Lạc Vĩ Vĩ lái xe chen chúc trên đường chui tới chui lui, cuối cùng đoạt được vị trí ngay đèn đỏ. Hôm nay là ngày chị họ của cô kết hôn, buổi tối ngày hôm trước cả phòng đi ra ngoài liên hoan, uống đến khuya, làm cô dậy trễ, ban đầu nói là muốn cùng chị họ trang điểm, lại biến thành chỉ có thể đuổi kịp lúc chú rể đón nhà thông gia. Bên trong đài phát thanh đang phát《Đã lâu không gặp》của Trần Dịch Tấn, bác sĩ Trần dùng tông giọng đặc biệt hát: Liệu người có đột nhiên xuất hiện. Ở tiệm cà phê góc phố không? Lạc Vĩ Vĩ tranh thủ thời gian nghe phát thanh. Sáng sớm nghe bài hát thương cảm như vậy làm gì. Lúc này điện thoại vang lên, mẹ Vĩ Vĩ đánh tới nói: "Vĩ Vĩ, con đang ở chỗ nào?" "Đang trên đường, con tới ngay." "Cái gì?" Đầu bên kia điện thoại âm lượng bỗng nhiên lên cao, Lạc Vĩ Vĩ không khỏi đem di động cầm ra xa một chút, nhưng vẫn còn nghe thấy giọng mẹ của cô ở đằng kia gọi: "Tám giờ rồi cô mới đi ra đường ư?" Mẹ cô quả nhiên rất hiểu cô. Lạc Vĩ Vĩ không hề phản bác. "Mẹ đã nói…
Chương 81
Bỗng Dưng Muốn Yêu NgườiTác giả: Lạc Mạc Chi VũTruyện Bách HợpLạc Vĩ Vĩ lái xe chen chúc trên đường chui tới chui lui, cuối cùng đoạt được vị trí ngay đèn đỏ. Hôm nay là ngày chị họ của cô kết hôn, buổi tối ngày hôm trước cả phòng đi ra ngoài liên hoan, uống đến khuya, làm cô dậy trễ, ban đầu nói là muốn cùng chị họ trang điểm, lại biến thành chỉ có thể đuổi kịp lúc chú rể đón nhà thông gia. Bên trong đài phát thanh đang phát《Đã lâu không gặp》của Trần Dịch Tấn, bác sĩ Trần dùng tông giọng đặc biệt hát: Liệu người có đột nhiên xuất hiện. Ở tiệm cà phê góc phố không? Lạc Vĩ Vĩ tranh thủ thời gian nghe phát thanh. Sáng sớm nghe bài hát thương cảm như vậy làm gì. Lúc này điện thoại vang lên, mẹ Vĩ Vĩ đánh tới nói: "Vĩ Vĩ, con đang ở chỗ nào?" "Đang trên đường, con tới ngay." "Cái gì?" Đầu bên kia điện thoại âm lượng bỗng nhiên lên cao, Lạc Vĩ Vĩ không khỏi đem di động cầm ra xa một chút, nhưng vẫn còn nghe thấy giọng mẹ của cô ở đằng kia gọi: "Tám giờ rồi cô mới đi ra đường ư?" Mẹ cô quả nhiên rất hiểu cô. Lạc Vĩ Vĩ không hề phản bác. "Mẹ đã nói… Càng học lên áp lực càng lớn, bí mật của các thiếu nữ thì càng không thể bị người ngoài phát hiện được. Hai người thu lại thích hợp, chỉ có vào các kỳ nghỉ mới dám có những hành động thân mật với đối phương ở nhà.Nhưng giới hạnchỉ là một cái ôm thân thiết. Không phải không nghĩ đến tiến hành những bước tiếp theo, chẳng qua mỗi một lần đều cẩn thận từng li từng tí, coi việc này như là một cái nghi thức thần thánh, thành kính cùng hy vọng dạt dào, nhưng mỗi lần đều có những điều ngoài ý muốn không cho bọn họ như ý nguyện.Còntình yêu của tuổi trẻ, cô cho rằng cô hiểunàng,nàngcho rằngnàng hiểu cô. Hết lần này tới lần khác không thể tránh khỏi sa vào nghi ngờ và ghen ghét.Ngay sau khi Lâm Tuyết ở trước mặt mọi người đối với Lục Thi Duy làm anh hùng cứu mỹ nhân,cậu tanhập viện, Lục Thi Duy nhìncậu ta, sau đólại bắt đầu cãi nhau với Lạc Vĩ Vĩ."Vì sao cậu cũng phải đi thăm cậu ta?""Cậu ta cũng đã khá hơn rồi,vì sao cậu còn phải áy náy?""Rút cuộc cậu thật sự cảm thấy áy náy với cậu ta,hay là cậu thích cậu ta?""Nếu như ngày đó,mình bước nhanh vài bước,mình cũng sẽ lựa chọn như cậu ta.""Cậu thật sự không phải thích cậu ta đó chứ?"Lạc Vĩ Vĩ hoàn toàn không thể hiểu đượcviệc làm củaLục Thi Duy. Mà hết lần này đến lần khác Lục Thi Duy cũng phải người chuyên đi giải thích."Cậumuốnmìnhnói bao nhiêu lần mới hiểu đượcđây? Nếu như mình với cậu ta có cái gì thì đã có từ lâu rồi? Chẳng qua cậu nhất định muốn nghĩ như vậy thì mình cũng không còn cách nào, cậu thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi."Lục Thi Duy cũnggiận dỗi mà nói ra.Vì vậy kỳ thiđại học Lạc Vĩ Vĩ phát huy thất thường, không thi đậuhọc viện thương nghiệp ở thành phố H, mà làđược đại học Kinh Tế Tài Chính ở thành phố khác tuyển chọn.Mẹ Vĩ Vĩ vì thếnói cô không ít, trên thực tế côkhông muốn học cùng một trường với Lục Thi Duy, cho nên cố ý hờn dỗi,vật lý thiếu mất một đề mục tính toán.Lục Thi Duy rất tức giận, hỏi cô: "Vật lý đơn giản như vậy,vì sao cậu làm bài không đạt được điểm tối đa?"Vẻ mặtLạc Vĩ Vĩlộ ra vẻ không quan tâm: "Chắc qua loa quá,phát huy thất thường rồi được chưa.""Không phải chúng ta đã nói