“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…
Chương 434
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Chương 434Dụ Lâm Hải: “Tôi có thể vào trong rồi nói được không?”Nam Mẫn: “Không được”.“…”Ánh mắt Dụ Lâm Hải cố nhịn xuống, đành phải đứng ở cửa, tiếp tục câu chuyện: “Em quen biết bác sĩ Grace ư?”Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước: “Ừm”.“Thân lắm hả?”“Ừm”.“Thân đến mức nào?”“…”Nam Mẫn cau mày: “Anh bị bệnh hả?”“Đúng vậy”.Dụ Lâm Hải lại tiếp lời cô: “Tôi muốn nhờ bác sĩ Grace kiểm tra lại tình trạng hồi phục của chân tôi, cũng bày tỏ sự biết ơn dành cho ân cứu mạng ba năm trước”.“Không cần đâu”.Nam Mẫn lại mất hết kiên nhẫn, hờ hững nhìn xuống chân anh: “Nếu anh có thể chạy từ thành phố Nam tới đây thì chứng tỏ anh đi đứng rất bình thường, không có bệnh tật gì. Ra khỏi khách sạn rẽ trái có phòng khám, tạm biệt, không tiễn”.Dụ Lâm Hải vẫn kiên trì: “Em không phải Grace, lời em nói không tính”.Thấy Nam Mẫn đang định trở mặt, Dụ Lâm Hải lại nói một câu: “Ba năm trước, bác sĩ Grace bay đến thành phố Bắc để thực hiện ca mổ cho tôi, là em mời tới đúng không?”Đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào Nam Mẫn, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt cô, ánh mắt sáng ngời có thần, ẩn chứa sự chờ mong.Nhưng từ đầu đến cuối trên mặt Nam Mẫn chỉ có sự hờ hững, chẳng thể nhận ra chút cảm xúc nào: “Đúng thế thì sao, mà không phải thì sao?”Dụ Lâm Hải khẽ mím đôi môi mỏng: “Tôi muốn gặp Grace một lần”.“…”Anh là máy lặp từ hả? Hay là anh nghe không hiểu tiếng người?Nam Mẫn muốn nổ tung: “Anh muốn gặp thì cứ đi mà gặp, tôi đâu có cản anh, không cần phải chờ tôi đồng ý, mà tôi cũng sẽ không giúp anh!”Nói xong cô lại muốn đóng cửa, Dụ Lâm Hải định cản lại nhưng bị cô đá mạnh vào bắp chân, anh đau nên giật mình, cánh cửa lập tức đóng “sầm” trước mặt.Dù sao vết thương ở đùi anh cũng đã khép lại, đá không chết được.Nam Mẫn đá không hề nương chân một tí nào.Lại còn đòi gặp Grace?Bổn tiên nữ là kẻ mà một người phàm như anh muốn gặp là gặp được chắc?
Chương 434
Dụ Lâm Hải: “Tôi có thể vào trong rồi nói được không?”
Nam Mẫn: “Không được”.
“…”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải cố nhịn xuống, đành phải đứng ở cửa, tiếp tục câu chuyện: “Em quen biết bác sĩ Grace ư?”
Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước: “Ừm”.
“Thân lắm hả?”
“Ừm”.
“Thân đến mức nào?”
“…”
Nam Mẫn cau mày: “Anh bị bệnh hả?”
“Đúng vậy”.
Dụ Lâm Hải lại tiếp lời cô: “Tôi muốn nhờ bác sĩ Grace kiểm tra lại tình trạng hồi phục của chân tôi, cũng bày tỏ sự biết ơn dành cho ân cứu mạng ba năm trước”.
“Không cần đâu”.
Nam Mẫn lại mất hết kiên nhẫn, hờ hững nhìn xuống chân anh: “Nếu anh có thể chạy từ thành phố Nam tới đây thì chứng tỏ anh đi đứng rất bình thường, không có bệnh tật gì. Ra khỏi khách sạn rẽ trái có phòng khám, tạm biệt, không tiễn”.
Dụ Lâm Hải vẫn kiên trì: “Em không phải Grace, lời em nói không tính”.
Thấy Nam Mẫn đang định trở mặt, Dụ Lâm Hải lại nói một câu: “Ba năm trước, bác sĩ Grace bay đến thành phố Bắc để thực hiện ca mổ cho tôi, là em mời tới đúng không?”
Đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào Nam Mẫn, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt cô, ánh mắt sáng ngời có thần, ẩn chứa sự chờ mong.
Nhưng từ đầu đến cuối trên mặt Nam Mẫn chỉ có sự hờ hững, chẳng thể nhận ra chút cảm xúc nào: “Đúng thế thì sao, mà không phải thì sao?”
Dụ Lâm Hải khẽ mím đôi môi mỏng: “Tôi muốn gặp Grace một lần”.
“…”
Anh là máy lặp từ hả? Hay là anh nghe không hiểu tiếng người?
Nam Mẫn muốn nổ tung: “Anh muốn gặp thì cứ đi mà gặp, tôi đâu có cản anh, không cần phải chờ tôi đồng ý, mà tôi cũng sẽ không giúp anh!”
Nói xong cô lại muốn đóng cửa, Dụ Lâm Hải định cản lại nhưng bị cô đá mạnh vào bắp chân, anh đau nên giật mình, cánh cửa lập tức đóng “sầm” trước mặt.
Dù sao vết thương ở đùi anh cũng đã khép lại, đá không chết được.
Nam Mẫn đá không hề nương chân một tí nào.
Lại còn đòi gặp Grace?
Bổn tiên nữ là kẻ mà một người phàm như anh muốn gặp là gặp được chắc?
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Chương 434Dụ Lâm Hải: “Tôi có thể vào trong rồi nói được không?”Nam Mẫn: “Không được”.“…”Ánh mắt Dụ Lâm Hải cố nhịn xuống, đành phải đứng ở cửa, tiếp tục câu chuyện: “Em quen biết bác sĩ Grace ư?”Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước: “Ừm”.“Thân lắm hả?”“Ừm”.“Thân đến mức nào?”“…”Nam Mẫn cau mày: “Anh bị bệnh hả?”“Đúng vậy”.Dụ Lâm Hải lại tiếp lời cô: “Tôi muốn nhờ bác sĩ Grace kiểm tra lại tình trạng hồi phục của chân tôi, cũng bày tỏ sự biết ơn dành cho ân cứu mạng ba năm trước”.“Không cần đâu”.Nam Mẫn lại mất hết kiên nhẫn, hờ hững nhìn xuống chân anh: “Nếu anh có thể chạy từ thành phố Nam tới đây thì chứng tỏ anh đi đứng rất bình thường, không có bệnh tật gì. Ra khỏi khách sạn rẽ trái có phòng khám, tạm biệt, không tiễn”.Dụ Lâm Hải vẫn kiên trì: “Em không phải Grace, lời em nói không tính”.Thấy Nam Mẫn đang định trở mặt, Dụ Lâm Hải lại nói một câu: “Ba năm trước, bác sĩ Grace bay đến thành phố Bắc để thực hiện ca mổ cho tôi, là em mời tới đúng không?”Đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào Nam Mẫn, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt cô, ánh mắt sáng ngời có thần, ẩn chứa sự chờ mong.Nhưng từ đầu đến cuối trên mặt Nam Mẫn chỉ có sự hờ hững, chẳng thể nhận ra chút cảm xúc nào: “Đúng thế thì sao, mà không phải thì sao?”Dụ Lâm Hải khẽ mím đôi môi mỏng: “Tôi muốn gặp Grace một lần”.“…”Anh là máy lặp từ hả? Hay là anh nghe không hiểu tiếng người?Nam Mẫn muốn nổ tung: “Anh muốn gặp thì cứ đi mà gặp, tôi đâu có cản anh, không cần phải chờ tôi đồng ý, mà tôi cũng sẽ không giúp anh!”Nói xong cô lại muốn đóng cửa, Dụ Lâm Hải định cản lại nhưng bị cô đá mạnh vào bắp chân, anh đau nên giật mình, cánh cửa lập tức đóng “sầm” trước mặt.Dù sao vết thương ở đùi anh cũng đã khép lại, đá không chết được.Nam Mẫn đá không hề nương chân một tí nào.Lại còn đòi gặp Grace?Bổn tiên nữ là kẻ mà một người phàm như anh muốn gặp là gặp được chắc?