Tác giả:

“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…

Chương 390: Chương 390

Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Nam Lâm ôm Nam Mẫn từ phía sau, dựa vào người cô, rất đồng tình gật đầu.Có chị gái nuông chiều thì cần gì đàn ông?Cố Hoành: “…”Anh ta cảm nhận đầy đủ khó khăn với chuyện xin dâu trong tương lai.Hôm nay là sinh nhật của Nam Mẫn, các anh trai cũng sẽ tới thành phố Nam, cô cũng mở lòng từ bi cho bản thân nghỉ một ngày, nhưng công việc nên làm vẫn phải làm, vì thế cô bảo Cố Hoành cầm tập văn kiện cần phải xử lý gấp đến khu vườn Hoa Hồng.Nam Mẫn muốn cài trâm phượng Nam Lâm tặng, nhưng cài lên mái tóc màu hoa hồng đỏ lại không hợp lắm, vì vậy cô gọi thợ trang điểm đến nhà để trang điểm tạo kiểu tóc cho mình.Bên này tạo kiểu cũng không ảnh hưởng đến cô xử lý công việc.Nam Lâm ngồi ở thảm trong phòng vẽ thiết kế, nhìn chị gái dùng bốn ngôn ngữ họp trên điện thoại và video, không hề có rào cản ngôn ngữ bất đồng, sử dụng tự nhiên, khiến cô ấy lại càng khâm phục, khi ngẩng lên mặt đầy mê muội nhìn Nam Mẫn.Cố Hoành liếc thấy ánh mắt của Nam Lâm, anh ta đi đến búng tay một cái trước mặt cô ấy: “Ánh mắt của em là ý gì đây?”Ánh mắt này cũng không được bình thường cho lắm, anh ta cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt.“Sư huynh, vậy mà chị lại biết bốn ngôn ngữ”.Nam Lâm hâm mộ từ sâu trong thâm tâm, môn học cô ấy yếu nhất là ngôn ngữ, cũng khâm phục tất cả những người có thể dùng ngoại ngữ giao tiếp lưu loát với người khác, thật là ngầu bá cháy luôn!Cố Hoành nói: “Không chỉ bốn nước, tôi nghe thấy ngoại ngữ mà tổng giám đốc Nam có thể nói chắc là tám loại, đều là kiểu có thể giao tiếp thuần thục với người ta.Cộng thêm một vài ngôn ngữ địa phương nữa, chắc không dưới mười loại đâu, quả đúng là tiểu thiên tài ngôn ngữ bình thường không có gì lạ”.Nam Lâm chỉ nghe thôi cũng đã muốn phục sát đất rồi, phát ra một tiếng cảm thán từ trong linh hồn: “Rốt cuộc có gì mà chị gái không biết không nhỉ”.“Đương nhiên có”, Cố Hoành quả thực không nhìn được dáng vẻ sùng bái này của Nam Lâm, trong lòng rất ghen tỵ, anh ta không nhịn được muốn tung tin tức xấu về Nam Mẫn, đánh vỡ cái nhìn của Nam Mẫn đối với chị gái.Nam Lâm tò mò nghiêng đầu nhìn về phía anh ta: “Cái gì đó?”Cố Hoành lén nhìn trộm Nam Mẫn, thấp giọng nói với Nam Mẫn: “Chị em không biết hát, năm âm không đầy đủ.Cũng không biết nhảy, là kiểu hát nhảy đều phế trong truyền thuyết”.Nam Lâm không dám tin liền trợn tròn mắt: “Thật hay giả đấy?”“Không tin hả, không tin thì tối nay em chờ xem.Trong tiệc sinh nhật, năm ông anh trai sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu, nhất định phải bắt cô ấy biểu diễn”.Cố Hoành cười đầy xấu xa, một nụ cười đê tiện.Nam Lâm nhìn Cố Hoành thật sâu: “Sư huynh, anh có biết bây giờ anh giống ai không?”Cố Hoành: “Hả?”“Cực kỳ giống Lý Liên Anh bên cạnh Từ Hy Thái Hậu”, Nam Lâm nói thật.“…”, Cố Hoành không cười nổi nữa, cô ấy nói mình giống thái giám?!.

