‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến…
Chương 14: Chương 14
Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Con gái lớn lên quá xinh đẹp, mọi người đều công nhận điều đó.Trong thôn không ít thằng nhóc không phải họ hàng để ý đến cô.Chỉ là cô được vào đơn vị quốc doanh nên đám con trai miền quê bùn đất không dám trèo cao mà thôi.Mà nhà xưởng cũng có không ít con trai, mấy đứa con trai ở đó còn có công việc ổn định như vậy, nên để ý con gái nhà họ là chuyện bình thường.Nếu là người đáng tin cậy, đương nhiên bọn họ sẽ vui mừng.Vấn đề là hai người không quen ai trong xưởng may, nếu so ra thì mấy thằng nhóc ở thôn mà họ chai mặt, cái đám luôn tìm cách lấy lòng con gái họ vẫn làm ông bà yên tâm hơn mấy người ở xưởng.“Ba, mẹ, thật sự không có mà.” Đồng Nghiên không biết phải làm sao.“Không có thì thôi.Nếu có thì có gì đâu, chỉ cần đưa người về vượt qua cửa ải của chúng ta, đừng để người ta lừa.”Đồng Đại Hoa nhìn Đồng Nghiên trìu mến.“Dạ.” Đồng Nghiên vùi đầu ăn cơm, trả lời khẽ.“Đồng Tiểu Tùng.” Diêu Kim Mai gõ đũa vào tay Đồng Tiểu Tùng.“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được bốc đồ ăn bằng tay.”“Bị rớt lên bàn nên con nhặt thôi mà!” Đồng Tiểu Tùng bĩu môi, mất hứng nói: “Mẹ, mẹ đánh nhẹ thôi được không! Con đau lắm.”“Biết đau mới nghe lời, lần sau không phạm lại lỗi này nữa.Rớt lên bàn không phải lý do, con không để ý mới bị rớt lên bàn.” Diêu Kim Mai rất nghiêm khắc với đứa con trai duy nhất này.Bọn họ không giống mấy người trọng nam khinh nữ khác trong thôn.“Tiểu Tùng, hôm nay ba gặp cô Uông của con, cô nói con học theo không kịp.Gần đây có phải con lơ đãng việc học không?” Đồng Đại Hoa hỏi.Nhắc tới việc học, vẻ mặt Đồng Tiểu Tùng chột dạ.Cậu nhìn về phía Đồng Nghiên cầu cứu.Đồng Nghiên nhìn Đồng Đại Hoa nói: “Ba, đợi lát nữa con nói với em.Hôm nay mệt mỏi cả ngày, ba đi nghỉ sớm đi!”“Được, vậy con nói với nó đi.” Đồng Đại Hoa gật đầu: “Nhà chúng ta mong nó đọc sách để có cái mà dựa vào, dù khó khăn thế nào cũng để nó đi học.".
Con gái lớn lên quá xinh đẹp, mọi người đều công nhận điều đó.
Trong thôn không ít thằng nhóc không phải họ hàng để ý đến cô.
Chỉ là cô được vào đơn vị quốc doanh nên đám con trai miền quê bùn đất không dám trèo cao mà thôi.Mà nhà xưởng cũng có không ít con trai, mấy đứa con trai ở đó còn có công việc ổn định như vậy, nên để ý con gái nhà họ là chuyện bình thường.Nếu là người đáng tin cậy, đương nhiên bọn họ sẽ vui mừng.
Vấn đề là hai người không quen ai trong xưởng may, nếu so ra thì mấy thằng nhóc ở thôn mà họ chai mặt, cái đám luôn tìm cách lấy lòng con gái họ vẫn làm ông bà yên tâm hơn mấy người ở xưởng.“Ba, mẹ, thật sự không có mà.” Đồng Nghiên không biết phải làm sao.“Không có thì thôi.
Nếu có thì có gì đâu, chỉ cần đưa người về vượt qua cửa ải của chúng ta, đừng để người ta lừa.”Đồng Đại Hoa nhìn Đồng Nghiên trìu mến.“Dạ.” Đồng Nghiên vùi đầu ăn cơm, trả lời khẽ.“Đồng Tiểu Tùng.” Diêu Kim Mai gõ đũa vào tay Đồng Tiểu Tùng.“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được bốc đồ ăn bằng tay.”“Bị rớt lên bàn nên con nhặt thôi mà!” Đồng Tiểu Tùng bĩu môi, mất hứng nói: “Mẹ, mẹ đánh nhẹ thôi được không! Con đau lắm.”“Biết đau mới nghe lời, lần sau không phạm lại lỗi này nữa.