sẽ học cùng một học viện thương nghiệp sao?""Mình đậu không nổi,cậu đi với Lâm Tuyết đi!""Cậumuốnmìnhnói bao nhiêu lầnhả? Mình không có gì với Lâm Tuyết hết, vì sao cậu cứ níu lấy chuyện này không buông vậy? Còn nữa, Lâm Tuyết căn bản không điền học viện thương nghiệp!"Lạc Vĩ Vĩ cười lạnh: "Không có gì người khácsẽnói như vậy sao? Còn nữa, cậu cho tới bây giờ chưa từng phản bác lại với người khác, đó không phải cho rằng cậu đã ngầm thừa nhận hay sao?""Vì sao cậuluôn để trong lòngviệcngười khác thấy thế nào, người khác nói cái gì,việc này có liên quan gì với chúng ta hả?" Lục Thi Duy nói, còn để ý xem xem có phải cửa mở không, mẹ Vĩ Vĩ ra ngoài mua đồ ăn nấu cơm cho hai người, nói không rõ lúc nào về, nhỡ đâu nghe thấy nội dung cãi vã của bọn họ, nàng không biết kết cục sẽ ra sao.Lạc Vĩ Vĩ vẫn để ý cái nhìn của người khác như trước, "Đương nhiên là có liên quan! Mỗi ngày đều có người nói như vậy, còn có thể là giả hay sao?""Cậu quả thực không thể nói lý!""Mìnhchỉ có như vậy,sao hả?"Hai người càng nói càng kích động, bầu không khí hạ xuốngâm độ. Lục Thi Duy cố gắng khôi phục tâm tình, "Lạc Vĩ Vĩ, cậu nghĩ lại đi, mình chờ cậu."Tuy rằng đoạntình cảmnày làdoLạc Vĩ Vĩ hồ đồ bắt đầu, nhưngnhìn lại những ngày đó, Lục Thi Duy tự hỏi mìnhđã hoàn toàn thật lòng,nàngthật sự thích Lạc Vĩ Vĩ.Lạc Vĩ Vĩ vẫn không hiểu lòng củanàng, quật cường nói: "Mìnhkhông muốnđếnhọc việnthương nghiệp.""Cậu có ý gì?""Chínhlà ý cậu nghĩ đó.""Lạc Vĩ Vĩ!"Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc."Mìnhbiết rồi. Về sau..." Lục Thi Duy chịu đựng không rơi nước mắt, "Cứ như vậy đi..."Lạc Vĩ Vĩ vẫnim lặngkhông nói, đầugục xuống, nước mắt ngăn không được chảy xuống, nhưng ngoài miệng vẫnchịu nói ra câu giữ lại.Cho đến khi Lục Thi Duy tức giận rời khỏi, cô mới chốngđỡkhông nổibật khóc thành tiếng. Vì sao lại như vậy chứ? Tại sao phải như vậy? Nhưng mà đã như thế rồi.Tính cách Lục Thi Duy như thế nào, Lạc Vĩ Vĩ hiểu rỡ hơn ai hết, đây xem như là chia tay rồi sao? Rõ ràng là cô bắt đầu cuộc cãi vã, vì sao cô lại khó vượt qua như thế?Cứ như vậy đi, không bao giờ gặp nhau nữa, không bao giờ thích cậu nữa!Cô bị tức giận nghĩ, khóc đến tê tâm liệt phế.Mẹ Vĩ Vĩ lúc trở lại đúng lúc thấy một màn như vậy, cho rằng cô bởi vì không đậu học viện thương nghiệp mà khổ sở, cũng có chút không đành lòng, không nói cô này nọ nữa, chỉ là kỳ quái, sao Tiểu Duy đi rồi?xxxxQuên đi quá khứ, quên đi điều tốt đẹp của cậu, chúng ta vĩnh viễn đừng nói gặp lại nhau nữa.Vừa mới vào cổng trường đại học, đối với bất cứ chuyện gì đều cảm thấy mới mẻ, dựa theo tính tình của Lạc Vĩ Vĩ, luôn có thể đơn giản bị vui vẻ hòa tan hết thảy phiền não.Sau hôm ấy, bọn họ thật sự không gặp lại nhau nữa. Tựa như một câucứ như vậy đitrước đó, bọn họ thật sự chỉ như thế thôi, không bao giờ liên lạc nữa.Lạc Vĩ Vĩ ra ngoài ăn cơm tạm biệt với bạn học cao trung, Lục Thi Duy không xuất hiện; Lạc Vĩ Vĩ đi ngâm suối nước nóng ở ngoại thành với bạn cùng phòng, Lục Thi Duy không xuất hiện; ngay buổi gặp mặt giữa tình nghĩa của hai nhà, Lục Thi Duy cũng không có xuất hiện.Lạc Vĩ Vĩ nghĩ,quả nhiên cậu ấy không thích mình, bằng không thì tại sao cậu ấy tránh mình?Lạc Vĩ Vĩ lên đại học bận rộn đủ thứ, tham gia xã đoàn, ***** nguyện viên, kiêm chức đi làm công không để cho mình rảnh rỗi. Dần dà, cũng thật sự phai nhạt với Lục Thi Duy.Nhất là bạn học cao trung tạo một nhóm chat trên QQ, thuận tiện để sau này mọi người có thể liên lạc. Lúc có người nói Lạc Vĩ Vĩ thêm Lục Thi Duy vào, cô bỗng nhiên phát hiện, danh sách bạn tốt của cô đã không còn Lục Thi Duy.Tuy rằng Lục Thi Duy cơ bản không lên QQ, nhưng trong lòng nàng vẫn không dễ chịu như cũ. Giống như bệnh dạ dày lâu năm, thời điểm thở nhẹ một chút cũng mơ hồ đau.Nhiều năm như vậy, cô và nàng quen biết nhiều năm như thế, bây giờ bạn cũng không phải.Vì vậy ngẫu nhiên, thời điểm vào trong trường nhìn thấy hai nữ sinh nắm tay nhau, cô sẽ nhớ tới Lục Thi Duy.Khi đó thật tốt...