Tác giả:

‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến…

Chương 46: Chương 46

Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Không phải là do cưng chiều Đồng Tiểu Tùng hay gì, mà là do dạ dày của cậu nhóc không được tốt, lần nào ăn khoai lang cũng sẽ khó chịu."Em trai, ngoan ngoãn ở nhà nha, chị đi kêu mẹ về ăn cơm.Có lẽ Diêu Kim Mai đang bắt sâu trong vườn rau.Tiếng Đồng Tiểu Tùng truyền ra từ trong nhà: "Dạ.Hiếm khi Đồng Tiểu Tùng ngoan ngoãn được một ngày.Với tính hiếu động của cậu mà sáng giờ không được ra ngoài thì thật sự rất bức bối.Đồng Nghiên tìm được Diêu Kim Mai trong vườn rau."Mẹ ơi, về ăn cơm.Đúng rồi, ba đâu ạ?Diêu Kim Mai đứng thẳng người lên, lau mồ hôi trên đầu, chỉ vào ngọn núi lớn ở cách đây không xa, nói: "Vốn dĩ ông ấy đang nhổ cỏ ở đây này.Nhưng ban nãy chú Hồng nói trên núi có chỗ bị lún rất sâu, cần mấy người đàn ông đi lên dọn dẹp một chút, nếu không sau này tất cả mọi người đều không thể lên núi nữa.Trên núi có rất nhiều thức ăn dân dã.Bình thường lúc không bận rộn, các người đàn ông trong thôn đều sẽ cầm cung lên núi săn thú, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt được gà rừng rồi thỏ hoang này nọ.Sợi dây căng chặt trong đầu Đồng Nghiên đứt phựt.Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.Chẳng lẽ em trai thoát kiếp nạn rồi, nhưng Đồng Đại Hoa vẫn không trốn thoát được ư?Không! Có lẽ bây giờ vẫn còn kịp."Mẹ, mẹ về nhà ăn cơm trước đi, con đi kêu ba về ăn cơm.Đồng Nghiên vừa nói xong đã chạy đi.Diêu Kim Mai ở phía sau kêu cô vài tiếng, nhưng cô chạy đi quá nhanh, chỉ chớp mắt đã khuất xa."Con bé này...!Không lẽ chú Hồng sẽ làm ông ấy ăn thiếu miếng cơm chắc? Đợi lát nữa nhất định bọn họ sẽ uống rượu đấy!Đồng Nghiên chạy một hơi lên núi.Cô biết chỗ mọi người gặp chuyện không may ở đây, nên trên đường đến cả nghỉ ngơi một chút cũng không thèm mà chạy một mạch đến chỗ kia.Bóng dáng các người đàn ông xuất hiện ở xa xa.Mà lúc này, đá vụn trên núi cũng đang bắt đầu rơi xuống đất.Tất cả bọn họ đều đang đắm chìm trong lao động, căn bản không phát hiện sự khác thường ở trên núi..

Không phải là do cưng chiều Đồng Tiểu Tùng hay gì, mà là do dạ dày của cậu nhóc không được tốt, lần nào ăn khoai lang cũng sẽ khó chịu."Em trai, ngoan ngoãn ở nhà nha, chị đi kêu mẹ về ăn cơm.

Có lẽ Diêu Kim Mai đang bắt sâu trong vườn rau.Tiếng Đồng Tiểu Tùng truyền ra từ trong nhà: "Dạ.Hiếm khi Đồng Tiểu Tùng ngoan ngoãn được một ngày.

Với tính hiếu động của cậu mà sáng giờ không được ra ngoài thì thật sự rất bức bối.Đồng Nghiên tìm được Diêu Kim Mai trong vườn rau."Mẹ ơi, về ăn cơm.

Đúng rồi, ba đâu ạ?Diêu Kim Mai đứng thẳng người lên, lau mồ hôi trên đầu, chỉ vào ngọn núi lớn ở cách đây không xa, nói: "Vốn dĩ ông ấy đang nhổ cỏ ở đây này.

Nhưng ban nãy chú Hồng nói trên núi có chỗ bị lún rất sâu, cần mấy người đàn ông đi lên dọn dẹp một chút, nếu không sau này tất cả mọi người đều không thể lên núi nữa.Trên núi có rất nhiều thức ăn dân dã.