Rớt lên bàn không phải lý do, con không để ý mới bị rớt lên bàn.” Diêu Kim Mai rất nghiêm khắc với đứa con trai duy nhất này.
Bọn họ không giống mấy người trọng nam khinh nữ khác trong thôn.“Tiểu Tùng, hôm nay ba gặp cô Uông của con, cô nói con học theo không kịp.
Gần đây có phải con lơ đãng việc học không?” Đồng Đại Hoa hỏi.Nhắc tới việc học, vẻ mặt Đồng Tiểu Tùng chột dạ.
Cậu nhìn về phía Đồng Nghiên cầu cứu.Đồng Nghiên nhìn Đồng Đại Hoa nói: “Ba, đợi lát nữa con nói với em.
Hôm nay mệt mỏi cả ngày, ba đi nghỉ sớm đi!”“Được, vậy con nói với nó đi.” Đồng Đại Hoa gật đầu: “Nhà chúng ta mong nó đọc sách để có cái mà dựa vào, dù khó khăn thế nào cũng để nó đi học.".
Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Con gái lớn lên quá xinh đẹp, mọi người đều công nhận điều đó.Trong thôn không ít thằng nhóc không phải họ hàng để ý đến cô.Chỉ là cô được vào đơn vị quốc doanh nên đám con trai miền quê bùn đất không dám trèo cao mà thôi.Mà nhà xưởng cũng có không ít con trai, mấy đứa con trai ở đó còn có công việc ổn định như vậy, nên để ý con gái nhà họ là chuyện bình thường.Nếu là người đáng tin cậy, đương nhiên bọn họ sẽ vui mừng.Vấn đề là hai người không quen ai trong xưởng may, nếu so ra thì mấy thằng nhóc ở thôn mà họ chai mặt, cái đám luôn tìm cách lấy lòng con gái họ vẫn làm ông bà yên tâm hơn mấy người ở xưởng.“Ba, mẹ, thật sự không có mà.” Đồng Nghiên không biết phải làm sao.“Không có thì thôi.Nếu có thì có gì đâu, chỉ cần đưa người về vượt qua cửa ải của chúng ta, đừng để người ta lừa.”Đồng Đại Hoa nhìn Đồng Nghiên trìu mến.“Dạ.” Đồng Nghiên vùi đầu ăn cơm, trả lời khẽ.“Đồng Tiểu Tùng.” Diêu Kim Mai gõ đũa vào tay Đồng Tiểu Tùng.“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được bốc đồ ăn bằng tay.”“Bị rớt lên bàn nên con nhặt thôi mà!” Đồng Tiểu Tùng bĩu môi, mất hứng nói: “Mẹ, mẹ đánh nhẹ thôi được không! Con đau lắm.”“Biết đau mới nghe lời, lần sau không phạm lại lỗi này nữa.Rớt lên bàn không phải lý do, con không để ý mới bị rớt lên bàn.” Diêu Kim Mai rất nghiêm khắc với đứa con trai duy nhất này.Bọn họ không giống mấy người trọng nam khinh nữ khác trong thôn.“Tiểu Tùng, hôm nay ba gặp cô Uông của con, cô nói con học theo không kịp.Gần đây có phải con lơ đãng việc học không?” Đồng Đại Hoa hỏi.Nhắc tới việc học, vẻ mặt Đồng Tiểu Tùng chột dạ.Cậu nhìn về phía Đồng Nghiên cầu cứu.Đồng Nghiên nhìn Đồng Đại Hoa nói: “Ba, đợi lát nữa con nói với em.Hôm nay mệt mỏi cả ngày, ba đi nghỉ sớm đi!”“Được, vậy con nói với nó đi.” Đồng Đại Hoa gật đầu: “Nhà chúng ta mong nó đọc sách để có cái mà dựa vào, dù khó khăn thế nào cũng để nó đi học.".