Đều do Lâm Tuyết kia! Nhắc đến Lâm Tuyết, Lạc Vĩ Vĩ cũng là một bụng tức giận, sau khi lên đại học, cô rõ ràng phát hiện Lâm Tuyết cũng ở thành phố này.Không phải Lâm Tuyết thích Lục Thi Duy sao?Không phải hai bên tình nguyện sao?Bằng không thì sao khi đó Lục Thi Duy rời đi dứt khoát như vậy?Vào trận tuyết đầu tiên, Lạc Vĩ Vĩ liền nghĩ tới Lục Thi Duy.Lúc trước chê nàng đắp người tuyết ấu trĩ, nhưng bây giờ muốn đắp người tuyết cũng không còn người để đắp cùng.Tại một buổi triễn lãm, Lạc Vĩ Vĩ gặp Lâm Tuyết. Lúc đó cô và Tùy Tâm đang xem biểu diễn trên sân khấu, Lâm Tuyết trong đám người nhận ra cô, sau đó xuyên qua biển người đi đến bên cạnh cô."Lạc Vĩ Vĩ,lâu rồikhông gặp."Lạc Vĩ Vĩ vốn sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức ghét bỏ, "Ồ, cậu cũng tới."Lâm Tuyết cẩn thận từng li từng tí: "CậuvàLục Thi Duy... Vẫn còn cùng một chỗ chứ?"Lạc Vĩ Vĩ hồ nghinhìn cậu ta, không nói gì.Lâm Tuyết lại giải thích: "Lúc trước tôi bị thương, thừa cơ thổ lộ với cậu ấy.""Sau đó thì sao?""Cậu ấy từ chối tôi."Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc một chút.Lâm Tuyết nói tiếp: "Cậu ấy nói hai người các cậu cùng một chỗ, cậu ấy thích cậu, cho nên cậu ấy từ chối tôi." Ngừng lại một chút, cậu nhìn vào mắt Lạc Vĩ Vĩ nói: "Chúc hai người các cậu hạnh phúc, thật sự."Ánh mắt của cậu ta, lời nói của cậu ta, đều chân thành như vậy, Lạc Vĩ Vĩ nghĩ đến tình trạng ngày hôm nay, nhịn không được muốn khóc.Cô nói: "Cảm ơn cậu, Lâm Tuyết."Sau đó, Lâm Tuyết lại xuyên qua đám người lặnglẽđi xa, tựa nhưcậuchưa từng xuất hiệnvậy.Tùy Tâmchăm chú xem màn biểu diễn trên sân khấu, thuận miệng hỏi một câu: "Aivậy?Quen biết à?"Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu.Lục Thi Duy, mình nhớ cậu lắm...xxxxCho dù Lạc Vĩ Vĩ lên đại học rồi, tửu lượng vẫn không tốt như cũ.Buổi tối ra ngoài ăn tối với bạn học, chỉ uống có hai chai bia, Lạc Vĩ Vĩ liền mơ hồ. Nhìn người xung quanh đều có đôi có cặp, cô không hiểu sao cảm thấy cô đơn.Gió nổi lên, bất tri bất giác đã tháng 11. Bốn tháng không gặp, không biết hiện tại nàng thế nào rồi.Lạc Vĩ Vĩ đi phía sau đám đông, ánh trăng chiếu sáng khắp các con đường nhỏ trên sân trường. Hai tay cô ôm lấy mình nhẹ xoa xoa, sau đó thở dài một hơi, Lục Thi Duy giờ phút này đang làm gì nhỉ? Có bỗng nhiên nhớ đến cô hay không?Cứ bưới đi, trên người bỗng dưng xuất hiện nhiều hơn một cái áo khoác, Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được ngừng chân.Quay đầu lại nhìn thấy đàn anh đang mỉm cười nhìn cô nói: "Anh sợ em bị cảm, anh mặc khá nhiều, cho nên..." Anh ta nói không được nữa, bởi vì lúc Lạc Vĩ Vĩ nhìn về phía anh ta, bất giác nhíu mày.Lạc Vĩ Vĩ nhận ra anh ta, nhưng mà không nhận lấy ý tốt của anh ta, vì vậy đem áo khoác trả lại cho anh ta: "Cảm ơn, em không lạnh." Nói xong nhanh chân bước theo đoàn người.Đêm khuya như thế, gió đêm như thế, nghĩ tới cậu, sẽ nhịn không được lạnh run.Trong lòng lạnh mới thật sự là lạnh.Lạc Vĩ Vĩ co rúm lại, lấy điện thoại trong túi ra, số mới của Lục Thi Duy cô luôn có, chẳng qua chưa từng gọi.Gió thôi khiến cô lạnh đến choáng váng, bước chân lại chậm dần lại, kéo ra khoảng cách đoàn người. Cô do dự bấm dãy số kia, rồi thời điểm kết nối được thì cúp.Nói gì đây?Hỏi cậu có khỏe không? Thì ra cậu và Lâm Tuyết không có cái gì, thì ra là mình đã hiểu lầm, mình hối hận khi đó làm ra những hành động đó. Mình không nên làm thiếu một đề mục, hoặc là nói mình lẽ ra nghe lời cậu nghĩ lại, tóm lại... Là tính mình quá trẻ con.Bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, khiến tay cô sợ run lên, không cẩn thận nhận cuộc gọi, cũng không kịp nhìn là ai gọi tới."Xin chào, xin hỏiai gọi vậy?"Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, ý thức của Lạc Vĩ Vĩ càng ngày càng rõ ràng, "Lục... Lục Thi Duy..."Đối phương im lặng vài giây mới mở miệng nói lần nữa: "Đã trễ thế như vậy gọi cho tôi làm gì?"Lạc Vĩ Vĩ vốn còn có một chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nghethấycâu nàytim lập tức lạnh đi một nửa. Cô mở miệng đáp lại không rõ ràng: "Không có gì... Chuyện đó...""Không có việc gì cậu còn gọi điện thoại? Cậu có bệnh sao?"Nói không liênlạc là không liên lạc, nói đi là đi,bây giờ lại gọi điện thoại đến, gọi điện thoại còn chưa tính, còn nói vớitôikhông có việc gì?Lục Thi Duy cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái.Lạc Vĩ Vĩ thầm thở dài.Lục Thi Duy nói: "Không có việc gì, tôi cúp máy đây."Lạc Vĩ Vĩ hoảng hốt, thốtlên: "Mình rất nhớ cậu!"
