Mặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm…
Chương 48: 48: Tới Để Hưởng Phúc
Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập NiênTác giả: Địch Bách LýTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm… Chu Ngọc Trúc nghe vậy, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.Đúng vậy, một cô gái ở nông thôn lại được gả đến tận thủ đô, còn không phải là mộ tổ tiên nhà cô ta bốc khói xanh hay sao?"Còn đừng nói, điều kiện gia đình chúng ta tốt như vậy, cha là thợ thâm niên của nhà máy cơ khí, anh cả chị dâu cả lại là giáo viên.Sau đó cha lại làm ở xưởng dệt, anh hai trở về cũng được vào nhà máy cơ khí.Chị dâu, chị nói xem, chị dâu hai vừa tới chẳng phải đã được hưởng phúc hay sao?"Ngón tay Chu Ngọc Trúc bất giác vắt khăn mặt, tiếng nước tí tách rơi xuống.Chu Ngọc Trúc vốn đã bất mãn với cô em dâu này, nghe được vậy trong lòng càng thêm nhiều tâm tư khác.Dương Quế Hoa ở trong phòng nghe thấy Tô Cẩm Tú nói, đột nhiên lớn tiếng mắng:"Miệng con không ngậm vào được đúng không? Suốt ngày thao thao bất tuyệt."Tô Cẩm Tú rụt cổ lại, vội vàng chạy mất."Chị ơi em đi làm đây." Nói xong, cô xách hộp cơm, mang theo hai cái bánh ngô chạy ra cửa.Chu Ngọc Trúc bất đắc dĩ mỉm cười, chải đầu xong lại vào thu dọn bát trong phòng Dương Quế Hoa.Quan sát sắc mặt Chu Ngọc Trúc, thấy chị ta không tỏ vẻ bực bội gì, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, có điều nên phủ đầu vẫn phải phủ đầu:"Ngọc Trúc à, nghe Tú Nhi nói chuyện thế thôi chứ đừng nhỏ mọn, tình cảm anh em giữa Tô Cẩm Vũ và Tô Cẩm Quốc từ nhỏ đã rất tốt, đừng để chút chuyện nhỏ mà chia rẽ.""Mẹ ơi, mẹ nói gì đấy, con kết hôn với Tô Cẩm Vũ cũng sáu bảy năm rồi, con là người thế nào, mẹ còn không biết sao?""Ôi, mẹ cũng bực đến hồ đồ, con nói xem sao Tô Cẩm Quốc lại không biết tính toán như thế chứ?"Chu Ngọc Trúc hạ mắt, dùng khăn lau bàn viết chữ.Chị ta biết, Dương Quế Hoa không muốn mình trả lời, chỉ cần lắng nghe là được.Tô Cẩm Tú đến đơn vị, người trong phân xưởng vẫn còn chưa tới nhiều, nhưng Hứa Hồng Mai đã đến, lúc này đang ngồi cạnh bàn máy gặm bánh bao.Bánh bao nhân thịt vừa nhìn đã biết là của tiệm cơm quốc doanh bán, mùi thơm bay khắp phân xưởng, chỉ cần người đến sớm thì hai mắt đều phát xanh, dựa vào mùi thơm của bánh bao để nhai bánh ngô của mình.Tô Cẩm Tú cũng không ngoại lệ, từ lần trước được ăn thịt kho tàu sau đó bị tiêu chảy, đến giờ cô vẫn chưa được ăn thịt.Tô Cẩm Tú cắn mạnh một miếng bánh ngô, sau đó uống nước trà để nuốt xuống..
Chu Ngọc Trúc nghe vậy, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Đúng vậy, một cô gái ở nông thôn lại được gả đến tận thủ đô, còn không phải là mộ tổ tiên nhà cô ta bốc khói xanh hay sao?"Còn đừng nói, điều kiện gia đình chúng ta tốt như vậy, cha là thợ thâm niên của nhà máy cơ khí, anh cả chị dâu cả lại là giáo viên.
Sau đó cha lại làm ở xưởng dệt, anh hai trở về cũng được vào nhà máy cơ khí.
Chị dâu, chị nói xem, chị dâu hai vừa tới chẳng phải đã được hưởng phúc hay sao?"Ngón tay Chu Ngọc Trúc bất giác vắt khăn mặt, tiếng nước tí tách rơi xuống.
Chu Ngọc Trúc vốn đã bất mãn với cô em dâu này, nghe được vậy trong lòng càng thêm nhiều tâm tư khác.
Dương Quế Hoa ở trong phòng nghe thấy Tô Cẩm Tú nói, đột nhiên lớn tiếng mắng:"Miệng con không ngậm vào được đúng không? Suốt ngày thao thao bất tuyệt.
"Tô Cẩm Tú rụt cổ lại, vội vàng chạy mất.
"Chị ơi em đi làm đây.
" Nói xong, cô xách hộp cơm, mang theo hai cái bánh ngô chạy ra cửa.
Chu Ngọc Trúc bất đắc dĩ mỉm cười, chải đầu xong lại vào thu dọn bát trong phòng Dương Quế Hoa.
