Tác giả:

‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến…

Chương 22: Chương 22

Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Đồng Nghiên thoát khỏi suy nghĩ, không quan tâm Đường Vĩ mà nói trực tiếp với Đường xưởng trưởng: “Xưởng trưởng, nghe bác nói như vậy, con nhận danh hiệu tiên tiến này thật hổ thẹn.Lần này con bệnh quá nghiêm trọng, đến bây giờ đầu óc còn chưa phục hồi hết.Rất có khả năng công việc này không thể đảm đương được nữa.Con đến đây là muốn xin nghỉ việc.Vậy nên, danh hiệu tiên tiến này vẫn nên dành cho người khác.”“Nghỉ việc?” Đường Vĩ khiếp sợ: “Em bệnh đến ngốc rồi sao? Bao nhiêu người tranh vỡ đầu cũng vì giành công việc này, vậy mà em muốn nghỉ việc.”“Công việc này thật sự rất tốt.Nhưng vì bệnh của cháu quá nghiêm trọng, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi cho tốt.Xưởng chúng ta được hoan nghênh nhiều như vậy, nếu cháu chiếm vì trí này không đi nhưng không cống hiến được gì cho xưởng, không biết sẽ có bao nhiêu người mắng cháu sau lưng.”“Cái này không cần quan tâm.Nếu chuyện cháu lo lắng là như này, bọn ta có thể giữ vị trí này cho cháu.”Đường xưởng trưởng biết Đường Vĩ để ý cô gái này nhưng ông cố níu giữ cô lại không phải vì Đường Vĩ, mà vì mấy người lãnh đạo hôm nay nói.Lãnh đạo đã chỉ đạo phải đào tạo cô trọng điểm, nếu hôm nay làm cho cô đi mất, sau này lãnh đạo biết làm sao ông còn ăn được trái tốt nữa?“Cảm ơn xưởng trưởng yêu mến, nhưng cháu vẫn quyết định nghỉ việc.”Đồng Nghiên không dám xé mặt với bọn họ, mặc dù trong lòng không còn kiên nhẫn nhưng vẫn nói chuyện hòa nhã với bọn họ.Tất cả đều vì ba lăm đồng tiền đó.“Như vậy đi! Trước tiên con sẽ nghỉ việc một thời gian.Chờ đến khi cơ thể con khỏe hơn, có thể quay về làm việc, thì con lại đến tìm xưởng trưởng nhờ bác giúp đỡ?”Dĩ nhiên cô không trở về, nói như thế là vì muốn bọn họ buông lỏng.“Cái con bé này sao cứng đầu như vậy? Được rồi! Trước tiên bác sẽ phê duyệt cho cháu từ chức, phát 35 đồng tháng trước cho cháu.Còn khen thưởng danh hiệu công nhân tiên tiến này sợ cháu không giành được nữa.Nếu cháu không đi thì nói, khen thưởng này vẫn là của cháu.”.

Đồng Nghiên thoát khỏi suy nghĩ, không quan tâm Đường Vĩ mà nói trực tiếp với Đường xưởng trưởng: “Xưởng trưởng, nghe bác nói như vậy, con nhận danh hiệu tiên tiến này thật hổ thẹn.

Lần này con bệnh quá nghiêm trọng, đến bây giờ đầu óc còn chưa phục hồi hết.

Rất có khả năng công việc này không thể đảm đương được nữa.

Con đến đây là muốn xin nghỉ việc.

Vậy nên, danh hiệu tiên tiến này vẫn nên dành cho người khác.”“Nghỉ việc?” Đường Vĩ khiếp sợ: “Em bệnh đến ngốc rồi sao? Bao nhiêu người tranh vỡ đầu cũng vì giành công việc này, vậy mà em muốn nghỉ việc.”“Công việc này thật sự rất tốt.

Nhưng vì bệnh của cháu quá nghiêm trọng, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi cho tốt.

Xưởng chúng ta được hoan nghênh nhiều như vậy, nếu cháu chiếm vì trí này không đi nhưng không cống hiến được gì cho xưởng, không biết sẽ có bao nhiêu người mắng cháu sau lưng.”“Cái này không cần quan tâm.

