Tác giả:

‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến…

Chương 16: Chương 16

Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Đương nhiên những bộ quần áo thủ công của cô được rất nhiều người yêu thích, chỉ tiếc sức cô không đủ.Hầu hết thời gian cô đều dành ra để chăm sóc cho mẹ.Sau này sinh con rồi, cô lại phải chăm cho con, sinh lực càng cạn kiệt.“Đồng Nghiên, cô đến rồi à.” Một thiếu nữ với mấy đốm tàn nhang nhỏ trên mũi đi tới trước cửa chính của xưởng may, cô ấy nhìn thấy Đồng Nghiên thì chào một tiếng.Đồng Nghiên suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tên cô.“Tô Mạt.”Tô Mạt dừng chân, nhìn cô với vẻ nghi hoặc: “Sao thế?”“Hôm tôi không khỏe ấy, cảm ơn cô vì đã đưa tôi về nhà.”Tô Mạt nghe thấy là chuyện này thì khoát tay bảo: “Không phải khách sáo.Chúng ta sống với nhau trong cùng một khu nhà mà, chẳng lẽ tôi lại nhìn cô chịu khổ à?”Đồng Nghiên nở nụ cười tươi: “Dù sao tôi vẫn muốn cảm ơn cô.Tôi có mang theo chút đồ chua nữa đấy, chốc nữa mình cùng ăn nhé!”“Được luôn!” Tô Mạt cũng rất tự nhiên đáp lại: “Đến giờ làm rồi đó.Đi, đi, đi, chúng ta mau chạy vào thôi.”Có cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Mạt cảm thấy hôm nay Đồng Nghiên thân thiết hơn rất nhiều.Bình thường Đồng Nghiên không thích gần gũi với ai, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy chủ động chào đón cô.Tô Mạt là người đơn giản, chỉ cần ai nhiệt tình với cô, cô cũng sẽ nhiệt tình lại với người đó.Đồng Nghiên đi vào trong xưởng cùng Tô Mạt, đúng lúc Chu Quyên cũng đi ra từ khu nhà chung.“Đồng Nghiên, cậu khỏe lại rồi à?” Ánh mắt Chu Quyên cứ chơm chớp, vẻ mất tự nhiên thoáng hiện bên trong.Trong tay Đồng Nghiên cầm một chiếc radio.Cô đưa nó cho Chu Quyên, nói: “Trả cậu này.”Lúc này đã có rất nhiều người đi vào nhà xưởng.Mọi người đều ngồi ở vị trí của mình, trước mặt là từng cái máy may.Có người nhìn thấy hành động của Đồng Nghiên thì cất giọng bỡn cợt: “Quyên Nhi à, cô không tệ nha, radio mà cũng không mua nổi nữa.”Chu Quyên nhíu mày trừng mắt với người kia một cái, xong lại quay đầu nói với Đồng Nghiên: “Đồng Nghiên, cậu bị bệnh tới mức hồ đồ luôn rồi sao?.

Đương nhiên những bộ quần áo thủ công của cô được rất nhiều người yêu thích, chỉ tiếc sức cô không đủ.

Hầu hết thời gian cô đều dành ra để chăm sóc cho mẹ.

Sau này sinh con rồi, cô lại phải chăm cho con, sinh lực càng cạn kiệt.“Đồng Nghiên, cô đến rồi à.” Một thiếu nữ với mấy đốm tàn nhang nhỏ trên mũi đi tới trước cửa chính của xưởng may, cô ấy nhìn thấy Đồng Nghiên thì chào một tiếng.Đồng Nghiên suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tên cô.“Tô Mạt.”Tô Mạt dừng chân, nhìn cô với vẻ nghi hoặc: “Sao thế?”“Hôm tôi không khỏe ấy, cảm ơn cô vì đã đưa tôi về nhà.”Tô Mạt nghe thấy là chuyện này thì khoát tay bảo: “Không phải khách sáo.

Chúng ta sống với nhau trong cùng một khu nhà mà, chẳng lẽ tôi lại nhìn cô chịu khổ à?”Đồng Nghiên nở nụ cười tươi: “Dù sao tôi vẫn muốn cảm ơn cô.

Tôi có mang theo chút đồ chua nữa đấy, chốc nữa mình cùng ăn nhé!”“Được luôn!” Tô Mạt cũng rất tự nhiên đáp lại: “Đến giờ làm rồi đó.

