“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…
Chương 468
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Chương 468Dụ Lâm Hải nhăn trán: “Cậu điên à?”Nam Mẫn xùy một tiếng: “Hắc bạch song sát ý”.“…”Phó Vực lái xe đi về phía nhà hàng Thực Vị.Qua một đèn xanh đèn đỏ, đang định rẽ trái vào đường lớn theo tín hiệu rẽ, sau lưng liền truyền đến hai giọng nói khác nhau nhưng rất đồng thanh: “Đi thẳng vào đường tắt”.Phó Vực: “???”Tay cũng run run theo.Anh ta đánh lái đi vào đường mòn theo như họ nói, liếc về phía hai người ngồi đằng sau.Cho dù hai người cách nhau một khoảng ở giữa nhưng vẫn khiến Phó Vực khó chịu: “Tôi nói này, hai người thật sự coi tôi là tài xế?”Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta.Nam Mẫn cho rằng Phó Vực đang nhằm vào mình, cô nhàn nhạt nói: “Nếu không thì anh xuống đây, để tôi lái?”“Tôi thấy được”.Phó Vực rất biết lắng nghe, lập tức đỗ xe dừng bên đường, cởi dây an toàn rồi xuống xe.Nam Mẫn cũng không cảm thấy có gì, cô khoan thai đi vào ghế lái.Phó Vực muốn chuyển tới ghế lái phụ, nhưng Nam Mẫn đã khóa cửa xe, hạ cửa kính xuống, chỉ về ghế sau: “Ra sau đi”.Đúng, không được như ý đâu.Dụ Lâm Hải nhìn Phó Vực ngồi bên cạnh mình, chân mày nhíu chặt: “Cậu không biết xấu hổ à?”Phó Vực rất thản nhiên: “Có gì mà xấu hổ? Không phải nhìn hai người ở cạnh quá ngượng ngùng sao, giúp hai người…”Lời còn chưa dứt, xe giống như mũi tên “Vèo” ra ngoài.Mẹ ơi!Phó Vực và Dụ Lâm Hải đồng thời nắm chặt tay, lặng lẽ thắt dây an toàn.“… Vợ cũ của cậu lái xe mãnh liệt như vậy à?”Phó Vực dựa vào cửa kính, ngồi yên chuẩn bị nhảy xe bất cứ lúc nào.Dụ Lâm Hải biểu tình không rõ: “Tôi cũng là lần đầu ngồi”.Nhìn vẻ mặt hai người cứng ngắc, điệu bộ giống như ngồi bàn chông, Nam Mẫn khẽ nhếch môi, hai tay nắm chặt vô lăng, chân đạp ga, xe di chuyển rồi quẹo vào khúc cua.“Aiz yo! Chị tài ơi lái chậm chút…”Phó Vực bất ngờ ngã vào người Dụ Lâm Hải, tiếng gào khóc thảm thiết phá vỡ rừng cây.Cuối khoả vẫn sống sót đến nhà hàng Thực Vị.
Chương 468
Dụ Lâm Hải nhăn trán: “Cậu điên à?”
Nam Mẫn xùy một tiếng: “Hắc bạch song sát ý”.
“…”
Phó Vực lái xe đi về phía nhà hàng Thực Vị.
Qua một đèn xanh đèn đỏ, đang định rẽ trái vào đường lớn theo tín hiệu rẽ, sau lưng liền truyền đến hai giọng nói khác nhau nhưng rất đồng thanh: “Đi thẳng vào đường tắt”.
Phó Vực: “???”
Tay cũng run run theo.
Anh ta đánh lái đi vào đường mòn theo như họ nói, liếc về phía hai người ngồi đằng sau.
Cho dù hai người cách nhau một khoảng ở giữa nhưng vẫn khiến Phó Vực khó chịu: “Tôi nói này, hai người thật sự coi tôi là tài xế?”
Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta.
Nam Mẫn cho rằng Phó Vực đang nhằm vào mình, cô nhàn nhạt nói: “Nếu không thì anh xuống đây, để tôi lái?”
“Tôi thấy được”.
Phó Vực rất biết lắng nghe, lập tức đỗ xe dừng bên đường, cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Nam Mẫn cũng không cảm thấy có gì, cô khoan thai đi vào ghế lái.
Phó Vực muốn chuyển tới ghế lái phụ, nhưng Nam Mẫn đã khóa cửa xe, hạ cửa kính xuống, chỉ về ghế sau: “Ra sau đi”.
