“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…
Chương 729
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Chương 729Đôi mắt anh ta run rẩy, không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn.“Em, làm gì thế? … Gọi gì mà buồn nôn vậy?”Nam Mẫn cạn lời trong giây lát, sau đó nháy mắt, kéo cánh tay anh ta, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Anh nhỏ, em muốn nhờ anh giúp một chuyện…”“Không được! Không thể! Anh không làm!”Bạch Lộc Dư hất tay cô, trong nháy mắt nhảy lên, lùi ba bước lớn.Mặt đầy cảnh giác nhìn cô.Giống như cô muốn làm gì đó với anh ta vậy.Nam Mẫn xị mặt: “Em còn chưa nói bảo anh làm gì cơ mà”.Bạch Lộc Dư ‘xì’ một tiếng, vẻ mặt nhìn thấu cô: “Nhất định là muốn anh giúp em ‘vượt ngục’, chạy đến sở cảnh sát. Em tưởng rằng anh không biết ý đồ này của em sao?”“Vậy anh giúp em đi”, Nam Mẫn nũng nịu hết sức.Bạch Lộc Dư lùi về phía sau một bước lớn: “Em, em… bớt bớt làm anh buồn nôn đi!”Nam Mẫn tiếp tục khiến anh ta mắc ói: “Anh nhỏ…”Bạch Lộc Dư sắp quỳ xuống rồi.Anh ta chắp hai tay: “Bà cô à, anh xin em, em tha cho anh. Em bị tạm giam là quyết định của anh cả và anh Duệ, nếu anh dám giúp em ra ngoài, hai anh ấy một người có thể sẽ chém sống anh, một người có thể đâm chết anh, dù sao cũng là chết, chi bằng em cứ ra tay vui vẻ đi”.Bạch Lộc Dư cứng cổ, làm dáng vẻ ‘Anh ở đây tùy cho em chém’.Nam Mẫn ném cái gối qua: “Anh làm gì mà! Sợ! Hãi! Thế!”“Anh sợ đấy”.Bạch Lộc Dư nhận lấy cái gối, vỗ vỗ: “Em không sợ, có bản lĩnh thì em ra ngoài đi”.Nam Mẫn: “Em…”Cô đang định nói, cửa phòng bệnh liền mở ra,Tô Duệ đi vào, ánh mắt quét qua tình hình của phòng bệnh, anh ta nói: “Sao hả? Ai muốn ra ngoài?”“Không ai cả, cũng không có gì xảy ra”.Nam Mẫn cười ha ha một tiếng, tư thế ngồi rất ngoan ngoãn.Bạch Lộc Dư hả hê nhìn Nam Mẫn, bộ dạng giống như đang nói: “Em nhìn đi, đúng là vào thời khắc mấu chốt, em còn sợ hơn cả anh”… Nam Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.Tô Duệ chẳng buồn để ý bọn họ, giọng lạnh lẽo: “Trác Huyên bị bắt rồi, biết chưa?”Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư cùng gật đầu: “Biết rồi”.Tô Duệ lại nói: “A Hành gọi điện cho anh”.Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư ngẩng đầu: “Anh cả?”“Ừ”.Tô Duệ nói: “Anh ấy đã liên hệ với sở cảnh sát rồi, hai đứa không phải kỹ thuật máy tính cao siêu sao, cứ trực tiếp lấy hack camera phòng thẩm vấn xem là được, cụ thể thế nào anh không rõ, các em tự làm đi”.
Chương 729
Đôi mắt anh ta run rẩy, không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn.
“Em, làm gì thế? … Gọi gì mà buồn nôn vậy?”
Nam Mẫn cạn lời trong giây lát, sau đó nháy mắt, kéo cánh tay anh ta, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Anh nhỏ, em muốn nhờ anh giúp một chuyện…”
“Không được! Không thể! Anh không làm!”
Bạch Lộc Dư hất tay cô, trong nháy mắt nhảy lên, lùi ba bước lớn.
Mặt đầy cảnh giác nhìn cô.
Giống như cô muốn làm gì đó với anh ta vậy.
Nam Mẫn xị mặt: “Em còn chưa nói bảo anh làm gì cơ mà”.
Bạch Lộc Dư ‘xì’ một tiếng, vẻ mặt nhìn thấu cô: “Nhất định là muốn anh giúp em ‘vượt ngục’, chạy đến sở cảnh sát. Em tưởng rằng anh không biết ý đồ này của em sao?”
“Vậy anh giúp em đi”, Nam Mẫn nũng nịu hết sức.
Bạch Lộc Dư lùi về phía sau một bước lớn: “Em, em… bớt bớt làm anh buồn nôn đi!”
Nam Mẫn tiếp tục khiến anh ta mắc ói: “Anh nhỏ…”
Bạch Lộc Dư sắp quỳ xuống rồi.
Anh ta chắp hai tay: “Bà cô à, anh xin em, em tha cho anh. Em bị tạm giam là quyết định của anh cả và anh Duệ, nếu anh dám giúp em ra ngoài, hai anh ấy một người có thể sẽ chém sống anh, một người có thể đâm chết anh, dù sao cũng là chết, chi bằng em cứ ra tay vui vẻ đi”.
