Hà Dung An bị bắt cóc năm mười bảy tuổi. Hôm ấy là một ngày giữa mùa hạ, khí trời khô nóng, cậu đi vào một cái hẻm nhỏ, nhìn thấy hai tên đàn ông trung niên khỏe mạnh ***** đang lôi cô bé lên xe van, bên cạnh còn có một bà già thúc giục. Cô bé kia mới mười ba mười bốn tuổi, mắt mở to, miệng bị che lại, khóc nức nở. Hà Dung An không nghĩ ngợi gì nhiều, hô một câu: “Mấy người đang làm gì đấy!” Cô bé thấy có người đến bèn giãy giụa mạnh hơn, cắn vào tay kẻ xấu, thoát được rồi bèn liều mạng chạy về phía Hà Dung An. Chưa chạy được hai bước, đã bị *****. Hà Dung An xông đến, đá văng gã đàn ông kia, nắm tay cô bé nói: “Chạy đi!”. Đây là một cái hẻm trong đường nhỏ, ít người lui tới, giờ lại đang là giữa trưa, gần như chẳng có ai. Cô bé the thé kêu mấy tiếng cứu mạng nhưng không có ai trả lời, thấy những kẻ kia sắp đuổi tới, Hà Dung An cắn răng buông tay em ra, bảo em mau chạy đi, mình thì nhặt một cái gậy gỗ không biết do ai đánh rơi lên cầm trên tay. Mặt trời nóng rát khiến người ta đầu…
Chương 4
Khó NgủTác giả: Hoa QuyểnTruyện Đam MỹHà Dung An bị bắt cóc năm mười bảy tuổi. Hôm ấy là một ngày giữa mùa hạ, khí trời khô nóng, cậu đi vào một cái hẻm nhỏ, nhìn thấy hai tên đàn ông trung niên khỏe mạnh ***** đang lôi cô bé lên xe van, bên cạnh còn có một bà già thúc giục. Cô bé kia mới mười ba mười bốn tuổi, mắt mở to, miệng bị che lại, khóc nức nở. Hà Dung An không nghĩ ngợi gì nhiều, hô một câu: “Mấy người đang làm gì đấy!” Cô bé thấy có người đến bèn giãy giụa mạnh hơn, cắn vào tay kẻ xấu, thoát được rồi bèn liều mạng chạy về phía Hà Dung An. Chưa chạy được hai bước, đã bị *****. Hà Dung An xông đến, đá văng gã đàn ông kia, nắm tay cô bé nói: “Chạy đi!”. Đây là một cái hẻm trong đường nhỏ, ít người lui tới, giờ lại đang là giữa trưa, gần như chẳng có ai. Cô bé the thé kêu mấy tiếng cứu mạng nhưng không có ai trả lời, thấy những kẻ kia sắp đuổi tới, Hà Dung An cắn răng buông tay em ra, bảo em mau chạy đi, mình thì nhặt một cái gậy gỗ không biết do ai đánh rơi lên cầm trên tay. Mặt trời nóng rát khiến người ta đầu… Hà Dung An tắm được một nửa thì đột nhiên phát hiện ra rằng không có bột giặt. Cậu vò vò mái tóc ướt nhẹp, nhìn đống vải trên đất, do dự một chút rồi vẫn đi ra cửa.Cậu lấy chân đá đá cánh cửa sắt, nói: “Có đó không?”.Chốt cửa hơi động đậy, Hàn Chu tưởng cậu đã tắm xong rồi, định đẩy cửa bước vào, Hà Dung An chặn lại: “Tôi không có quần áo”.Một lúc lâu sau, ngoài cửa mới vang lên một tiếng à, rồi đến tiếng bước chân Hàn Chu dần đi xa.Hà Dung An không đổi sắc mặt cúi đầu, nhìn sợi xích sắt đang khoá trên mắt cá chân mình, còng sắt khoá chặt cổ chân, dây xích dài, hệt như đang xích chó.Chốc lát sau, cửa mở ra một khe, Hàn Chu muốn bước vào lại phát hiện ra rằng đèn đã tắt, một nắm đấm vung tới trước mặt.Hàn Chu phản ứng nhanh, né ra một chút, Hà Dung An đã thừa cơ đẩy hắn ra, như con báo nhỏ liều mạng chạy ra ngoài.Hàn Chu lảo đảo lui về phía sau một bước, nhìn bóng lưng Hà Dung An, nhấc chân đuổi theo.Hà Dung An bị thương, tuy không động đến gân cốt, vẫn có thể chạy nhưng cả người rất đau. Tiếng bước chân ngổn ngang của cậu vang vọng trong nhà xưởng trống trải, càng lúc càng gấp gáp, thấy cửa đã ở trước mặt, tim cậu như sắp nhảy ra ngoài.Nhưng cậu chưa ra ngoài được đã bị Hàn Chu tóm lấy.Cánh tay kia như sắt thép siết chặt lấy Hà Dung An, nắm thật chặt cổ tay, như loài mãnh thú bắt lấy con mồi non nớt. Hà Dung An giãy giụa, mắng không thành câu, Hàn Chu nhấc cậu lên khỏi mặt đất.