Càng học lên áp lực càng lớn, bí mật của các thiếu nữ thì càng không thể bị người ngoài phát hiện được. Hai người thu lại thích hợp, chỉ có vào các kỳ nghỉ mới dám có những hành động thân mật với đối phương ở nhà.
Nhưng giới hạn
chỉ là một cái ôm thân thiết
. Không phải không nghĩ đến tiến hành những bước tiếp theo, chẳng qua mỗi một lần đều cẩn thận từng li từng tí, coi việc này như là một cái nghi thức thần thánh, thành kính cùng hy vọng dạt dào, nhưng mỗi lần đều có những điều ngoài ý muốn không cho bọn họ như ý nguyện.
Còn
tình yêu của tuổi trẻ
, cô cho rằng cô hiểu
nàng
,
nàng
cho rằng
nàng hiểu cô
. Hết lần này tới lần khác không thể tránh khỏi sa vào nghi ngờ và ghen ghét.
Ngay sau khi Lâm Tuyết ở trước mặt mọi người đối với Lục Thi Duy làm anh hùng cứu mỹ nhân
,
cậu ta
nhập viện, Lục Thi Duy nhìn
cậu ta
, sau đó
lại bắt đầu cãi nhau với Lạc Vĩ Vĩ
.
"
Vì sao cậu cũng phải đi thăm cậu ta
?"
"
Cậu ta cũng đã khá hơn rồi
,
vì sao cậu còn phải áy náy
?"
"
Rút cuộc cậu thật sự cảm thấy áy náy với cậu ta
,
hay là cậu thích cậu ta
?"
"Nếu như ngày đó,
mình bước nhanh vài bước
,
mình cũng sẽ lựa chọn như cậu ta
."
"
Cậu thật sự không phải thích cậu ta đó chứ
?"
Lạc Vĩ Vĩ hoàn toàn không thể hiểu được
việc làm của
Lục Thi Duy. Mà hết lần này đến lần khác Lục Thi Duy cũng phải người chuyên đi giải thích.
"
Cậu
muốn
mình
nói bao nhiêu lần mới hiểu được
đây
? Nếu như mình với cậu ta có cái gì thì đã có từ lâu rồi? Chẳng qua cậu nhất định muốn nghĩ như vậy thì mình cũng không còn cách nào, cậu thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi."
Lục Thi Duy cũng
giận dỗi mà nói ra
.
Vì vậy kỳ thi
đ
ại học Lạc Vĩ Vĩ phát huy thất thường, không thi đậu
học viện thương nghiệp ở thành phố H
, mà là
được đại học Kinh Tế Tài Chính ở thành phố khác tuyển chọn
.
Mẹ Vĩ Vĩ vì thế
nói cô không ít
, trên thực tế cô
không muốn học cùng một trường với Lục Thi Duy
, cho nên cố ý hờn dỗi,
vật lý thiếu mất một đề mục tính toán
.
Lục Thi Duy rất tức giận, hỏi cô: "Vật lý đơn giản như vậy,
vì sao cậu làm bài không đạt được điểm tối đa
?"
Vẻ mặt
Lạc Vĩ Vĩ
lộ ra vẻ không quan tâm
: "
Chắc qua loa quá
,
phát huy thất thường rồi được chưa
."
"
Không phải chúng ta đã nói sẽ học cùng một học viện thương nghiệp sao
?"
"
Mình đậu không nổi
,
cậu đi với Lâm Tuyết đi
!"
"
Cậu
muốn
mình
nói bao nhiêu lần
hả
? Mình không có gì với Lâm Tuyết hết, vì sao cậu cứ níu lấy chuyện này không buông vậy? Còn nữa, Lâm Tuyết căn bản không điền học viện thương nghiệp!"
Lạc Vĩ Vĩ cười lạnh: "Không có gì người khác
sẽ
nói như vậy sao? Còn nữa, cậu cho tới bây giờ chưa từng phản bác lại với người khác, đó không phải cho rằng cậu đã ngầm thừa nhận hay sao?"
"
Vì sao cậu
luôn để trong lòng
việc
người khác thấy thế nào, người khác nói cái gì,
việc này có liên quan gì với chúng ta hả
?" Lục Thi Duy nói, còn để ý xem xem có phải cửa mở không, mẹ Vĩ Vĩ ra ngoài mua đồ ăn nấu cơm cho hai người, nói không rõ lúc nào về, nhỡ đâu nghe thấy nội dung cãi vã của bọn họ, nàng không biết kết cục sẽ ra sao.
