Tác giả:

‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến…

Chương 19: Chương 19

Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Nếu như thật sự không được, vậy hắn sẽ dùng thủ đoạn đưa người đến tay trước.Chờ đến khi gạo đã nấu thành cơm, hắn không tin cô sẽ không chịu khuất phục.Đồng Nghiên nhíu mày, cuối cùng vẫn phải quay về chỗ của mình.Cô thật sự không muốn ở lại chỗ này, nhưng tiền lương chưa đến tay thì cô vẫn chưa thể đi được.Ba lăm đồng lận đó.Ngồi trước máy may, cô nhìn những miếng vải vừa quen thuộc vừa xa lạ, cùng sản phẩm đã làm được một nửa ở trước mắt.Trong phân xưởng tràn đầy tiếng cành cạch của máy móc.Cô chỉ mất một lúc để nhớ lại tiến độ hiện tại.Động tác cô thoăn thoắt, tố chất nữ công bên trong cô nổi bật vượt trội.Có mấy người đi vào trong phân xưởng.Đường Vĩ nhìn thấy ba người đàn ông trung niên bước vào, biết bọn họ là lãnh đạo đến thanh tra, hắn liền ở bên cạnh tươi cười đến là hèn.Mấy ông ấy quan sát tiến độ phân xưởng xong thì vừa lòng gật đầu.Khi thấy động tác của Đồng Nghiên, ý cười trên mặt các ông càng sâu.“Ông Đường này, nhà xưởng do cậu này quản lý khá đấy.Nếu người bên trên có hỏi, tôi chắc chắn sẽ ăn ngay nói thật.”Người đàn ông trung niên bên cạnh nói với xưởng trưởng Đường, ba của Đường Vĩ: “Đặc biệt là cô gái kia, đôi tay rất khéo.Nhân tài như vậy nên cố gắng bồi dưỡng cho tốt.”Xưởng trưởng Đường ở bên cạnh vội vàng cười đáp: “Chủ nhiệm nói đúng.Cô bé ấy tên là Đồng Nghiên, người giỏi nhất ở chỗ chúng tôi.Đứa nhỏ này vừa giỏi lại vừa chăm chỉ, bệnh nặng mới khỏi xong đã vội vã tới đây làm việc.Thật sự có thể xếp hạng tiên tiến.”“Đồng chí như vậy chắc chắn phải khen ngợi thật tốt.Vậy đi! Hạng tiên tiến lần này là của cô ấy, khen thưởng 50 đồng.” Vị chủ nhiệm ấy càng nhìn càng cảm thấy Đồng Nghiên là một hạt giống tốt, ông đứng bên cạnh liên tục gật đầu.“Dạ dạ, cảm ơn chủ nhiệm đã đề bạt cô bé này.Đợi chốc nữa tôi sẽ nói cho cô ấy biết, cô bé chắc chắn sẽ rất vui.” Xưởng trưởng Đường vội vàng nói..

Nếu như thật sự không được, vậy hắn sẽ dùng thủ đoạn đưa người đến tay trước.

Chờ đến khi gạo đã nấu thành cơm, hắn không tin cô sẽ không chịu khuất phục.Đồng Nghiên nhíu mày, cuối cùng vẫn phải quay về chỗ của mình.Cô thật sự không muốn ở lại chỗ này, nhưng tiền lương chưa đến tay thì cô vẫn chưa thể đi được.

Ba lăm đồng lận đó.Ngồi trước máy may, cô nhìn những miếng vải vừa quen thuộc vừa xa lạ, cùng sản phẩm đã làm được một nửa ở trước mắt.Trong phân xưởng tràn đầy tiếng cành cạch của máy móc.

Cô chỉ mất một lúc để nhớ lại tiến độ hiện tại.

Động tác cô thoăn thoắt, tố chất nữ công bên trong cô nổi bật vượt trội.Có mấy người đi vào trong phân xưởng.

Đường Vĩ nhìn thấy ba người đàn ông trung niên bước vào, biết bọn họ là lãnh đạo đến thanh tra, hắn liền ở bên cạnh tươi cười đến là hèn.Mấy ông ấy quan sát tiến độ phân xưởng xong thì vừa lòng gật đầu.

Khi thấy động tác của Đồng Nghiên, ý cười trên mặt các ông càng sâu.“Ông Đường này, nhà xưởng do cậu này quản lý khá đấy.