“Sao đấy, Hàn Chu?”. Một tên đàn ông trung niên ***** bước tới, mặt thờ ơ, hỏi: “Thằng nhãi này còn muốn chạy à?”.Gã tức giận đá lên đùi Hà Dung An một cái, đau tới mức cậu run lên trong tay Hàn Chu. Hà Dung An mặc trên người cái váy ướt nhẹp, tóc tai cũng ướt nhẹp, trông như một cô bé gầy yếu đáng thương.Tên đàn ông kia lạnh lùng nói: “Lần sau còn không nghe lời thì đánh gãy chân nó”.Hàn Chu nắm siết sau cổ Hà Dung An, trong tay là cảm giác da thịt đầy rung động, trắng mịn lại yếu đuối, mỏng manh mà mềm mại, như thể hắn hơi dùng sức một chút là gãy vụn.Hàn Chu theo bản năng dùng ngón cái chà xát cổ Hà Dung An, không yên lòng mà ừm một tiếng.Tên kia đã sớm quen với phản ứng trì độn của Hàn Chu, đã nửa coi hắn là một thằng đần rồi. Gã vỗ vỗ vai hắn, nói: “Khoá nó lại, anh Ba có mua đồ ăn khuya đấy, đi, đi ăn đi”.
Hà Dung An tắm được một nửa thì đột nhiên phát hiện ra rằng không có bột giặt. Cậu vò vò mái tóc ướt nhẹp, nhìn đống vải trên đất, do dự một chút rồi vẫn đi ra cửa.
Cậu lấy chân đá đá cánh cửa sắt, nói: “Có đó không?”.
Chốt cửa hơi động đậy, Hàn Chu tưởng cậu đã tắm xong rồi, định đẩy cửa bước vào, Hà Dung An chặn lại: “Tôi không có quần áo”.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa mới vang lên một tiếng à, rồi đến tiếng bước chân Hàn Chu dần đi xa.
Hà Dung An không đổi sắc mặt cúi đầu, nhìn sợi xích sắt đang khoá trên mắt cá chân mình, còng sắt khoá chặt cổ chân, dây xích dài, hệt như đang xích chó.
Chốc lát sau, cửa mở ra một khe, Hàn Chu muốn bước vào lại phát hiện ra rằng đèn đã tắt, một nắm đấm vung tới trước mặt.
Hàn Chu phản ứng nhanh, né ra một chút, Hà Dung An đã thừa cơ đẩy hắn ra, như con báo nhỏ liều mạng chạy ra ngoài.
Hàn Chu lảo đảo lui về phía sau một bước, nhìn bóng lưng Hà Dung An, nhấc chân đuổi theo.
Hà Dung An bị thương, tuy không động đến gân cốt, vẫn có thể chạy nhưng cả người rất đau. Tiếng bước chân ngổn ngang của cậu vang vọng trong nhà xưởng trống trải, càng lúc càng gấp gáp, thấy cửa đã ở trước mặt, tim cậu như sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng cậu chưa ra ngoài được đã bị Hàn Chu tóm lấy.
Cánh tay kia như sắt thép siết chặt lấy Hà Dung An, nắm thật chặt cổ tay, như loài mãnh thú bắt lấy con mồi non nớt. Hà Dung An giãy giụa, mắng không thành câu, Hàn Chu nhấc cậu lên khỏi mặt đất.
“Sao đấy, Hàn Chu?”. Một tên đàn ông trung niên ***** bước tới, mặt thờ ơ, hỏi: “Thằng nhãi này còn muốn chạy à?”.
Gã tức giận đá lên đùi Hà Dung An một cái, đau tới mức cậu run lên trong tay Hàn Chu. Hà Dung An mặc trên người cái váy ướt nhẹp, tóc tai cũng ướt nhẹp, trông như một cô bé gầy yếu đáng thương.
Tên đàn ông kia lạnh lùng nói: “Lần sau còn không nghe lời thì đánh gãy chân nó”.
Hàn Chu nắm siết sau cổ Hà Dung An, trong tay là cảm giác da thịt đầy rung động, trắng mịn lại yếu đuối, mỏng manh mà mềm mại, như thể hắn hơi dùng sức một chút là gãy vụn.
Hàn Chu theo bản năng dùng ngón cái chà xát cổ Hà Dung An, không yên lòng mà ừm một tiếng.
Tên kia đã sớm quen với phản ứng trì độn của Hàn Chu, đã nửa coi hắn là một thằng đần rồi. Gã vỗ vỗ vai hắn, nói: “Khoá nó lại, anh Ba có mua đồ ăn khuya đấy, đi, đi ăn đi”.
