‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến…
Chương 50: Chương 50
Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Cậu khiếp sợ nhìn Đồng Nghiên: "Ba không bị sao chứ ạ?""Ba tránh thoát được.Nhưng chỉ suýt chút nữa thôi là ba đã bị chôn vùi ở dưới đó rồi, suýt chút nữa là chúng ta đã mất ba rồi.Còn có em nữa, nếu không vì ba mẹ coi trọng chuyện lần này thì em đã bị người ta bắt cóc rồi.Nghe nói con nít bị bắt cóc sẽ bị tẩy não một thời gian dài, để bọn nhóc quên mất ba mẹ mình là ai.Đến lúc đó thì không ai có thể tìm thấy em được hết.Nên là em trai à, sau này làm việc nhất định phải suy nghĩ cho kỹ."Đồng Tiểu Tùng nghiêm túc gật đầu: "Dạ.Em biết rồi."Tiếng của Diêu Kim Mai và Đồng Đại Hoa truyền đến từ trong sân.Đồng Nghiên và Đồng Tiểu Tùng đồng thời buông đũa, chạy ra bên ngoài với tốc độ cực nhanh.Cả người Đồng Đại Hoa đầy tro bụi, trên tóc cũng dính nước bùn.Ông nhìn hai đứa con của mình, sau đó lại nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm ban nãy, trong mắt tràn ngập sự may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết."Rửa tay đi ba." Đồng Nghiên bưng nước sạch đến cho Đồng Đại Hoa."Ba ơi, lấy khăn lau tay đi." Đồng Tiểu Tùng đưa khăn lông đến."Giỏi, giỏi, bé ngoan." Đồng Đại Hoa rửa sạch tay, sau đó lau nước đi.Diêu Kim Mai nhìn hình ảnh hòa thuận này, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.Bà nói thầm trong lòng: Ông trời ơi, con không cầu vinh hoa phú quý gì, chỉ mong sao cho người nhà bình an cả đời thôi."Ba, chú Ba sao rồi ạ?" Đồng Nghiên nhớ là kiếp trước chú Ba không chết, nhưng bị què hai chân."Haizz! Chân phải bị què." Đồng Đại Hoa thở dài."Bình thưởng chú Ba của con đều lái xe ba bánh nuôi cả nhà.Giờ thì không làm được nghề này nữa rồi.""Chân phải?" Đồng Nghiên hiểu ra.Hình như tình hình của chú Ba cũng thay đổi rồi.Khúc nhạc đệm này chỉ làm cả nhà họ Đồng cảm thán mấy ngày rồi thôi.Đồng Nghiên tiếp tục may quần áo, Đồng Tiểu Tùng nghỉ ở nhà mấy ngày rồi lại đi học tiếp, còn hai vợ chồng Đồng Đại Hoa và Diêu Kim Mai thì ở nhà làm việc nông..
Cậu khiếp sợ nhìn Đồng Nghiên: "Ba không bị sao chứ ạ?""Ba tránh thoát được.
Nhưng chỉ suýt chút nữa thôi là ba đã bị chôn vùi ở dưới đó rồi, suýt chút nữa là chúng ta đã mất ba rồi.
Còn có em nữa, nếu không vì ba mẹ coi trọng chuyện lần này thì em đã bị người ta bắt cóc rồi.
Nghe nói con nít bị bắt cóc sẽ bị tẩy não một thời gian dài, để bọn nhóc quên mất ba mẹ mình là ai.
Đến lúc đó thì không ai có thể tìm thấy em được hết.
Nên là em trai à, sau này làm việc nhất định phải suy nghĩ cho kỹ."Đồng Tiểu Tùng nghiêm túc gật đầu: "Dạ.
Em biết rồi."Tiếng của Diêu Kim Mai và Đồng Đại Hoa truyền đến từ trong sân.Đồng Nghiên và Đồng Tiểu Tùng đồng thời buông đũa, chạy ra bên ngoài với tốc độ cực nhanh.Cả người Đồng Đại Hoa đầy tro bụi, trên tóc cũng dính nước bùn.