Lạc Vĩ Vĩ vẫn để ý cái nhìn của người khác như trước, "Đương nhiên là có liên quan! Mỗi ngày đều có người nói như vậy, còn có thể là giả hay sao?"
"Cậu quả thực không thể nói lý!"
"
Mình
chỉ có như vậy,
sao hả
?"
Hai người càng nói càng kích động, bầu không khí hạ xuống
âm độ
. Lục Thi Duy cố gắng khôi phục tâm tình, "Lạc Vĩ Vĩ, cậu nghĩ lại đi, mình chờ cậu."
Tuy rằng đoạn
tình cảm
này là
do
Lạc Vĩ Vĩ hồ đồ bắt đầu, nhưng
nhìn lại những ngày đó
, Lục Thi Duy tự hỏi mình
đã hoàn toàn thật lòng
,
nàng
thật sự thích Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ vẫn không hiểu lòng của
nàng
, quật cường nói: "
Mình
không muốn
đến
học viện
thương nghiệp
."
"Cậu có ý gì?"
"Chính
là ý cậu nghĩ đó
."
"Lạc Vĩ Vĩ!"
Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc.
"
Mình
biết rồi. Về sau..." Lục Thi Duy chịu đựng không rơi nước mắt, "Cứ như vậy đi..."
Lạc Vĩ Vĩ vẫn
im lặng
không nói, đầu
gục xuống
, nước mắt ngăn không được chảy xuống, nhưng ngoài miệng vẫn
chịu nói ra câu giữ lại
.
Cho đến khi Lục Thi Duy tức giận rời khỏi
, cô mới chống
đỡ
không nổi
bật khóc thành tiếng
. Vì sao lại như vậy chứ? Tại sao phải như vậy? Nhưng mà đã như thế rồi.
Tính cách Lục Thi Duy như thế nào, Lạc Vĩ Vĩ hiểu rỡ hơn ai hết, đây xem như là chia tay rồi sao? Rõ ràng là cô bắt đầu cuộc cãi vã, vì sao cô lại khó vượt qua như thế?
Cứ như vậy đi, không bao giờ gặp nhau nữa, không bao giờ thích cậu nữa!
Cô bị tức giận nghĩ, khóc đến tê tâm liệt phế.
Mẹ Vĩ Vĩ lúc trở lại đúng lúc thấy một màn như vậy, cho rằng cô bởi vì không đậu học viện thương nghiệp mà khổ sở, cũng có chút không đành lòng, không nói cô này nọ nữa, chỉ là kỳ quái, sao Tiểu Duy đi rồi?
xxxx
Quên đi quá khứ, quên đi điều tốt đẹp của cậu, chúng ta vĩnh viễn đừng nói gặp lại nhau nữa.
Vừa mới vào cổng trường đại học, đối với bất cứ chuyện gì đều cảm thấy mới mẻ, dựa theo tính tình của Lạc Vĩ Vĩ, luôn có thể đơn giản bị vui vẻ hòa tan hết thảy phiền não.
Sau hôm ấy, bọn họ thật sự không gặp lại nhau nữa. Tựa như một câu
cứ như vậy đi
trước đó, bọn họ thật sự chỉ như thế thôi, không bao giờ liên lạc nữa.
Lạc Vĩ Vĩ ra ngoài ăn cơm tạm biệt với bạn học cao trung, Lục Thi Duy không xuất hiện; Lạc Vĩ Vĩ đi ngâm suối nước nóng ở ngoại thành với bạn cùng phòng, Lục Thi Duy không xuất hiện; ngay buổi gặp mặt giữa tình nghĩa của hai nhà, Lục Thi Duy cũng không có xuất hiện.
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ,
quả nhiên cậu ấy không thích mình, bằng không thì tại sao cậu ấy tránh mình?
Lạc Vĩ Vĩ lên đại học bận rộn đủ thứ, tham gia xã đoàn, ***** nguyện viên, kiêm chức đi làm công không để cho mình rảnh rỗi. Dần dà, cũng thật sự phai nhạt với Lục Thi Duy.
Nhất là bạn học cao trung tạo một nhóm chat trên QQ, thuận tiện để sau này mọi người có thể liên lạc. Lúc có người nói Lạc Vĩ Vĩ thêm Lục Thi Duy vào, cô bỗng nhiên phát hiện, danh sách bạn tốt của cô đã không còn Lục Thi Duy.
Tuy rằng Lục Thi Duy cơ bản không lên QQ, nhưng trong lòng nàng vẫn không dễ chịu như cũ. Giống như bệnh dạ dày lâu năm, thời điểm thở nhẹ một chút cũng mơ hồ đau.
Nhiều năm như vậy, cô và nàng quen biết nhiều năm như thế, bây giờ bạn cũng không phải.
Vì vậy ngẫu nhiên, thời điểm vào trong trường nhìn thấy hai nữ sinh nắm tay nhau, cô sẽ nhớ tới Lục Thi Duy.
Khi đó thật tốt...
Đều do Lâm Tuyết kia! Nhắc đến Lâm Tuyết, Lạc Vĩ Vĩ cũng là một bụng tức giận, sau khi lên đại học, cô rõ ràng phát hiện Lâm Tuyết cũng ở thành phố này.
Không phải Lâm Tuyết thích Lục Thi Duy sao?
Không phải hai bên tình nguyện sao?
Bằng không thì sao khi đó Lục Thi Duy rời đi dứt khoát như vậy?
Vào trận tuyết đầu tiên, Lạc Vĩ Vĩ liền nghĩ tới Lục Thi Duy.
Lúc trước chê nàng đắp người tuyết ấu trĩ, nhưng bây giờ muốn đắp người tuyết cũng không còn người để đắp cùng.
Tại một buổi triễn lãm, Lạc Vĩ Vĩ gặp Lâm Tuyết. Lúc đó cô và Tùy Tâm đang xem biểu diễn trên sân khấu, Lâm Tuyết trong đám người nhận ra cô, sau đó xuyên qua biển người đi đến bên cạnh cô.