Đi, đi, đi, chúng ta mau chạy vào thôi.”Có cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Mạt cảm thấy hôm nay Đồng Nghiên thân thiết hơn rất nhiều.

Bình thường Đồng Nghiên không thích gần gũi với ai, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy chủ động chào đón cô.

Tô Mạt là người đơn giản, chỉ cần ai nhiệt tình với cô, cô cũng sẽ nhiệt tình lại với người đó.Đồng Nghiên đi vào trong xưởng cùng Tô Mạt, đúng lúc Chu Quyên cũng đi ra từ khu nhà chung.“Đồng Nghiên, cậu khỏe lại rồi à?” Ánh mắt Chu Quyên cứ chơm chớp, vẻ mất tự nhiên thoáng hiện bên trong.Trong tay Đồng Nghiên cầm một chiếc radio.

Cô đưa nó cho Chu Quyên, nói: “Trả cậu này.”Lúc này đã có rất nhiều người đi vào nhà xưởng.

Mọi người đều ngồi ở vị trí của mình, trước mặt là từng cái máy may.Có người nhìn thấy hành động của Đồng Nghiên thì cất giọng bỡn cợt: “Quyên Nhi à, cô không tệ nha, radio mà cũng không mua nổi nữa.”Chu Quyên nhíu mày trừng mắt với người kia một cái, xong lại quay đầu nói với Đồng Nghiên: “Đồng Nghiên, cậu bị bệnh tới mức hồ đồ luôn rồi sao?.

Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Đương nhiên những bộ quần áo thủ công của cô được rất nhiều người yêu thích, chỉ tiếc sức cô không đủ.Hầu hết thời gian cô đều dành ra để chăm sóc cho mẹ.Sau này sinh con rồi, cô lại phải chăm cho con, sinh lực càng cạn kiệt.“Đồng Nghiên, cô đến rồi à.” Một thiếu nữ với mấy đốm tàn nhang nhỏ trên mũi đi tới trước cửa chính của xưởng may, cô ấy nhìn thấy Đồng Nghiên thì chào một tiếng.Đồng Nghiên suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tên cô.“Tô Mạt.”Tô Mạt dừng chân, nhìn cô với vẻ nghi hoặc: “Sao thế?”“Hôm tôi không khỏe ấy, cảm ơn cô vì đã đưa tôi về nhà.”Tô Mạt nghe thấy là chuyện này thì khoát tay bảo: “Không phải khách sáo.Chúng ta sống với nhau trong cùng một khu nhà mà, chẳng lẽ tôi lại nhìn cô chịu khổ à?”Đồng Nghiên nở nụ cười tươi: “Dù sao tôi vẫn muốn cảm ơn cô.Tôi có mang theo chút đồ chua nữa đấy, chốc nữa mình cùng ăn nhé!”“Được luôn!” Tô Mạt cũng rất tự nhiên đáp lại: “Đến giờ làm rồi đó.Đi, đi, đi, chúng ta mau chạy vào thôi.”Có cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Mạt cảm thấy hôm nay Đồng Nghiên thân thiết hơn rất nhiều.Bình thường Đồng Nghiên không thích gần gũi với ai, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy chủ động chào đón cô.Tô Mạt là người đơn giản, chỉ cần ai nhiệt tình với cô, cô cũng sẽ nhiệt tình lại với người đó.Đồng Nghiên đi vào trong xưởng cùng Tô Mạt, đúng lúc Chu Quyên cũng đi ra từ khu nhà chung.“Đồng Nghiên, cậu khỏe lại rồi à?” Ánh mắt Chu Quyên cứ chơm chớp, vẻ mất tự nhiên thoáng hiện bên trong.Trong tay Đồng Nghiên cầm một chiếc radio.Cô đưa nó cho Chu Quyên, nói: “Trả cậu này.”Lúc này đã có rất nhiều người đi vào nhà xưởng.Mọi người đều ngồi ở vị trí của mình, trước mặt là từng cái máy may.Có người nhìn thấy hành động của Đồng Nghiên thì cất giọng bỡn cợt: “Quyên Nhi à, cô không tệ nha, radio mà cũng không mua nổi nữa.”Chu Quyên nhíu mày trừng mắt với người kia một cái, xong lại quay đầu nói với Đồng Nghiên: “Đồng Nghiên, cậu bị bệnh tới mức hồ đồ luôn rồi sao?.

Chương 16: Chương 16