Tác giả:

“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…

Chương 52: Chương 52

Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Khoai lát trong tay Nam Mẫn phát ra tiếng rộp rộp, nói ai là người qua đường thế? Cô không thích nghe tí nào!“Nên anh Lâm… Em cũng chuẩn bị một bất ngờ dành cho anh”.Cô ta cười khẽ tròn mắt nhìn Dụ Lâm Hải, nắm microphone nói lớn: “Mời anh nhìn lên màn hình”.Khách khứa cũng chuyển tầm mắt sang màn hình lớn, sau khi màn hình sáng lên, mọi người đều ồ một tiếng.Trác Huyên rất hài lòng với kết quả này, cô ta vẫn quay lưng về phía màn hình, cười ngọt ngào nói: “Đây là thứ em chuẩn bị từng chút một, đoạn video này có toàn bộ quá trình chúng ta quen biết và yêu thương nhau…”Dưới sân khấu, mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, không ai nghe cô ta nói gì, trên mặt khách khứa đều là vẻ nhạo báng, hoặc là che miệng cười trộm rồi chỉ trỏ như đang mỉa mai.Dù Trác Huyên có ngu ngốc cách mấy cũng biết phản ứng của mọi người có gì đó kỳ quái, độ ấm và áp suất bên cạnh chợt giảm xuống, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô ta: “Đây là bất ngờ vui vẻ mà em nói ư?”Trác Huyên quay đầu lại thì thấy gương mặt âm u của Dụ Lâm Hải, mặt anh phủ một lớp sương băng, không có chút độ ấm nào, khi nhìn về phía màn hình lại có sự nặng nề, thoáng vẻ lo lắng.Chuyện gì thế này?Trác Huyên chẳng hiểu mô tê gì, quay lại nhìn màn hình lớn, cô ta hét lên “má ơi” một tiếng, suýt chút nữa đứng không vững.Trên màn hình lớn không có đoạn video được cô ta chuẩn bị, mà là vô số hình ảnh của cô ta, được ghép thành video lướt qua từng tấm một.Trác Huyên chỉ muốn ngất luôn, không dám tin nhìn bản thân trên màn hình, những bức ảnh đó, tại sao chúng lại xuất hiện ở nơi này?Nam Mẫn ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn những bức ảnh trên màn hình, cũng không được rõ nét lắm, không tạo thành hiệu quả đập thẳng vào mắt, nhưng cái thu hút được ánh mắt mọi người là nhiều cô gái đang vây quanh một người đàn ông, cũng có ảnh nhiều người đàn ông với một cô gái, ôm hôn, thân thiết, chơi đùa, loại đàn ông nào cũng có, bao gồm cả Châu Âu, Châu Á, Châu Phi.Ở những tình huống khác nhau, dùng những tư thế khác nhau, nhưng cô gái đó lúc nào cũng cười tươi như hoa dán chặt vào người đàn ông.Những bức ảnh đó đã nằm trong tài liệu nên cô thấy trước đó rồi, cũng biết được mấy năm nay Trác Huyên ở nước ngoài làm cái gì, nên trong lòng cô không hề có chút gợn sóng nào.Nhưng Dụ Lâm Hải thì khác, ánh trăng sáng không chút tỳ vết nào trong lòng anh bỗng biến thành thứ ai cũng có thể vấy bẩn, anh sẽ sốc đến mức nào.“Đây là màn kịch anh bày ra đó hả?”Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh không hiểu con người Dụ Lâm Hải, dù anh ta là trai thẳng nhưng không bảo thủ đến mức đó, với tình yêu anh ta dành cho Trác Huyên, chưa chắc đã không chấp nhận được”.Bạch Lộc Dư lắc đầu: “Em không hiểu đàn ông rồi, loại con gái không từ chối bất kì ai đó, chẳng người đàn ông nào thích nổi, ai lại muốn gắn cái sừng trên đầu mỗi ngày, sợ bản thân chưa đủ nổi bật hả?”Anh ta bảo Nam Mẫn tiếp tục xem: “Đây chỉ mới là khởi đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà”.“Tắt đi, tắt nó đi ngay cho tôi!”.

