Tác giả:

“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…

Chương 547

Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…  Chương 547“Khụ”, cô ho nhẹ một tiếng, bước vào cửa.Phó Vực quay đầu nhìn thấy Nam Mẫn, sợ chột dạ, lập tức bê ghế lên che trước mình: “Tôi không mắng em, em đừng đánh tôi!”Thẩm Nham: “…”Dám hèn hơn chút không?“Bác sĩ Grace, Tiểu Lộc thế nào rồi, bị thương có nặng không?”, từ phần hông xuống của Thẩm Nham vẫn chưa có cảm giác, chỉ khó khăn nâng cơ thể, mặt đầy lo lắng hỏi.Nam Mẫn không thèm để ý Phó Vực, lạnh lùng nhìn qua Thẩm Nham: “Bây giờ biết lo lắng rồi, buổi sáng anh làm gì hả?”Thẩm Nham cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn và hối hận.“Là tôi không tốt, không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cô ấy bị thương nặng lắm… phải không?”“Không nhẹ”.Nam Mẫn không có tâm trạng an ủi anh ta: “Tổng cộng có hơn hai mươi vết thương lớn nhỏ trên người, một vết ở chân suýt bị thương đến động mạch, vết thương trên lưng còn nặng hơn, chỉ chút nữa là cô ấy phải đi trước một bước gặp Diêm Vương rồi”.Cô nói xong, sắc mặt Thẩm Nham biến đổi, cơ thể nghiêng sắp đổ xuống, được Phó Vực nhanh tay đỡ lấy: “Tôi nói đại ca này, anh còn chưa khỏi đâu, có thể bình tĩnh chút không?”“Tôi…”, Thẩm Nham tóm cánh tay Phó Vực: “Tôi muốn đi thăm cô ấy”.Phó Vực nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thẩm Nham, nhất thời cũng mềm lòng, nhìn sang Nam Mẫn, lại chỉ thấy khuôn mặt băng lạnh đến mức không có tình người.Giọng Nam Mẫn không có chút cảm xúc.“Chẳng phải anh không thích Lâm Lộc, muốn chia tay cô ấy à? Bây giờ lại bày vẻ lo lắng cho ai xem? Để chúng tôi thấy anh có tình nghĩa sâu nặng thế nào, hay để chứng minh với chúng tôi, anh không phải là kẻ bạc tình?”Lời của cô rất cay nghiệt, Phó Vực nghe mà toát mồ hôi, không ngừng nháy mắt với Nam Mẫn, không nhịn được nói: “Anh ấy còn là bệnh nhân, cô nói nhẹ nhàng thôi…”“Bệnh nhân thì làm sao? Vì anh bị bệnh, cho nên người bên cạnh đều phải chiều theo anh, bị anh mắng, bị anh đuổi, còn bị thương vì anh hả? Đây là đạo lý gì hả?”Nam Mẫn không hề thay đổi giọng điệu: “Thẩm Nham, tôi nói với anh, nếu anh thực sự không muốn tiếp tục ở bên Lâm Lộc, vậy thì cắt đứt với cô ấy cho dứt khoát, đừng có lúc thì lạnh lùng vô tình, lúc thì quan tâm, anh là con tắc kè hoa, thay đổi theo thời gian hả? Tâm tư con gái rất nhạy cảm, đặc biệt là một cô gái toàn tâm toàn ý với anh, một cái nhăn mặt một nụ cười của anh, vui buồn giận hờn, đều ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy. Anh có thể không yêu cô ấy, nhưng anh không được làm tổn thương cô ấy, biết chưa?”

 

Chương 547

“Khụ”, cô ho nhẹ một tiếng, bước vào cửa.

Phó Vực quay đầu nhìn thấy Nam Mẫn, sợ chột dạ, lập tức bê ghế lên che trước mình: “Tôi không mắng em, em đừng đánh tôi!”

Thẩm Nham: “…”

Dám hèn hơn chút không?

“Bác sĩ Grace, Tiểu Lộc thế nào rồi, bị thương có nặng không?”, từ phần hông xuống của Thẩm Nham vẫn chưa có cảm giác, chỉ khó khăn nâng cơ thể, mặt đầy lo lắng hỏi.

Nam Mẫn không thèm để ý Phó Vực, lạnh lùng nhìn qua Thẩm Nham: “Bây giờ biết lo lắng rồi, buổi sáng anh làm gì hả?”

Thẩm Nham cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn và hối hận.

“Là tôi không tốt, không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cô ấy bị thương nặng lắm… phải không?”

“Không nhẹ”.

Nam Mẫn không có tâm trạng an ủi anh ta: “Tổng cộng có hơn hai mươi vết thương lớn nhỏ trên người, một vết ở chân suýt bị thương đến động mạch, vết thương trên lưng còn nặng hơn, chỉ chút nữa là cô ấy phải đi trước một bước gặp Diêm Vương rồi”.

Cô nói xong, sắc mặt Thẩm Nham biến đổi, cơ thể nghiêng sắp đổ xuống, được Phó Vực nhanh tay đỡ lấy: “Tôi nói đại ca này, anh còn chưa khỏi đâu, có thể bình tĩnh chút không?”

“Tôi…”, Thẩm Nham tóm cánh tay Phó Vực: “Tôi muốn đi thăm cô ấy”.