Đúng, không được như ý đâu.
Dụ Lâm Hải nhìn Phó Vực ngồi bên cạnh mình, chân mày nhíu chặt: “Cậu không biết xấu hổ à?”
Phó Vực rất thản nhiên: “Có gì mà xấu hổ? Không phải nhìn hai người ở cạnh quá ngượng ngùng sao, giúp hai người…”
Lời còn chưa dứt, xe giống như mũi tên “Vèo” ra ngoài.
Mẹ ơi!
Phó Vực và Dụ Lâm Hải đồng thời nắm chặt tay, lặng lẽ thắt dây an toàn.
“… Vợ cũ của cậu lái xe mãnh liệt như vậy à?”
Phó Vực dựa vào cửa kính, ngồi yên chuẩn bị nhảy xe bất cứ lúc nào.
Dụ Lâm Hải biểu tình không rõ: “Tôi cũng là lần đầu ngồi”.
Nhìn vẻ mặt hai người cứng ngắc, điệu bộ giống như ngồi bàn chông, Nam Mẫn khẽ nhếch môi, hai tay nắm chặt vô lăng, chân đạp ga, xe di chuyển rồi quẹo vào khúc cua.
“Aiz yo! Chị tài ơi lái chậm chút…”
Phó Vực bất ngờ ngã vào người Dụ Lâm Hải, tiếng gào khóc thảm thiết phá vỡ rừng cây.
Cuối khoả vẫn sống sót đến nhà hàng Thực Vị.
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Chương 468Dụ Lâm Hải nhăn trán: “Cậu điên à?”Nam Mẫn xùy một tiếng: “Hắc bạch song sát ý”.“…”Phó Vực lái xe đi về phía nhà hàng Thực Vị.Qua một đèn xanh đèn đỏ, đang định rẽ trái vào đường lớn theo tín hiệu rẽ, sau lưng liền truyền đến hai giọng nói khác nhau nhưng rất đồng thanh: “Đi thẳng vào đường tắt”.Phó Vực: “???”Tay cũng run run theo.Anh ta đánh lái đi vào đường mòn theo như họ nói, liếc về phía hai người ngồi đằng sau.Cho dù hai người cách nhau một khoảng ở giữa nhưng vẫn khiến Phó Vực khó chịu: “Tôi nói này, hai người thật sự coi tôi là tài xế?”Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta.Nam Mẫn cho rằng Phó Vực đang nhằm vào mình, cô nhàn nhạt nói: “Nếu không thì anh xuống đây, để tôi lái?”“Tôi thấy được”.Phó Vực rất biết lắng nghe, lập tức đỗ xe dừng bên đường, cởi dây an toàn rồi xuống xe.Nam Mẫn cũng không cảm thấy có gì, cô khoan thai đi vào ghế lái.Phó Vực muốn chuyển tới ghế lái phụ, nhưng Nam Mẫn đã khóa cửa xe, hạ cửa kính xuống, chỉ về ghế sau: “Ra sau đi”.Đúng, không được như ý đâu.Dụ Lâm Hải nhìn Phó Vực ngồi bên cạnh mình, chân mày nhíu chặt: “Cậu không biết xấu hổ à?”Phó Vực rất thản nhiên: “Có gì mà xấu hổ? Không phải nhìn hai người ở cạnh quá ngượng ngùng sao, giúp hai người…”Lời còn chưa dứt, xe giống như mũi tên “Vèo” ra ngoài.Mẹ ơi!Phó Vực và Dụ Lâm Hải đồng thời nắm chặt tay, lặng lẽ thắt dây an toàn.“… Vợ cũ của cậu lái xe mãnh liệt như vậy à?”Phó Vực dựa vào cửa kính, ngồi yên chuẩn bị nhảy xe bất cứ lúc nào.Dụ Lâm Hải biểu tình không rõ: “Tôi cũng là lần đầu ngồi”.Nhìn vẻ mặt hai người cứng ngắc, điệu bộ giống như ngồi bàn chông, Nam Mẫn khẽ nhếch môi, hai tay nắm chặt vô lăng, chân đạp ga, xe di chuyển rồi quẹo vào khúc cua.“Aiz yo! Chị tài ơi lái chậm chút…”Phó Vực bất ngờ ngã vào người Dụ Lâm Hải, tiếng gào khóc thảm thiết phá vỡ rừng cây.Cuối khoả vẫn sống sót đến nhà hàng Thực Vị.