Khó NgủTác giả: Hoa QuyểnTruyện Đam MỹHà Dung An bị bắt cóc năm mười bảy tuổi. Hôm ấy là một ngày giữa mùa hạ, khí trời khô nóng, cậu đi vào một cái hẻm nhỏ, nhìn thấy hai tên đàn ông trung niên khỏe mạnh ***** đang lôi cô bé lên xe van, bên cạnh còn có một bà già thúc giục. Cô bé kia mới mười ba mười bốn tuổi, mắt mở to, miệng bị che lại, khóc nức nở. Hà Dung An không nghĩ ngợi gì nhiều, hô một câu: “Mấy người đang làm gì đấy!” Cô bé thấy có người đến bèn giãy giụa mạnh hơn, cắn vào tay kẻ xấu, thoát được rồi bèn liều mạng chạy về phía Hà Dung An. Chưa chạy được hai bước, đã bị *****. Hà Dung An xông đến, đá văng gã đàn ông kia, nắm tay cô bé nói: “Chạy đi!”. Đây là một cái hẻm trong đường nhỏ, ít người lui tới, giờ lại đang là giữa trưa, gần như chẳng có ai. Cô bé the thé kêu mấy tiếng cứu mạng nhưng không có ai trả lời, thấy những kẻ kia sắp đuổi tới, Hà Dung An cắn răng buông tay em ra, bảo em mau chạy đi, mình thì nhặt một cái gậy gỗ không biết do ai đánh rơi lên cầm trên tay. Mặt trời nóng rát khiến người ta đầu… Hà Dung An tắm được một nửa thì đột nhiên phát hiện ra rằng không có bột giặt. Cậu vò vò mái tóc ướt nhẹp, nhìn đống vải trên đất, do dự một chút rồi vẫn đi ra cửa.Cậu lấy chân đá đá cánh cửa sắt, nói: “Có đó không?”.Chốt cửa hơi động đậy, Hàn Chu tưởng cậu đã tắm xong rồi, định đẩy cửa bước vào, Hà Dung An chặn lại: “Tôi không có quần áo”.Một lúc lâu sau, ngoài cửa mới vang lên một tiếng à, rồi đến tiếng bước chân Hàn Chu dần đi xa.Hà Dung An không đổi sắc mặt cúi đầu, nhìn sợi xích sắt đang khoá trên mắt cá chân mình, còng sắt khoá chặt cổ chân, dây xích dài, hệt như đang xích chó.Chốc lát sau, cửa mở ra một khe, Hàn Chu muốn bước vào lại phát hiện ra rằng đèn đã tắt, một nắm đấm vung tới trước mặt.Hàn Chu phản ứng nhanh, né ra một chút, Hà Dung An đã thừa cơ đẩy hắn ra, như con báo nhỏ liều mạng chạy ra ngoài.Hàn Chu lảo đảo lui về phía sau một bước, nhìn bóng lưng Hà Dung An, nhấc chân đuổi theo.Hà Dung An bị thương, tuy không động đến gân cốt, vẫn có thể chạy nhưng cả người rất đau. Tiếng bước chân ngổn ngang của cậu vang vọng trong nhà xưởng trống trải, càng lúc càng gấp gáp, thấy cửa đã ở trước mặt, tim cậu như sắp nhảy ra ngoài.Nhưng cậu chưa ra ngoài được đã bị Hàn Chu tóm lấy.Cánh tay kia như sắt thép siết chặt lấy Hà Dung An, nắm thật chặt cổ tay, như loài mãnh thú bắt lấy con mồi non nớt. Hà Dung An giãy giụa, mắng không thành câu, Hàn Chu nhấc cậu lên khỏi mặt đất.“Sao đấy, Hàn Chu?”. Một tên đàn ông trung niên ***** bước tới, mặt thờ ơ, hỏi: “Thằng nhãi này còn muốn chạy à?”.Gã tức giận đá lên đùi Hà Dung An một cái, đau tới mức cậu run lên trong tay Hàn Chu. Hà Dung An mặc trên người cái váy ướt nhẹp, tóc tai cũng ướt nhẹp, trông như một cô bé gầy yếu đáng thương.Tên đàn ông kia lạnh lùng nói: “Lần sau còn không nghe lời thì đánh gãy chân nó”.Hàn Chu nắm siết sau cổ Hà Dung An, trong tay là cảm giác da thịt đầy rung động, trắng mịn lại yếu đuối, mỏng manh mà mềm mại, như thể hắn hơi dùng sức một chút là gãy vụn.Hàn Chu theo bản năng dùng ngón cái chà xát cổ Hà Dung An, không yên lòng mà ừm một tiếng.Tên kia đã sớm quen với phản ứng trì độn của Hàn Chu, đã nửa coi hắn là một thằng đần rồi. Gã vỗ vỗ vai hắn, nói: “Khoá nó lại, anh Ba có mua đồ ăn khuya đấy, đi, đi ăn đi”.