Nam Lâm ôm Nam Mẫn từ phía sau, dựa vào người cô, rất đồng tình gật đầu.

Có chị gái nuông chiều thì cần gì đàn ông?

Cố Hoành: “…”

Anh ta cảm nhận đầy đủ khó khăn với chuyện xin dâu trong tương lai.

Hôm nay là sinh nhật của Nam Mẫn, các anh trai cũng sẽ tới thành phố Nam, cô cũng mở lòng từ bi cho bản thân nghỉ một ngày, nhưng công việc nên làm vẫn phải làm, vì thế cô bảo Cố Hoành cầm tập văn kiện cần phải xử lý gấp đến khu vườn Hoa Hồng.

Nam Mẫn muốn cài trâm phượng Nam Lâm tặng, nhưng cài lên mái tóc màu hoa hồng đỏ lại không hợp lắm, vì vậy cô gọi thợ trang điểm đến nhà để trang điểm tạo kiểu tóc cho mình.

Bên này tạo kiểu cũng không ảnh hưởng đến cô xử lý công việc.

Nam Lâm ngồi ở thảm trong phòng vẽ thiết kế, nhìn chị gái dùng bốn ngôn ngữ họp trên điện thoại và video, không hề có rào cản ngôn ngữ bất đồng, sử dụng tự nhiên, khiến cô ấy lại càng khâm phục, khi ngẩng lên mặt đầy mê muội nhìn Nam Mẫn.

Cố Hoành liếc thấy ánh mắt của Nam Lâm, anh ta đi đến búng tay một cái trước mặt cô ấy: “Ánh mắt của em là ý gì đây?”

Ánh mắt này cũng không được bình thường cho lắm, anh ta cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt.

“Sư huynh, vậy mà chị lại biết bốn ngôn ngữ”.

Nam Lâm hâm mộ từ sâu trong thâm tâm, môn học cô ấy yếu nhất là ngôn ngữ, cũng khâm phục tất cả những người có thể dùng ngoại ngữ giao tiếp lưu loát với người khác, thật là ngầu bá cháy luôn!

Cố Hoành nói: “Không chỉ bốn nước, tôi nghe thấy ngoại ngữ mà tổng giám đốc Nam có thể nói chắc là tám loại, đều là kiểu có thể giao tiếp thuần thục với người ta.

Cộng thêm một vài ngôn ngữ địa phương nữa, chắc không dưới mười loại đâu, quả đúng là tiểu thiên tài ngôn ngữ bình thường không có gì lạ”.

Nam Lâm chỉ nghe thôi cũng đã muốn phục sát đất rồi, phát ra một tiếng cảm thán từ trong linh hồn: “Rốt cuộc có gì mà chị gái không biết không nhỉ”.

“Đương nhiên có”, Cố Hoành quả thực không nhìn được dáng vẻ sùng bái này của Nam Lâm, trong lòng rất ghen tỵ, anh ta không nhịn được muốn tung tin tức xấu về Nam Mẫn, đánh vỡ cái nhìn của Nam Mẫn đối với chị gái.

Nam Lâm tò mò nghiêng đầu nhìn về phía anh ta: “Cái gì đó?”

Cố Hoành lén nhìn trộm Nam Mẫn, thấp giọng nói với Nam Mẫn: “Chị em không biết hát, năm âm không đầy đủ.

Cũng không biết nhảy, là kiểu hát nhảy đều phế trong truyền thuyết”.

Nam Lâm không dám tin liền trợn tròn mắt: “Thật hay giả đấy?”

“Không tin hả, không tin thì tối nay em chờ xem.

Trong tiệc sinh nhật, năm ông anh trai sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu, nhất định phải bắt cô ấy biểu diễn”.

Cố Hoành cười đầy xấu xa, một nụ cười đê tiện.

Nam Lâm nhìn Cố Hoành thật sâu: “Sư huynh, anh có biết bây giờ anh giống ai không?”

Cố Hoành: “Hả?”

“Cực kỳ giống Lý Liên Anh bên cạnh Từ Hy Thái Hậu”, Nam Lâm nói thật.

“…”, Cố Hoành không cười nổi nữa, cô ấy nói mình giống thái giám?!.

Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Nam Lâm ôm Nam Mẫn từ phía sau, dựa vào người cô, rất đồng tình gật đầu.Có chị gái nuông chiều thì cần gì đàn ông?Cố Hoành: “…”Anh ta cảm nhận đầy đủ khó khăn với chuyện xin dâu trong tương lai.Hôm nay là sinh nhật của Nam Mẫn, các anh trai cũng sẽ tới thành phố Nam, cô cũng mở lòng từ bi cho bản thân nghỉ một ngày, nhưng công việc nên làm vẫn phải làm, vì thế cô bảo Cố Hoành cầm tập văn kiện cần phải xử lý gấp đến khu vườn Hoa Hồng.Nam Mẫn muốn cài trâm phượng Nam Lâm tặng, nhưng cài lên mái tóc màu hoa hồng đỏ lại không hợp lắm, vì vậy cô gọi thợ trang điểm đến nhà để trang điểm tạo kiểu tóc cho mình.Bên này tạo kiểu cũng không ảnh hưởng đến cô xử lý công việc.Nam Lâm ngồi ở thảm trong phòng vẽ thiết kế, nhìn chị gái dùng bốn ngôn ngữ họp trên điện thoại và video, không hề có rào cản ngôn ngữ bất đồng, sử dụng tự nhiên, khiến cô ấy lại càng khâm phục, khi ngẩng lên mặt đầy mê muội nhìn Nam Mẫn.Cố Hoành liếc thấy ánh mắt của Nam Lâm, anh ta đi đến búng tay một cái trước mặt cô ấy: “Ánh mắt của em là ý gì đây?”Ánh mắt này cũng không được bình thường cho lắm, anh ta cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt.“Sư huynh, vậy mà chị lại biết bốn ngôn ngữ”.Nam Lâm hâm mộ từ sâu trong thâm tâm, môn học cô ấy yếu nhất là ngôn ngữ, cũng khâm phục tất cả những người có thể dùng ngoại ngữ giao tiếp lưu loát với người khác, thật là ngầu bá cháy luôn!Cố Hoành nói: “Không chỉ bốn nước, tôi nghe thấy ngoại ngữ mà tổng giám đốc Nam có thể nói chắc là tám loại, đều là kiểu có thể giao tiếp thuần thục với người ta.Cộng thêm một vài ngôn ngữ địa phương nữa, chắc không dưới mười loại đâu, quả đúng là tiểu thiên tài ngôn ngữ bình thường không có gì lạ”.Nam Lâm chỉ nghe thôi cũng đã muốn phục sát đất rồi, phát ra một tiếng cảm thán từ trong linh hồn: “Rốt cuộc có gì mà chị gái không biết không nhỉ”.“Đương nhiên có”, Cố Hoành quả thực không nhìn được dáng vẻ sùng bái này của Nam Lâm, trong lòng rất ghen tỵ, anh ta không nhịn được muốn tung tin tức xấu về Nam Mẫn, đánh vỡ cái nhìn của Nam Mẫn đối với chị gái.Nam Lâm tò mò nghiêng đầu nhìn về phía anh ta: “Cái gì đó?”Cố Hoành lén nhìn trộm Nam Mẫn, thấp giọng nói với Nam Mẫn: “Chị em không biết hát, năm âm không đầy đủ.Cũng không biết nhảy, là kiểu hát nhảy đều phế trong truyền thuyết”.Nam Lâm không dám tin liền trợn tròn mắt: “Thật hay giả đấy?”“Không tin hả, không tin thì tối nay em chờ xem.Trong tiệc sinh nhật, năm ông anh trai sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu, nhất định phải bắt cô ấy biểu diễn”.Cố Hoành cười đầy xấu xa, một nụ cười đê tiện.Nam Lâm nhìn Cố Hoành thật sâu: “Sư huynh, anh có biết bây giờ anh giống ai không?”Cố Hoành: “Hả?”“Cực kỳ giống Lý Liên Anh bên cạnh Từ Hy Thái Hậu”, Nam Lâm nói thật.“…”, Cố Hoành không cười nổi nữa, cô ấy nói mình giống thái giám?!.

Chương 390: Chương 390