Quan sát sắc mặt Chu Ngọc Trúc, thấy chị ta không tỏ vẻ bực bội gì, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, có điều nên phủ đầu vẫn phải phủ đầu:"Ngọc Trúc à, nghe Tú Nhi nói chuyện thế thôi chứ đừng nhỏ mọn, tình cảm anh em giữa Tô Cẩm Vũ và Tô Cẩm Quốc từ nhỏ đã rất tốt, đừng để chút chuyện nhỏ mà chia rẽ.
""Mẹ ơi, mẹ nói gì đấy, con kết hôn với Tô Cẩm Vũ cũng sáu bảy năm rồi, con là người thế nào, mẹ còn không biết sao?""Ôi, mẹ cũng bực đến hồ đồ, con nói xem sao Tô Cẩm Quốc lại không biết tính toán như thế chứ?"Chu Ngọc Trúc hạ mắt, dùng khăn lau bàn viết chữ.
Chị ta biết, Dương Quế Hoa không muốn mình trả lời, chỉ cần lắng nghe là được.
Tô Cẩm Tú đến đơn vị, người trong phân xưởng vẫn còn chưa tới nhiều, nhưng Hứa Hồng Mai đã đến, lúc này đang ngồi cạnh bàn máy gặm bánh bao.
Bánh bao nhân thịt vừa nhìn đã biết là của tiệm cơm quốc doanh bán, mùi thơm bay khắp phân xưởng, chỉ cần người đến sớm thì hai mắt đều phát xanh, dựa vào mùi thơm của bánh bao để nhai bánh ngô của mình.
Tô Cẩm Tú cũng không ngoại lệ, từ lần trước được ăn thịt kho tàu sau đó bị tiêu chảy, đến giờ cô vẫn chưa được ăn thịt.
Tô Cẩm Tú cắn mạnh một miếng bánh ngô, sau đó uống nước trà để nuốt xuống.
.
Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập NiênTác giả: Địch Bách LýTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm… Chu Ngọc Trúc nghe vậy, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.Đúng vậy, một cô gái ở nông thôn lại được gả đến tận thủ đô, còn không phải là mộ tổ tiên nhà cô ta bốc khói xanh hay sao?"Còn đừng nói, điều kiện gia đình chúng ta tốt như vậy, cha là thợ thâm niên của nhà máy cơ khí, anh cả chị dâu cả lại là giáo viên.Sau đó cha lại làm ở xưởng dệt, anh hai trở về cũng được vào nhà máy cơ khí.Chị dâu, chị nói xem, chị dâu hai vừa tới chẳng phải đã được hưởng phúc hay sao?"Ngón tay Chu Ngọc Trúc bất giác vắt khăn mặt, tiếng nước tí tách rơi xuống.Chu Ngọc Trúc vốn đã bất mãn với cô em dâu này, nghe được vậy trong lòng càng thêm nhiều tâm tư khác.Dương Quế Hoa ở trong phòng nghe thấy Tô Cẩm Tú nói, đột nhiên lớn tiếng mắng:"Miệng con không ngậm vào được đúng không? Suốt ngày thao thao bất tuyệt."Tô Cẩm Tú rụt cổ lại, vội vàng chạy mất."Chị ơi em đi làm đây." Nói xong, cô xách hộp cơm, mang theo hai cái bánh ngô chạy ra cửa.Chu Ngọc Trúc bất đắc dĩ mỉm cười, chải đầu xong lại vào thu dọn bát trong phòng Dương Quế Hoa.Quan sát sắc mặt Chu Ngọc Trúc, thấy chị ta không tỏ vẻ bực bội gì, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, có điều nên phủ đầu vẫn phải phủ đầu:"Ngọc Trúc à, nghe Tú Nhi nói chuyện thế thôi chứ đừng nhỏ mọn, tình cảm anh em giữa Tô Cẩm Vũ và Tô Cẩm Quốc từ nhỏ đã rất tốt, đừng để chút chuyện nhỏ mà chia rẽ.""Mẹ ơi, mẹ nói gì đấy, con kết hôn với Tô Cẩm Vũ cũng sáu bảy năm rồi, con là người thế nào, mẹ còn không biết sao?""Ôi, mẹ cũng bực đến hồ đồ, con nói xem sao Tô Cẩm Quốc lại không biết tính toán như thế chứ?"Chu Ngọc Trúc hạ mắt, dùng khăn lau bàn viết chữ.Chị ta biết, Dương Quế Hoa không muốn mình trả lời, chỉ cần lắng nghe là được.Tô Cẩm Tú đến đơn vị, người trong phân xưởng vẫn còn chưa tới nhiều, nhưng Hứa Hồng Mai đã đến, lúc này đang ngồi cạnh bàn máy gặm bánh bao.Bánh bao nhân thịt vừa nhìn đã biết là của tiệm cơm quốc doanh bán, mùi thơm bay khắp phân xưởng, chỉ cần người đến sớm thì hai mắt đều phát xanh, dựa vào mùi thơm của bánh bao để nhai bánh ngô của mình.Tô Cẩm Tú cũng không ngoại lệ, từ lần trước được ăn thịt kho tàu sau đó bị tiêu chảy, đến giờ cô vẫn chưa được ăn thịt.Tô Cẩm Tú cắn mạnh một miếng bánh ngô, sau đó uống nước trà để nuốt xuống..