Phó Vực nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thẩm Nham, nhất thời cũng mềm lòng, nhìn sang Nam Mẫn, lại chỉ thấy khuôn mặt băng lạnh đến mức không có tình người.

Giọng Nam Mẫn không có chút cảm xúc.

“Chẳng phải anh không thích Lâm Lộc, muốn chia tay cô ấy à? Bây giờ lại bày vẻ lo lắng cho ai xem? Để chúng tôi thấy anh có tình nghĩa sâu nặng thế nào, hay để chứng minh với chúng tôi, anh không phải là kẻ bạc tình?”

Lời của cô rất cay nghiệt, Phó Vực nghe mà toát mồ hôi, không ngừng nháy mắt với Nam Mẫn, không nhịn được nói: “Anh ấy còn là bệnh nhân, cô nói nhẹ nhàng thôi…”

“Bệnh nhân thì làm sao? Vì anh bị bệnh, cho nên người bên cạnh đều phải chiều theo anh, bị anh mắng, bị anh đuổi, còn bị thương vì anh hả? Đây là đạo lý gì hả?”

Nam Mẫn không hề thay đổi giọng điệu: “Thẩm Nham, tôi nói với anh, nếu anh thực sự không muốn tiếp tục ở bên Lâm Lộc, vậy thì cắt đứt với cô ấy cho dứt khoát, đừng có lúc thì lạnh lùng vô tình, lúc thì quan tâm, anh là con tắc kè hoa, thay đổi theo thời gian hả? Tâm tư con gái rất nhạy cảm, đặc biệt là một cô gái toàn tâm toàn ý với anh, một cái nhăn mặt một nụ cười của anh, vui buồn giận hờn, đều ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy. Anh có thể không yêu cô ấy, nhưng anh không được làm tổn thương cô ấy, biết chưa?”

Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…  Chương 547“Khụ”, cô ho nhẹ một tiếng, bước vào cửa.Phó Vực quay đầu nhìn thấy Nam Mẫn, sợ chột dạ, lập tức bê ghế lên che trước mình: “Tôi không mắng em, em đừng đánh tôi!”Thẩm Nham: “…”Dám hèn hơn chút không?“Bác sĩ Grace, Tiểu Lộc thế nào rồi, bị thương có nặng không?”, từ phần hông xuống của Thẩm Nham vẫn chưa có cảm giác, chỉ khó khăn nâng cơ thể, mặt đầy lo lắng hỏi.Nam Mẫn không thèm để ý Phó Vực, lạnh lùng nhìn qua Thẩm Nham: “Bây giờ biết lo lắng rồi, buổi sáng anh làm gì hả?”Thẩm Nham cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn và hối hận.“Là tôi không tốt, không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cô ấy bị thương nặng lắm… phải không?”“Không nhẹ”.Nam Mẫn không có tâm trạng an ủi anh ta: “Tổng cộng có hơn hai mươi vết thương lớn nhỏ trên người, một vết ở chân suýt bị thương đến động mạch, vết thương trên lưng còn nặng hơn, chỉ chút nữa là cô ấy phải đi trước một bước gặp Diêm Vương rồi”.Cô nói xong, sắc mặt Thẩm Nham biến đổi, cơ thể nghiêng sắp đổ xuống, được Phó Vực nhanh tay đỡ lấy: “Tôi nói đại ca này, anh còn chưa khỏi đâu, có thể bình tĩnh chút không?”“Tôi…”, Thẩm Nham tóm cánh tay Phó Vực: “Tôi muốn đi thăm cô ấy”.Phó Vực nhìn ánh mắt khẩn cầu của Thẩm Nham, nhất thời cũng mềm lòng, nhìn sang Nam Mẫn, lại chỉ thấy khuôn mặt băng lạnh đến mức không có tình người.Giọng Nam Mẫn không có chút cảm xúc.“Chẳng phải anh không thích Lâm Lộc, muốn chia tay cô ấy à? Bây giờ lại bày vẻ lo lắng cho ai xem? Để chúng tôi thấy anh có tình nghĩa sâu nặng thế nào, hay để chứng minh với chúng tôi, anh không phải là kẻ bạc tình?”Lời của cô rất cay nghiệt, Phó Vực nghe mà toát mồ hôi, không ngừng nháy mắt với Nam Mẫn, không nhịn được nói: “Anh ấy còn là bệnh nhân, cô nói nhẹ nhàng thôi…”“Bệnh nhân thì làm sao? Vì anh bị bệnh, cho nên người bên cạnh đều phải chiều theo anh, bị anh mắng, bị anh đuổi, còn bị thương vì anh hả? Đây là đạo lý gì hả?”Nam Mẫn không hề thay đổi giọng điệu: “Thẩm Nham, tôi nói với anh, nếu anh thực sự không muốn tiếp tục ở bên Lâm Lộc, vậy thì cắt đứt với cô ấy cho dứt khoát, đừng có lúc thì lạnh lùng vô tình, lúc thì quan tâm, anh là con tắc kè hoa, thay đổi theo thời gian hả? Tâm tư con gái rất nhạy cảm, đặc biệt là một cô gái toàn tâm toàn ý với anh, một cái nhăn mặt một nụ cười của anh, vui buồn giận hờn, đều ảnh hưởng đến cảm xúc của cô ấy. Anh có thể không yêu cô ấy, nhưng anh không được làm tổn thương cô ấy, biết chưa?”

Chương 547