"Lạc Vĩ Vĩ,
lâu rồi
không gặp
."
Lạc Vĩ Vĩ vốn sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức ghét bỏ, "
Ồ
, cậu cũng tới."
Lâm Tuyết cẩn thận từng li từng tí: "Cậu
và
Lục Thi Duy... Vẫn còn cùng một chỗ chứ?"
Lạc Vĩ Vĩ hồ nghi
nhìn cậu ta
, không nói gì.
Lâm Tuyết lại giải thích: "
Lúc trước tôi bị thương
, thừa cơ thổ lộ với cậu ấy."
"Sau đó thì sao?"
"Cậu ấy từ chối tôi."
Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc một chút.
Lâm Tuyết nói tiếp: "Cậu ấy nói hai người các cậu cùng một chỗ, cậu ấy thích cậu, cho nên cậu ấy từ chối tôi." Ngừng lại một chút, cậu nhìn vào mắt Lạc Vĩ Vĩ nói: "Chúc hai người các cậu hạnh phúc, thật sự."
Ánh mắt của cậu ta, lời nói của cậu ta, đều chân thành như vậy, Lạc Vĩ Vĩ nghĩ đến tình trạng ngày hôm nay, nhịn không được muốn khóc.
Cô nói: "Cảm ơn cậu, Lâm Tuyết."
Sau đó, Lâm Tuyết lại xuyên qua đám người lặng
lẽ
đi xa, tựa như
cậu
chưa từng xuất hiện
vậy
.
Tùy Tâm
chăm chú xem màn biểu diễn trên sân khấu
, thuận miệng hỏi một câu: "Ai
vậy
?
Quen biết à
?"
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu.
Lục Thi Duy, mình nhớ cậu lắm...
xxxx
Cho dù Lạc Vĩ Vĩ lên đại học rồi, tửu lượng vẫn không tốt như cũ.
Buổi tối ra ngoài ăn tối với bạn học, chỉ uống có hai chai bia, Lạc Vĩ Vĩ liền mơ hồ. Nhìn người xung quanh đều có đôi có cặp, cô không hiểu sao cảm thấy cô đơn.
Gió nổi lên, bất tri bất giác đã tháng 11. Bốn tháng không gặp, không biết hiện tại nàng thế nào rồi.
Lạc Vĩ Vĩ đi phía sau đám đông, ánh trăng chiếu sáng khắp các con đường nhỏ trên sân trường. Hai tay cô ôm lấy mình nhẹ xoa xoa, sau đó thở dài một hơi, Lục Thi Duy giờ phút này đang làm gì nhỉ? Có bỗng nhiên nhớ đến cô hay không?
Cứ bưới đi, trên người bỗng dưng xuất hiện nhiều hơn một cái áo khoác, Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được ngừng chân.
Quay đầu lại nhìn thấy đàn anh đang mỉm cười nhìn cô nói: "Anh sợ em bị cảm, anh mặc khá nhiều, cho nên..." Anh ta nói không được nữa, bởi vì lúc Lạc Vĩ Vĩ nhìn về phía anh ta, bất giác nhíu mày.
Lạc Vĩ Vĩ nhận ra anh ta, nhưng mà không nhận lấy ý tốt của anh ta, vì vậy đem áo khoác trả lại cho anh ta: "Cảm ơn, em không lạnh." Nói xong nhanh chân bước theo đoàn người.
Đêm khuya như thế, gió đêm như thế, nghĩ tới cậu, sẽ nhịn không được lạnh run
.
Trong lòng lạnh mới thật sự là lạnh.
Lạc Vĩ Vĩ co rúm lại, lấy điện thoại trong túi ra, số mới của Lục Thi Duy cô luôn có, chẳng qua chưa từng gọi.
Gió thôi khiến cô lạnh đến choáng váng, bước chân lại chậm dần lại, kéo ra khoảng cách đoàn người. Cô do dự bấm dãy số kia, rồi thời điểm kết nối được thì cúp.
Nói gì đây?
Hỏi cậu có khỏe không? Thì ra cậu và Lâm Tuyết không có cái gì, thì ra là mình đã hiểu lầm, mình hối hận khi đó làm ra những hành động đó. Mình không nên làm thiếu một đề mục, hoặc là nói mình lẽ ra nghe lời cậu nghĩ lại, tóm lại... Là tính mình quá trẻ con.
Bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, khiến tay cô sợ run lên, không cẩn thận nhận cuộc gọi, cũng không kịp nhìn là ai gọi tới.
"Xin chào, xin hỏi
ai gọi vậy
?"
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, ý thức của Lạc Vĩ Vĩ càng ngày càng rõ ràng, "Lục... Lục Thi Duy..."
Đối phương im lặng vài giây mới mở miệng nói lần nữa
: "Đã trễ thế như vậy gọi cho tôi làm gì?"
Lạc Vĩ Vĩ vốn còn có một chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nghe
thấy
câu này
tim lập tức lạnh đi một nửa
. Cô mở miệng đáp lại không rõ ràng: "Không có gì... Chuyện đó..."
"Không có việc gì cậu còn gọi điện thoại? Cậu có bệnh sao?"
Nói không liên
lạc là không liên lạc
, nói đi là đi,
bây giờ lại gọi điện thoại đến
, gọi điện thoại còn chưa tính, còn nói với
tôi
không có việc gì?
Lục Thi Duy cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Lạc Vĩ Vĩ thầm thở dài.
Lục Thi Duy nói: "Không có việc gì, tôi cúp máy đây."
Lạc Vĩ Vĩ hoảng hốt, thốt
lên
: "Mình rất nhớ cậu!"