Nếu người bên trên có hỏi, tôi chắc chắn sẽ ăn ngay nói thật.”Người đàn ông trung niên bên cạnh nói với xưởng trưởng Đường, ba của Đường Vĩ: “Đặc biệt là cô gái kia, đôi tay rất khéo.

Nhân tài như vậy nên cố gắng bồi dưỡng cho tốt.”Xưởng trưởng Đường ở bên cạnh vội vàng cười đáp: “Chủ nhiệm nói đúng.

Cô bé ấy tên là Đồng Nghiên, người giỏi nhất ở chỗ chúng tôi.

Đứa nhỏ này vừa giỏi lại vừa chăm chỉ, bệnh nặng mới khỏi xong đã vội vã tới đây làm việc.

Thật sự có thể xếp hạng tiên tiến.”“Đồng chí như vậy chắc chắn phải khen ngợi thật tốt.

Vậy đi! Hạng tiên tiến lần này là của cô ấy, khen thưởng 50 đồng.” Vị chủ nhiệm ấy càng nhìn càng cảm thấy Đồng Nghiên là một hạt giống tốt, ông đứng bên cạnh liên tục gật đầu.“Dạ dạ, cảm ơn chủ nhiệm đã đề bạt cô bé này.

Đợi chốc nữa tôi sẽ nói cho cô ấy biết, cô bé chắc chắn sẽ rất vui.” Xưởng trưởng Đường vội vàng nói..

Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Nếu như thật sự không được, vậy hắn sẽ dùng thủ đoạn đưa người đến tay trước.Chờ đến khi gạo đã nấu thành cơm, hắn không tin cô sẽ không chịu khuất phục.Đồng Nghiên nhíu mày, cuối cùng vẫn phải quay về chỗ của mình.Cô thật sự không muốn ở lại chỗ này, nhưng tiền lương chưa đến tay thì cô vẫn chưa thể đi được.Ba lăm đồng lận đó.Ngồi trước máy may, cô nhìn những miếng vải vừa quen thuộc vừa xa lạ, cùng sản phẩm đã làm được một nửa ở trước mắt.Trong phân xưởng tràn đầy tiếng cành cạch của máy móc.Cô chỉ mất một lúc để nhớ lại tiến độ hiện tại.Động tác cô thoăn thoắt, tố chất nữ công bên trong cô nổi bật vượt trội.Có mấy người đi vào trong phân xưởng.Đường Vĩ nhìn thấy ba người đàn ông trung niên bước vào, biết bọn họ là lãnh đạo đến thanh tra, hắn liền ở bên cạnh tươi cười đến là hèn.Mấy ông ấy quan sát tiến độ phân xưởng xong thì vừa lòng gật đầu.Khi thấy động tác của Đồng Nghiên, ý cười trên mặt các ông càng sâu.“Ông Đường này, nhà xưởng do cậu này quản lý khá đấy.Nếu người bên trên có hỏi, tôi chắc chắn sẽ ăn ngay nói thật.”Người đàn ông trung niên bên cạnh nói với xưởng trưởng Đường, ba của Đường Vĩ: “Đặc biệt là cô gái kia, đôi tay rất khéo.Nhân tài như vậy nên cố gắng bồi dưỡng cho tốt.”Xưởng trưởng Đường ở bên cạnh vội vàng cười đáp: “Chủ nhiệm nói đúng.Cô bé ấy tên là Đồng Nghiên, người giỏi nhất ở chỗ chúng tôi.Đứa nhỏ này vừa giỏi lại vừa chăm chỉ, bệnh nặng mới khỏi xong đã vội vã tới đây làm việc.Thật sự có thể xếp hạng tiên tiến.”“Đồng chí như vậy chắc chắn phải khen ngợi thật tốt.Vậy đi! Hạng tiên tiến lần này là của cô ấy, khen thưởng 50 đồng.” Vị chủ nhiệm ấy càng nhìn càng cảm thấy Đồng Nghiên là một hạt giống tốt, ông đứng bên cạnh liên tục gật đầu.“Dạ dạ, cảm ơn chủ nhiệm đã đề bạt cô bé này.Đợi chốc nữa tôi sẽ nói cho cô ấy biết, cô bé chắc chắn sẽ rất vui.” Xưởng trưởng Đường vội vàng nói..

Chương 19: Chương 19