“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…
Chương 335: Chương 335
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… “Tôi không thích cô nên không muốn bán đồ trong cửa hàng mình cho cô đấy thì sao? Cô dám gọi người tới đánh tôi chắc? Tôi nói cho cô biết nhé, quản lý của cửa hàng này chính là anh rể tôi, phó cục cảnh sát là cậu tôi đấy, cô dám đụng tới một đầu ngón tay của tôi không?”Quản lý nghe những lời giới thiệu vạch áo cho người xem lưng của cô ta thì suýt chút nữa vấp chân ngã sấp mặt.“À, thì ra là dựa vào quan hệ, thảo nào lại ngang ngược thế”.Nam Mẫn nghe vậy thì cười rộ lên: “Lâm Lâm, em gọi cho đàn anh của em đến đây một chuyến, điều tra xem cửa hàng này là của ai, chúng ta thu mua, em cũng có thể tận hưởng cảm giác muốn làm gì thì làm trong cửa hàng nhà mình”.Nam Lâm bên cạnh mắt trợn tròn, miệng há hốc, nhưng chị nói cái gì thì cô ấy cứ nghe theo là được, bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Hoành, anh ta nhanh chóng chạy tới.Sau khi tìm hiểu sơ sơ tình huống, Cố Hoành ngước mắt nhìn cô nhân viên kia, ánh mắt như gió thu cuốn hết sạch lá vàng.Không ngờ cô ta dám khiến cho Lâm Lâm của anh ta chịu ấm ức…Cố Hoành gọi vài cuộc điện thoại, nói với Nam Mẫn đang ngồi nghỉ chân trên ghế: “Tổng giám đốc Nam, cửa hàng này thuộc về cậu hai nhà họ Trương, anh ta đã nắm được tình hình và muốn đích thân nói chuyện với cô”.Nam Mẫn thản nhiên liếc nhìn anh ta, Cố Hoành trực tiếp mở loa ngoài.“Cậu hai nhà họ Trương đấy hả, hay ho quá nhỉ, nhân viên trông quầy của cửa hàng nhà cậu ghê gớm thật đấy”.Đầu dây bên kia, cậu hai nhà họ Trương vừa nghe được những lời đó đã suýt chút nữa tắt thở, luôn miệng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi chị nha chị Mẫn, em không biết quản lý nhân viên nên lỡ xúc phạm đến chị, khiến chị không thoải mái! Mong chị bớt giận, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, chị thích món nào cứ thoải mái chọn, em bảo họ gói lại cho chị”.Nam Mẫn không quan tâm tới anh ta, chỉ thản nhiên hỏi Nam Lâm: “Lâm Lâm, em còn thích cái lắc tay đó nữa không?”Nam Lâm lắc đầu, lẽ ra cô ấy định mua cái lắc tay đó về cho chị, không ngờ lại ầm ĩ thành ra thế này, chuyện đã vậy rồi, cô ấy chẳng những kéo cửa hàng này vào danh sách đen mà chị cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.“Em tôi không cần nữa”.Vẻ mặt Nam Mẫn hết sức lạnh lùng, giọng lại càng hờ hững: “À phải rồi cậu hai họ Trương, tôi chỉ có hai cô em gái họ, không có đứa em trai nào, mong cậu đừng gọi tôi là chị, tôi nhận không nổi”.Chẳng thèm nể mặt anh ta một chút nào.Cậu hai nhà họ Trương chỉ thấy da đầu run lên, trút hết cơn tức lên đầu quản lý và cô nhân viên không có mắt nhìn người kia, vô số câu từ thô lỗ tục tĩu văng ra từ điện thoại.Đầu quản lý vã mồ hôi, sắp cúi gằm mặt xuống đất rồi, thế mà cô em vợ kia vẫn còn cứng đầu cứng cổ, vẻ mặt không phục.“Hai người mau cút đi cho tôi, cuốn gói cút khỏi đây ngay, đừng để tôi nhìn thấy mặt các người trong cửa hàng lần nào nữa!”Quản lý biết không còn đường cứu vãn, người mà cậu hai họ Trương phải cúi đầu khom lưng thế này chắc chắn không phải là nhân vật xoàng xĩnh gì, không thể đắc tội nổi, bèn kéo cô em vợ đi: “Còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu đi nữa, đúng là bị cô hại thảm quá mà!”.