Khoai lát trong tay Nam Mẫn phát ra tiếng rộp rộp, nói ai là người qua đường thế? Cô không thích nghe tí nào!

“Nên anh Lâm… Em cũng chuẩn bị một bất ngờ dành cho anh”.

Cô ta cười khẽ tròn mắt nhìn Dụ Lâm Hải, nắm microphone nói lớn: “Mời anh nhìn lên màn hình”.

Khách khứa cũng chuyển tầm mắt sang màn hình lớn, sau khi màn hình sáng lên, mọi người đều ồ một tiếng.

Trác Huyên rất hài lòng với kết quả này, cô ta vẫn quay lưng về phía màn hình, cười ngọt ngào nói: “Đây là thứ em chuẩn bị từng chút một, đoạn video này có toàn bộ quá trình chúng ta quen biết và yêu thương nhau…”

Dưới sân khấu, mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, không ai nghe cô ta nói gì, trên mặt khách khứa đều là vẻ nhạo báng, hoặc là che miệng cười trộm rồi chỉ trỏ như đang mỉa mai.

Dù Trác Huyên có ngu ngốc cách mấy cũng biết phản ứng của mọi người có gì đó kỳ quái, độ ấm và áp suất bên cạnh chợt giảm xuống, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô ta: “Đây là bất ngờ vui vẻ mà em nói ư?”

Trác Huyên quay đầu lại thì thấy gương mặt âm u của Dụ Lâm Hải, mặt anh phủ một lớp sương băng, không có chút độ ấm nào, khi nhìn về phía màn hình lại có sự nặng nề, thoáng vẻ lo lắng.

Chuyện gì thế này?

Trác Huyên chẳng hiểu mô tê gì, quay lại nhìn màn hình lớn, cô ta hét lên “má ơi” một tiếng, suýt chút nữa đứng không vững.

Trên màn hình lớn không có đoạn video được cô ta chuẩn bị, mà là vô số hình ảnh của cô ta, được ghép thành video lướt qua từng tấm một.

Trác Huyên chỉ muốn ngất luôn, không dám tin nhìn bản thân trên màn hình, những bức ảnh đó, tại sao chúng lại xuất hiện ở nơi này?

Nam Mẫn ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn những bức ảnh trên màn hình, cũng không được rõ nét lắm, không tạo thành hiệu quả đập thẳng vào mắt, nhưng cái thu hút được ánh mắt mọi người là nhiều cô gái đang vây quanh một người đàn ông, cũng có ảnh nhiều người đàn ông với một cô gái, ôm hôn, thân thiết, chơi đùa, loại đàn ông nào cũng có, bao gồm cả Châu Âu, Châu Á, Châu Phi.

Ở những tình huống khác nhau, dùng những tư thế khác nhau, nhưng cô gái đó lúc nào cũng cười tươi như hoa dán chặt vào người đàn ông.

Những bức ảnh đó đã nằm trong tài liệu nên cô thấy trước đó rồi, cũng biết được mấy năm nay Trác Huyên ở nước ngoài làm cái gì, nên trong lòng cô không hề có chút gợn sóng nào.

Nhưng Dụ Lâm Hải thì khác, ánh trăng sáng không chút tỳ vết nào trong lòng anh bỗng biến thành thứ ai cũng có thể vấy bẩn, anh sẽ sốc đến mức nào.

“Đây là màn kịch anh bày ra đó hả?”

Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh không hiểu con người Dụ Lâm Hải, dù anh ta là trai thẳng nhưng không bảo thủ đến mức đó, với tình yêu anh ta dành cho Trác Huyên, chưa chắc đã không chấp nhận được”.

Bạch Lộc Dư lắc đầu: “Em không hiểu đàn ông rồi, loại con gái không từ chối bất kì ai đó, chẳng người đàn ông nào thích nổi, ai lại muốn gắn cái sừng trên đầu mỗi ngày, sợ bản thân chưa đủ nổi bật hả?”

Anh ta bảo Nam Mẫn tiếp tục xem: “Đây chỉ mới là khởi đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà”.

“Tắt đi, tắt nó đi ngay cho tôi!”.

Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Khoai lát trong tay Nam Mẫn phát ra tiếng rộp rộp, nói ai là người qua đường thế? Cô không thích nghe tí nào!“Nên anh Lâm… Em cũng chuẩn bị một bất ngờ dành cho anh”.Cô ta cười khẽ tròn mắt nhìn Dụ Lâm Hải, nắm microphone nói lớn: “Mời anh nhìn lên màn hình”.Khách khứa cũng chuyển tầm mắt sang màn hình lớn, sau khi màn hình sáng lên, mọi người đều ồ một tiếng.Trác Huyên rất hài lòng với kết quả này, cô ta vẫn quay lưng về phía màn hình, cười ngọt ngào nói: “Đây là thứ em chuẩn bị từng chút một, đoạn video này có toàn bộ quá trình chúng ta quen biết và yêu thương nhau…”Dưới sân khấu, mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, không ai nghe cô ta nói gì, trên mặt khách khứa đều là vẻ nhạo báng, hoặc là che miệng cười trộm rồi chỉ trỏ như đang mỉa mai.Dù Trác Huyên có ngu ngốc cách mấy cũng biết phản ứng của mọi người có gì đó kỳ quái, độ ấm và áp suất bên cạnh chợt giảm xuống, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô ta: “Đây là bất ngờ vui vẻ mà em nói ư?”Trác Huyên quay đầu lại thì thấy gương mặt âm u của Dụ Lâm Hải, mặt anh phủ một lớp sương băng, không có chút độ ấm nào, khi nhìn về phía màn hình lại có sự nặng nề, thoáng vẻ lo lắng.Chuyện gì thế này?Trác Huyên chẳng hiểu mô tê gì, quay lại nhìn màn hình lớn, cô ta hét lên “má ơi” một tiếng, suýt chút nữa đứng không vững.Trên màn hình lớn không có đoạn video được cô ta chuẩn bị, mà là vô số hình ảnh của cô ta, được ghép thành video lướt qua từng tấm một.Trác Huyên chỉ muốn ngất luôn, không dám tin nhìn bản thân trên màn hình, những bức ảnh đó, tại sao chúng lại xuất hiện ở nơi này?Nam Mẫn ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn những bức ảnh trên màn hình, cũng không được rõ nét lắm, không tạo thành hiệu quả đập thẳng vào mắt, nhưng cái thu hút được ánh mắt mọi người là nhiều cô gái đang vây quanh một người đàn ông, cũng có ảnh nhiều người đàn ông với một cô gái, ôm hôn, thân thiết, chơi đùa, loại đàn ông nào cũng có, bao gồm cả Châu Âu, Châu Á, Châu Phi.Ở những tình huống khác nhau, dùng những tư thế khác nhau, nhưng cô gái đó lúc nào cũng cười tươi như hoa dán chặt vào người đàn ông.Những bức ảnh đó đã nằm trong tài liệu nên cô thấy trước đó rồi, cũng biết được mấy năm nay Trác Huyên ở nước ngoài làm cái gì, nên trong lòng cô không hề có chút gợn sóng nào.Nhưng Dụ Lâm Hải thì khác, ánh trăng sáng không chút tỳ vết nào trong lòng anh bỗng biến thành thứ ai cũng có thể vấy bẩn, anh sẽ sốc đến mức nào.“Đây là màn kịch anh bày ra đó hả?”Nam Mẫn nói với Bạch Lộc Dư: “Anh không hiểu con người Dụ Lâm Hải, dù anh ta là trai thẳng nhưng không bảo thủ đến mức đó, với tình yêu anh ta dành cho Trác Huyên, chưa chắc đã không chấp nhận được”.Bạch Lộc Dư lắc đầu: “Em không hiểu đàn ông rồi, loại con gái không từ chối bất kì ai đó, chẳng người đàn ông nào thích nổi, ai lại muốn gắn cái sừng trên đầu mỗi ngày, sợ bản thân chưa đủ nổi bật hả?”Anh ta bảo Nam Mẫn tiếp tục xem: “Đây chỉ mới là khởi đầu, kịch hay vẫn còn ở phía sau mà”.“Tắt đi, tắt nó đi ngay cho tôi!”.

Chương 52: Chương 52