Nếu chuyện cháu lo lắng là như này, bọn ta có thể giữ vị trí này cho cháu.”Đường xưởng trưởng biết Đường Vĩ để ý cô gái này nhưng ông cố níu giữ cô lại không phải vì Đường Vĩ, mà vì mấy người lãnh đạo hôm nay nói.Lãnh đạo đã chỉ đạo phải đào tạo cô trọng điểm, nếu hôm nay làm cho cô đi mất, sau này lãnh đạo biết làm sao ông còn ăn được trái tốt nữa?“Cảm ơn xưởng trưởng yêu mến, nhưng cháu vẫn quyết định nghỉ việc.”Đồng Nghiên không dám xé mặt với bọn họ, mặc dù trong lòng không còn kiên nhẫn nhưng vẫn nói chuyện hòa nhã với bọn họ.Tất cả đều vì ba lăm đồng tiền đó.“Như vậy đi! Trước tiên con sẽ nghỉ việc một thời gian.

Chờ đến khi cơ thể con khỏe hơn, có thể quay về làm việc, thì con lại đến tìm xưởng trưởng nhờ bác giúp đỡ?”Dĩ nhiên cô không trở về, nói như thế là vì muốn bọn họ buông lỏng.“Cái con bé này sao cứng đầu như vậy? Được rồi! Trước tiên bác sẽ phê duyệt cho cháu từ chức, phát 35 đồng tháng trước cho cháu.

Còn khen thưởng danh hiệu công nhân tiên tiến này sợ cháu không giành được nữa.

Nếu cháu không đi thì nói, khen thưởng này vẫn là của cháu.”.

Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Đồng Nghiên thoát khỏi suy nghĩ, không quan tâm Đường Vĩ mà nói trực tiếp với Đường xưởng trưởng: “Xưởng trưởng, nghe bác nói như vậy, con nhận danh hiệu tiên tiến này thật hổ thẹn.Lần này con bệnh quá nghiêm trọng, đến bây giờ đầu óc còn chưa phục hồi hết.Rất có khả năng công việc này không thể đảm đương được nữa.Con đến đây là muốn xin nghỉ việc.Vậy nên, danh hiệu tiên tiến này vẫn nên dành cho người khác.”“Nghỉ việc?” Đường Vĩ khiếp sợ: “Em bệnh đến ngốc rồi sao? Bao nhiêu người tranh vỡ đầu cũng vì giành công việc này, vậy mà em muốn nghỉ việc.”“Công việc này thật sự rất tốt.Nhưng vì bệnh của cháu quá nghiêm trọng, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi cho tốt.Xưởng chúng ta được hoan nghênh nhiều như vậy, nếu cháu chiếm vì trí này không đi nhưng không cống hiến được gì cho xưởng, không biết sẽ có bao nhiêu người mắng cháu sau lưng.”“Cái này không cần quan tâm.Nếu chuyện cháu lo lắng là như này, bọn ta có thể giữ vị trí này cho cháu.”Đường xưởng trưởng biết Đường Vĩ để ý cô gái này nhưng ông cố níu giữ cô lại không phải vì Đường Vĩ, mà vì mấy người lãnh đạo hôm nay nói.Lãnh đạo đã chỉ đạo phải đào tạo cô trọng điểm, nếu hôm nay làm cho cô đi mất, sau này lãnh đạo biết làm sao ông còn ăn được trái tốt nữa?“Cảm ơn xưởng trưởng yêu mến, nhưng cháu vẫn quyết định nghỉ việc.”Đồng Nghiên không dám xé mặt với bọn họ, mặc dù trong lòng không còn kiên nhẫn nhưng vẫn nói chuyện hòa nhã với bọn họ.Tất cả đều vì ba lăm đồng tiền đó.“Như vậy đi! Trước tiên con sẽ nghỉ việc một thời gian.Chờ đến khi cơ thể con khỏe hơn, có thể quay về làm việc, thì con lại đến tìm xưởng trưởng nhờ bác giúp đỡ?”Dĩ nhiên cô không trở về, nói như thế là vì muốn bọn họ buông lỏng.“Cái con bé này sao cứng đầu như vậy? Được rồi! Trước tiên bác sẽ phê duyệt cho cháu từ chức, phát 35 đồng tháng trước cho cháu.Còn khen thưởng danh hiệu công nhân tiên tiến này sợ cháu không giành được nữa.Nếu cháu không đi thì nói, khen thưởng này vẫn là của cháu.”.

Chương 22: Chương 22