Bỗng Dưng Muốn Yêu NgườiTác giả: Lạc Mạc Chi VũTruyện Bách HợpLạc Vĩ Vĩ lái xe chen chúc trên đường chui tới chui lui, cuối cùng đoạt được vị trí ngay đèn đỏ. Hôm nay là ngày chị họ của cô kết hôn, buổi tối ngày hôm trước cả phòng đi ra ngoài liên hoan, uống đến khuya, làm cô dậy trễ, ban đầu nói là muốn cùng chị họ trang điểm, lại biến thành chỉ có thể đuổi kịp lúc chú rể đón nhà thông gia. Bên trong đài phát thanh đang phát《Đã lâu không gặp》của Trần Dịch Tấn, bác sĩ Trần dùng tông giọng đặc biệt hát: Liệu người có đột nhiên xuất hiện. Ở tiệm cà phê góc phố không? Lạc Vĩ Vĩ tranh thủ thời gian nghe phát thanh. Sáng sớm nghe bài hát thương cảm như vậy làm gì. Lúc này điện thoại vang lên, mẹ Vĩ Vĩ đánh tới nói: "Vĩ Vĩ, con đang ở chỗ nào?" "Đang trên đường, con tới ngay." "Cái gì?" Đầu bên kia điện thoại âm lượng bỗng nhiên lên cao, Lạc Vĩ Vĩ không khỏi đem di động cầm ra xa một chút, nhưng vẫn còn nghe thấy giọng mẹ của cô ở đằng kia gọi: "Tám giờ rồi cô mới đi ra đường ư?" Mẹ cô quả nhiên rất hiểu cô. Lạc Vĩ Vĩ không hề phản bác. "Mẹ đã nói… Càng học lên áp lực càng lớn, bí mật của các thiếu nữ thì càng không thể bị người ngoài phát hiện được. Hai người thu lại thích hợp, chỉ có vào các kỳ nghỉ mới dám có những hành động thân mật với đối phương ở nhà.Nhưng giới hạnchỉ là một cái ôm thân thiết. Không phải không nghĩ đến tiến hành những bước tiếp theo, chẳng qua mỗi một lần đều cẩn thận từng li từng tí, coi việc này như là một cái nghi thức thần thánh, thành kính cùng hy vọng dạt dào, nhưng mỗi lần đều có những điều ngoài ý muốn không cho bọn họ như ý nguyện.Còntình yêu của tuổi trẻ, cô cho rằng cô hiểunàng,nàngcho rằngnàng hiểu cô. Hết lần này tới lần khác không thể tránh khỏi sa vào nghi ngờ và ghen ghét.Ngay sau khi Lâm Tuyết ở trước mặt mọi người đối với Lục Thi Duy làm anh hùng cứu mỹ nhân,cậu tanhập viện, Lục Thi Duy nhìncậu ta, sau đólại bắt đầu cãi nhau với Lạc Vĩ Vĩ."Vì sao cậu cũng phải đi thăm cậu ta?""Cậu ta cũng đã khá hơn rồi,vì sao cậu còn phải áy náy?""Rút cuộc cậu thật sự cảm thấy áy náy với cậu ta,hay là cậu thích cậu ta?""Nếu như ngày đó,mình bước nhanh vài bước,mình cũng sẽ lựa chọn như cậu ta.""Cậu thật sự không phải thích cậu ta đó chứ?"Lạc Vĩ Vĩ hoàn toàn không thể hiểu đượcviệc làm củaLục Thi Duy. Mà hết lần này đến lần khác Lục Thi Duy cũng phải người chuyên đi giải thích."Cậumuốnmìnhnói bao nhiêu lần mới hiểu đượcđây? Nếu như mình với cậu ta có cái gì thì đã có từ lâu rồi? Chẳng qua cậu nhất định muốn nghĩ như vậy thì mình cũng không còn cách nào, cậu thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi."Lục Thi Duy cũnggiận dỗi mà nói ra.Vì vậy kỳ thiđại học Lạc Vĩ Vĩ phát huy thất thường, không thi đậuhọc viện thương nghiệp ở thành phố H, mà làđược đại học Kinh Tế Tài Chính ở thành phố khác tuyển chọn.Mẹ Vĩ Vĩ vì thếnói cô không ít, trên thực tế côkhông muốn học cùng một trường với Lục Thi Duy, cho nên cố ý hờn dỗi,vật lý thiếu mất một đề mục tính toán.Lục Thi Duy rất tức giận, hỏi cô: "Vật lý đơn giản như vậy,vì sao cậu làm bài không đạt được điểm tối đa?"Vẻ mặtLạc Vĩ Vĩlộ ra vẻ không quan tâm: "Chắc qua loa quá,phát huy thất thường rồi được chưa.""Không phải chúng ta đã nói sẽ học cùng một học viện thương nghiệp sao?""Mình đậu không nổi,cậu đi với Lâm Tuyết đi!""Cậumuốnmìnhnói bao nhiêu lầnhả? Mình không có gì với Lâm Tuyết hết, vì sao cậu cứ níu lấy chuyện này không buông vậy? Còn nữa, Lâm Tuyết căn bản không điền học viện thương nghiệp!"Lạc Vĩ Vĩ cười lạnh: "Không có gì người khácsẽnói như vậy sao? Còn nữa, cậu cho tới bây giờ chưa từng phản bác lại với người khác, đó không phải cho rằng cậu đã ngầm thừa nhận hay sao?""Vì sao cậuluôn để trong lòngviệcngười khác thấy thế nào, người khác nói cái gì,việc này có liên quan gì với chúng ta hả?" Lục Thi Duy nói, còn để ý xem xem có phải cửa mở không, mẹ Vĩ Vĩ ra ngoài mua đồ ăn nấu