Bạch Lộc Dư cứng cổ, làm dáng vẻ ‘Anh ở đây tùy cho em chém’.
Nam Mẫn ném cái gối qua: “Anh làm gì mà! Sợ! Hãi! Thế!”
“Anh sợ đấy”.
Bạch Lộc Dư nhận lấy cái gối, vỗ vỗ: “Em không sợ, có bản lĩnh thì em ra ngoài đi”.
Nam Mẫn: “Em…”
Cô đang định nói, cửa phòng bệnh liền mở ra,
Tô Duệ đi vào, ánh mắt quét qua tình hình của phòng bệnh, anh ta nói: “Sao hả? Ai muốn ra ngoài?”
“Không ai cả, cũng không có gì xảy ra”.
Nam Mẫn cười ha ha một tiếng, tư thế ngồi rất ngoan ngoãn.
Bạch Lộc Dư hả hê nhìn Nam Mẫn, bộ dạng giống như đang nói: “Em nhìn đi, đúng là vào thời khắc mấu chốt, em còn sợ hơn cả anh”… Nam Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Duệ chẳng buồn để ý bọn họ, giọng lạnh lẽo: “Trác Huyên bị bắt rồi, biết chưa?”
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư cùng gật đầu: “Biết rồi”.
Tô Duệ lại nói: “A Hành gọi điện cho anh”.
Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư ngẩng đầu: “Anh cả?”
“Ừ”.
Tô Duệ nói: “Anh ấy đã liên hệ với sở cảnh sát rồi, hai đứa không phải kỹ thuật máy tính cao siêu sao, cứ trực tiếp lấy hack camera phòng thẩm vấn xem là được, cụ thể thế nào anh không rõ, các em tự làm đi”.
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Chương 729Đôi mắt anh ta run rẩy, không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn.“Em, làm gì thế? … Gọi gì mà buồn nôn vậy?”Nam Mẫn cạn lời trong giây lát, sau đó nháy mắt, kéo cánh tay anh ta, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Anh nhỏ, em muốn nhờ anh giúp một chuyện…”“Không được! Không thể! Anh không làm!”Bạch Lộc Dư hất tay cô, trong nháy mắt nhảy lên, lùi ba bước lớn.Mặt đầy cảnh giác nhìn cô.Giống như cô muốn làm gì đó với anh ta vậy.Nam Mẫn xị mặt: “Em còn chưa nói bảo anh làm gì cơ mà”.Bạch Lộc Dư ‘xì’ một tiếng, vẻ mặt nhìn thấu cô: “Nhất định là muốn anh giúp em ‘vượt ngục’, chạy đến sở cảnh sát. Em tưởng rằng anh không biết ý đồ này của em sao?”“Vậy anh giúp em đi”, Nam Mẫn nũng nịu hết sức.Bạch Lộc Dư lùi về phía sau một bước lớn: “Em, em… bớt bớt làm anh buồn nôn đi!”Nam Mẫn tiếp tục khiến anh ta mắc ói: “Anh nhỏ…”Bạch Lộc Dư sắp quỳ xuống rồi.Anh ta chắp hai tay: “Bà cô à, anh xin em, em tha cho anh. Em bị tạm giam là quyết định của anh cả và anh Duệ, nếu anh dám giúp em ra ngoài, hai anh ấy một người có thể sẽ chém sống anh, một người có thể đâm chết anh, dù sao cũng là chết, chi bằng em cứ ra tay vui vẻ đi”.Bạch Lộc Dư cứng cổ, làm dáng vẻ ‘Anh ở đây tùy cho em chém’.Nam Mẫn ném cái gối qua: “Anh làm gì mà! Sợ! Hãi! Thế!”“Anh sợ đấy”.Bạch Lộc Dư nhận lấy cái gối, vỗ vỗ: “Em không sợ, có bản lĩnh thì em ra ngoài đi”.Nam Mẫn: “Em…”Cô đang định nói, cửa phòng bệnh liền mở ra,Tô Duệ đi vào, ánh mắt quét qua tình hình của phòng bệnh, anh ta nói: “Sao hả? Ai muốn ra ngoài?”“Không ai cả, cũng không có gì xảy ra”.Nam Mẫn cười ha ha một tiếng, tư thế ngồi rất ngoan ngoãn.Bạch Lộc Dư hả hê nhìn Nam Mẫn, bộ dạng giống như đang nói: “Em nhìn đi, đúng là vào thời khắc mấu chốt, em còn sợ hơn cả anh”… Nam Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.Tô Duệ chẳng buồn để ý bọn họ, giọng lạnh lẽo: “Trác Huyên bị bắt rồi, biết chưa?”Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư cùng gật đầu: “Biết rồi”.Tô Duệ lại nói: “A Hành gọi điện cho anh”.Nam Mẫn và Bạch Lộc Dư ngẩng đầu: “Anh cả?”“Ừ”.Tô Duệ nói: “Anh ấy đã liên hệ với sở cảnh sát rồi, hai đứa không phải kỹ thuật máy tính cao siêu sao, cứ trực tiếp lấy hack camera phòng thẩm vấn xem là được, cụ thể thế nào anh không rõ, các em tự làm đi”.