Ông nhìn hai đứa con của mình, sau đó lại nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm ban nãy, trong mắt tràn ngập sự may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết."Rửa tay đi ba." Đồng Nghiên bưng nước sạch đến cho Đồng Đại Hoa."Ba ơi, lấy khăn lau tay đi." Đồng Tiểu Tùng đưa khăn lông đến."Giỏi, giỏi, bé ngoan." Đồng Đại Hoa rửa sạch tay, sau đó lau nước đi.Diêu Kim Mai nhìn hình ảnh hòa thuận này, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.
Bà nói thầm trong lòng: Ông trời ơi, con không cầu vinh hoa phú quý gì, chỉ mong sao cho người nhà bình an cả đời thôi."Ba, chú Ba sao rồi ạ?" Đồng Nghiên nhớ là kiếp trước chú Ba không chết, nhưng bị què hai chân."Haizz! Chân phải bị què." Đồng Đại Hoa thở dài."Bình thưởng chú Ba của con đều lái xe ba bánh nuôi cả nhà.
Giờ thì không làm được nghề này nữa rồi.""Chân phải?" Đồng Nghiên hiểu ra.
Hình như tình hình của chú Ba cũng thay đổi rồi.Khúc nhạc đệm này chỉ làm cả nhà họ Đồng cảm thán mấy ngày rồi thôi.
Đồng Nghiên tiếp tục may quần áo, Đồng Tiểu Tùng nghỉ ở nhà mấy ngày rồi lại đi học tiếp, còn hai vợ chồng Đồng Đại Hoa và Diêu Kim Mai thì ở nhà làm việc nông..
Thập Niên 80 Trọng Sinh Thành Tiểu Phú BàTác giả: Mộ Dung CaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh‘Rào rào!’Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến… Cậu khiếp sợ nhìn Đồng Nghiên: "Ba không bị sao chứ ạ?""Ba tránh thoát được.Nhưng chỉ suýt chút nữa thôi là ba đã bị chôn vùi ở dưới đó rồi, suýt chút nữa là chúng ta đã mất ba rồi.Còn có em nữa, nếu không vì ba mẹ coi trọng chuyện lần này thì em đã bị người ta bắt cóc rồi.Nghe nói con nít bị bắt cóc sẽ bị tẩy não một thời gian dài, để bọn nhóc quên mất ba mẹ mình là ai.Đến lúc đó thì không ai có thể tìm thấy em được hết.Nên là em trai à, sau này làm việc nhất định phải suy nghĩ cho kỹ."Đồng Tiểu Tùng nghiêm túc gật đầu: "Dạ.Em biết rồi."Tiếng của Diêu Kim Mai và Đồng Đại Hoa truyền đến từ trong sân.Đồng Nghiên và Đồng Tiểu Tùng đồng thời buông đũa, chạy ra bên ngoài với tốc độ cực nhanh.Cả người Đồng Đại Hoa đầy tro bụi, trên tóc cũng dính nước bùn.Ông nhìn hai đứa con của mình, sau đó lại nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm ban nãy, trong mắt tràn ngập sự may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết."Rửa tay đi ba." Đồng Nghiên bưng nước sạch đến cho Đồng Đại Hoa."Ba ơi, lấy khăn lau tay đi." Đồng Tiểu Tùng đưa khăn lông đến."Giỏi, giỏi, bé ngoan." Đồng Đại Hoa rửa sạch tay, sau đó lau nước đi.Diêu Kim Mai nhìn hình ảnh hòa thuận này, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.Bà nói thầm trong lòng: Ông trời ơi, con không cầu vinh hoa phú quý gì, chỉ mong sao cho người nhà bình an cả đời thôi."Ba, chú Ba sao rồi ạ?" Đồng Nghiên nhớ là kiếp trước chú Ba không chết, nhưng bị què hai chân."Haizz! Chân phải bị què." Đồng Đại Hoa thở dài."Bình thưởng chú Ba của con đều lái xe ba bánh nuôi cả nhà.Giờ thì không làm được nghề này nữa rồi.""Chân phải?" Đồng Nghiên hiểu ra.Hình như tình hình của chú Ba cũng thay đổi rồi.Khúc nhạc đệm này chỉ làm cả nhà họ Đồng cảm thán mấy ngày rồi thôi.Đồng Nghiên tiếp tục may quần áo, Đồng Tiểu Tùng nghỉ ở nhà mấy ngày rồi lại đi học tiếp, còn hai vợ chồng Đồng Đại Hoa và Diêu Kim Mai thì ở nhà làm việc nông..