Bình thường lúc không bận rộn, các người đàn ông trong thôn đều sẽ cầm cung lên núi săn thú, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt được gà rừng rồi thỏ hoang này nọ.Sợi dây căng chặt trong đầu Đồng Nghiên đứt phựt.Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.Chẳng lẽ em trai thoát kiếp nạn rồi, nhưng Đồng Đại Hoa vẫn không trốn thoát được ư?Không! Có lẽ bây giờ vẫn còn kịp."Mẹ, mẹ về nhà ăn cơm trước đi, con đi kêu ba về ăn cơm.

Đồng Nghiên vừa nói xong đã chạy đi.Diêu Kim Mai ở phía sau kêu cô vài tiếng, nhưng cô chạy đi quá nhanh, chỉ chớp mắt đã khuất xa."Con bé này...!Không lẽ chú Hồng sẽ làm ông ấy ăn thiếu miếng cơm chắc? Đợi lát nữa nhất định bọn họ sẽ uống rượu đấy!Đồng Nghiên chạy một hơi lên núi.

Cô biết chỗ mọi người gặp chuyện không may ở đây, nên trên đường đến cả nghỉ ngơi một chút cũng không thèm mà chạy một mạch đến chỗ kia.

Bóng dáng các người đàn ông xuất hiện ở xa xa.

Mà lúc này, đá vụn trên núi cũng đang bắt đầu rơi xuống đất.

Tất cả bọn họ đều đang đắm chìm trong lao động, căn bản không phát hiện sự khác thường ở trên núi..

Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Không phải là do cưng chiều Đồng Tiểu Tùng hay gì, mà là do dạ dày của cậu nhóc không được tốt, lần nào ăn khoai lang cũng sẽ khó chịu."Em trai, ngoan ngoãn ở nhà nha, chị đi kêu mẹ về ăn cơm.Có lẽ Diêu Kim Mai đang bắt sâu trong vườn rau.Tiếng Đồng Tiểu Tùng truyền ra từ trong nhà: "Dạ.Hiếm khi Đồng Tiểu Tùng ngoan ngoãn được một ngày.Với tính hiếu động của cậu mà sáng giờ không được ra ngoài thì thật sự rất bức bối.Đồng Nghiên tìm được Diêu Kim Mai trong vườn rau."Mẹ ơi, về ăn cơm.Đúng rồi, ba đâu ạ?Diêu Kim Mai đứng thẳng người lên, lau mồ hôi trên đầu, chỉ vào ngọn núi lớn ở cách đây không xa, nói: "Vốn dĩ ông ấy đang nhổ cỏ ở đây này.Nhưng ban nãy chú Hồng nói trên núi có chỗ bị lún rất sâu, cần mấy người đàn ông đi lên dọn dẹp một chút, nếu không sau này tất cả mọi người đều không thể lên núi nữa.Trên núi có rất nhiều thức ăn dân dã.Bình thường lúc không bận rộn, các người đàn ông trong thôn đều sẽ cầm cung lên núi săn thú, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt được gà rừng rồi thỏ hoang này nọ.Sợi dây căng chặt trong đầu Đồng Nghiên đứt phựt.Chuyện cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.Chẳng lẽ em trai thoát kiếp nạn rồi, nhưng Đồng Đại Hoa vẫn không trốn thoát được ư?Không! Có lẽ bây giờ vẫn còn kịp."Mẹ, mẹ về nhà ăn cơm trước đi, con đi kêu ba về ăn cơm.Đồng Nghiên vừa nói xong đã chạy đi.Diêu Kim Mai ở phía sau kêu cô vài tiếng, nhưng cô chạy đi quá nhanh, chỉ chớp mắt đã khuất xa."Con bé này...!Không lẽ chú Hồng sẽ làm ông ấy ăn thiếu miếng cơm chắc? Đợi lát nữa nhất định bọn họ sẽ uống rượu đấy!Đồng Nghiên chạy một hơi lên núi.Cô biết chỗ mọi người gặp chuyện không may ở đây, nên trên đường đến cả nghỉ ngơi một chút cũng không thèm mà chạy một mạch đến chỗ kia.Bóng dáng các người đàn ông xuất hiện ở xa xa.Mà lúc này, đá vụn trên núi cũng đang bắt đầu rơi xuống đất.Tất cả bọn họ đều đang đắm chìm trong lao động, căn bản không phát hiện sự khác thường ở trên núi..

Chương 46: Chương 46