“Tôi không thích cô nên không muốn bán đồ trong cửa hàng mình cho cô đấy thì sao? Cô dám gọi người tới đánh tôi chắc? Tôi nói cho cô biết nhé, quản lý của cửa hàng này chính là anh rể tôi, phó cục cảnh sát là cậu tôi đấy, cô dám đụng tới một đầu ngón tay của tôi không?”
Quản lý nghe những lời giới thiệu vạch áo cho người xem lưng của cô ta thì suýt chút nữa vấp chân ngã sấp mặt.
“À, thì ra là dựa vào quan hệ, thảo nào lại ngang ngược thế”.
Nam Mẫn nghe vậy thì cười rộ lên: “Lâm Lâm, em gọi cho đàn anh của em đến đây một chuyến, điều tra xem cửa hàng này là của ai, chúng ta thu mua, em cũng có thể tận hưởng cảm giác muốn làm gì thì làm trong cửa hàng nhà mình”.
Nam Lâm bên cạnh mắt trợn tròn, miệng há hốc, nhưng chị nói cái gì thì cô ấy cứ nghe theo là được, bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Hoành, anh ta nhanh chóng chạy tới.
Sau khi tìm hiểu sơ sơ tình huống, Cố Hoành ngước mắt nhìn cô nhân viên kia, ánh mắt như gió thu cuốn hết sạch lá vàng.
Không ngờ cô ta dám khiến cho Lâm Lâm của anh ta chịu ấm ức…
Cố Hoành gọi vài cuộc điện thoại, nói với Nam Mẫn đang ngồi nghỉ chân trên ghế: “Tổng giám đốc Nam, cửa hàng này thuộc về cậu hai nhà họ Trương, anh ta đã nắm được tình hình và muốn đích thân nói chuyện với cô”.
Nam Mẫn thản nhiên liếc nhìn anh ta, Cố Hoành trực tiếp mở loa ngoài.
“Cậu hai nhà họ Trương đấy hả, hay ho quá nhỉ, nhân viên trông quầy của cửa hàng nhà cậu ghê gớm thật đấy”.
Đầu dây bên kia, cậu hai nhà họ Trương vừa nghe được những lời đó đã suýt chút nữa tắt thở, luôn miệng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi chị nha chị Mẫn, em không biết quản lý nhân viên nên lỡ xúc phạm đến chị, khiến chị không thoải mái! Mong chị bớt giận, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, chị thích món nào cứ thoải mái chọn, em bảo họ gói lại cho chị”.
Nam Mẫn không quan tâm tới anh ta, chỉ thản nhiên hỏi Nam Lâm: “Lâm Lâm, em còn thích cái lắc tay đó nữa không?”
Nam Lâm lắc đầu, lẽ ra cô ấy định mua cái lắc tay đó về cho chị, không ngờ lại ầm ĩ thành ra thế này, chuyện đã vậy rồi, cô ấy chẳng những kéo cửa hàng này vào danh sách đen mà chị cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.
“Em tôi không cần nữa”.
Vẻ mặt Nam Mẫn hết sức lạnh lùng, giọng lại càng hờ hững: “À phải rồi cậu hai họ Trương, tôi chỉ có hai cô em gái họ, không có đứa em trai nào, mong cậu đừng gọi tôi là chị, tôi nhận không nổi”.
Chẳng thèm nể mặt anh ta một chút nào.
Cậu hai nhà họ Trương chỉ thấy da đầu run lên, trút hết cơn tức lên đầu quản lý và cô nhân viên không có mắt nhìn người kia, vô số câu từ thô lỗ tục tĩu văng ra từ điện thoại.
Đầu quản lý vã mồ hôi, sắp cúi gằm mặt xuống đất rồi, thế mà cô em vợ kia vẫn còn cứng đầu cứng cổ, vẻ mặt không phục.
“Hai người mau cút đi cho tôi, cuốn gói cút khỏi đây ngay, đừng để tôi nhìn thấy mặt các người trong cửa hàng lần nào nữa!”
Quản lý biết không còn đường cứu vãn, người mà cậu hai họ Trương phải cúi đầu khom lưng thế này chắc chắn không phải là nhân vật xoàng xĩnh gì, không thể đắc tội nổi, bèn kéo cô em vợ đi: “Còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu đi nữa, đúng là bị cô hại thảm quá mà!”.
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… “Tôi không thích cô nên không muốn bán đồ trong cửa hàng mình cho cô đấy thì sao? Cô dám gọi người tới đánh tôi chắc? Tôi nói cho cô biết nhé, quản lý của cửa hàng này chính là anh rể tôi, phó cục cảnh sát là cậu tôi đấy, cô dám đụng tới một đầu ngón tay của tôi không?”Quản lý nghe những lời giới thiệu vạch áo cho người xem lưng của cô ta thì suýt chút nữa vấp chân ngã sấp mặt.“À, thì ra là dựa vào quan hệ, thảo nào lại ngang ngược thế”.Nam Mẫn nghe vậy thì cười rộ lên: “Lâm Lâm, em gọi cho đàn anh của em đến đây một chuyến, điều tra xem cửa hàng này là của ai, chúng ta thu mua, em cũng có thể tận hưởng cảm giác muốn làm gì thì làm trong cửa hàng nhà mình”.Nam Lâm bên cạnh mắt trợn tròn, miệng há hốc, nhưng chị nói cái gì thì cô ấy cứ nghe theo là được, bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Hoành, anh ta nhanh chóng chạy tới.Sau khi tìm hiểu sơ sơ tình huống, Cố Hoành ngước mắt nhìn cô nhân viên kia, ánh mắt như gió thu cuốn hết sạch lá vàng.Không ngờ cô ta dám khiến cho Lâm Lâm của anh ta chịu ấm ức…Cố Hoành gọi vài cuộc điện thoại, nói với Nam Mẫn đang ngồi nghỉ chân trên ghế: “Tổng giám đốc Nam, cửa hàng này thuộc về cậu hai nhà họ Trương, anh ta đã nắm được tình hình và muốn đích thân nói chuyện với cô”.Nam Mẫn thản nhiên liếc nhìn anh ta, Cố Hoành trực tiếp mở loa ngoài.“Cậu hai nhà họ Trương đấy hả, hay ho quá nhỉ, nhân viên trông quầy của cửa hàng nhà cậu ghê gớm thật đấy”.Đầu dây bên kia, cậu hai nhà họ Trương vừa nghe được những lời đó đã suýt chút nữa tắt thở, luôn miệng xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi chị nha chị Mẫn, em không biết quản lý nhân viên nên lỡ xúc phạm đến chị, khiến chị không thoải mái! Mong chị bớt giận, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, chị thích món nào cứ thoải mái chọn, em bảo họ gói lại cho chị”.Nam Mẫn không quan tâm tới anh ta, chỉ thản nhiên hỏi Nam Lâm: “Lâm Lâm, em còn thích cái lắc tay đó nữa không?”Nam Lâm lắc đầu, lẽ ra cô ấy định mua cái lắc tay đó về cho chị, không ngờ lại ầm ĩ thành ra thế này, chuyện đã vậy rồi, cô ấy chẳng những kéo cửa hàng này vào danh sách đen mà chị cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.“Em tôi không cần nữa”.Vẻ mặt Nam Mẫn hết sức lạnh lùng, giọng lại càng hờ hững: “À phải rồi cậu hai họ Trương, tôi chỉ có hai cô em gái họ, không có đứa em trai nào, mong cậu đừng gọi tôi là chị, tôi nhận không nổi”.Chẳng thèm nể mặt anh ta một chút nào.Cậu hai nhà họ Trương chỉ thấy da đầu run lên, trút hết cơn tức lên đầu quản lý và cô nhân viên không có mắt nhìn người kia, vô số câu từ thô lỗ tục tĩu văng ra từ điện thoại.Đầu quản lý vã mồ hôi, sắp cúi gằm mặt xuống đất rồi, thế mà cô em vợ kia vẫn còn cứng đầu cứng cổ, vẻ mặt không phục.“Hai người mau cút đi cho tôi, cuốn gói cút khỏi đây ngay, đừng để tôi nhìn thấy mặt các người trong cửa hàng lần nào nữa!”Quản lý biết không còn đường cứu vãn, người mà cậu hai họ Trương phải cúi đầu khom lưng thế này chắc chắn không phải là nhân vật xoàng xĩnh gì, không thể đắc tội nổi, bèn kéo cô em vợ đi: “Còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu đi nữa, đúng là bị cô hại thảm quá mà!”.