cơm cho hai người, nói không rõ lúc nào về, nhỡ đâu nghe thấy nội dung cãi vã của bọn họ, nàng không biết kết cục sẽ ra sao.Lạc Vĩ Vĩ vẫn để ý cái nhìn của người khác như trước, "Đương nhiên là có liên quan! Mỗi ngày đều có người nói như vậy, còn có thể là giả hay sao?""Cậu quả thực không thể nói lý!""Mìnhchỉ có như vậy,sao hả?"Hai người càng nói càng kích động, bầu không khí hạ xuốngâm độ. Lục Thi Duy cố gắng khôi phục tâm tình, "Lạc Vĩ Vĩ, cậu nghĩ lại đi, mình chờ cậu."Tuy rằng đoạntình cảmnày làdoLạc Vĩ Vĩ hồ đồ bắt đầu, nhưngnhìn lại những ngày đó, Lục Thi Duy tự hỏi mìnhđã hoàn toàn thật lòng,nàngthật sự thích Lạc Vĩ Vĩ.Lạc Vĩ Vĩ vẫn không hiểu lòng củanàng, quật cường nói: "Mìnhkhông muốnđếnhọc việnthương nghiệp.""Cậu có ý gì?""Chínhlà ý cậu nghĩ đó.""Lạc Vĩ Vĩ!"Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc."Mìnhbiết rồi. Về sau..." Lục Thi Duy chịu đựng không rơi nước mắt, "Cứ như vậy đi..."Lạc Vĩ Vĩ vẫnim lặngkhông nói, đầugục xuống, nước mắt ngăn không được chảy xuống, nhưng ngoài miệng vẫnchịu nói ra câu giữ lại.Cho đến khi Lục Thi Duy tức giận rời khỏi, cô mới chốngđỡkhông nổibật khóc thành tiếng. Vì sao lại như vậy chứ? Tại sao phải như vậy? Nhưng mà đã như thế rồi.Tính cách Lục Thi Duy như thế nào, Lạc Vĩ Vĩ hiểu rỡ hơn ai hết, đây xem như là chia tay rồi sao? Rõ ràng là cô bắt đầu cuộc cãi vã, vì sao cô lại khó vượt qua như thế?Cứ như vậy đi, không bao giờ gặp nhau nữa, không bao giờ thích cậu nữa!Cô bị tức giận nghĩ, khóc đến tê tâm liệt phế.Mẹ Vĩ Vĩ lúc trở lại đúng lúc thấy một màn như vậy, cho rằng cô bởi vì không đậu học viện thương nghiệp mà khổ sở, cũng có chút không đành lòng, không nói cô này nọ nữa, chỉ là kỳ quái, sao Tiểu Duy đi rồi?xxxxQuên đi quá khứ, quên đi điều tốt đẹp của cậu, chúng ta vĩnh viễn đừng nói gặp lại nhau nữa.Vừa mới vào cổng trường đại học, đối với bất cứ chuyện gì đều cảm thấy mới mẻ, dựa theo tính tình của Lạc Vĩ Vĩ, luôn có thể đơn giản bị vui vẻ hòa tan hết thảy phiền não.Sau hôm ấy, bọn họ thật sự không gặp lại nhau nữa. Tựa như một câucứ như vậy đitrước đó, bọn họ thật sự chỉ như thế thôi, không bao giờ liên lạc nữa.Lạc Vĩ Vĩ ra ngoài ăn cơm tạm biệt với bạn học cao trung, Lục Thi Duy không xuất hiện; Lạc Vĩ Vĩ đi ngâm suối nước nóng ở ngoại thành với bạn cùng phòng, Lục Thi Duy không xuất hiện; ngay buổi gặp mặt giữa tình nghĩa của hai nhà, Lục Thi Duy cũng không có xuất hiện.Lạc Vĩ Vĩ nghĩ,quả nhiên cậu ấy không thích mình, bằng không thì tại sao cậu ấy tránh mình?Lạc Vĩ Vĩ lên đại học bận rộn đủ thứ, tham gia xã đoàn, ***** nguyện viên, kiêm chức đi làm công không để cho mình rảnh rỗi. Dần dà, cũng thật sự phai nhạt với Lục Thi Duy.Nhất là bạn học cao trung tạo một nhóm chat trên QQ, thuận tiện để sau này mọi người có thể liên lạc. Lúc có người nói Lạc Vĩ Vĩ thêm Lục Thi Duy vào, cô bỗng nhiên phát hiện, danh sách bạn tốt của cô đã không còn Lục Thi Duy.Tuy rằng Lục Thi Duy cơ bản không lên QQ, nhưng trong lòng nàng vẫn không dễ chịu như cũ. Giống như bệnh dạ dày lâu năm, thời điểm thở nhẹ một chút cũng mơ hồ đau.Nhiều năm như vậy, cô và nàng quen biết nhiều năm như thế, bây giờ bạn cũng không phải.Vì vậy ngẫu nhiên, thời điểm vào trong trường nhìn thấy hai nữ sinh nắm tay nhau, cô sẽ nhớ tới Lục Thi Duy.Khi đó thật tốt...Đều do Lâm Tuyết kia! Nhắc đến Lâm Tuyết, Lạc Vĩ Vĩ cũng là một bụng tức giận, sau khi lên đại học, cô rõ ràng phát hiện Lâm Tuyết cũng ở thành phố này.Không phải Lâm Tuyết thích Lục Thi Duy sao?Không phải hai bên tình nguyện sao?Bằng không thì sao khi đó Lục Thi Duy rời đi dứt khoát như vậy?Vào trận tuyết đầu tiên, Lạc Vĩ Vĩ liền nghĩ tới Lục Thi Duy.Lúc trước chê nàng đắp người tuyết ấu trĩ, nhưng bây giờ muốn đắp người tuyết cũng không còn người để đắp cùng.Tại một buổi triễn lãm, Lạc Vĩ Vĩ gặp Lâm Tuyết. Lúc đó cô và Tùy Tâm đang xem biểu diễn trên sân khấu, Lâm Tuyết trong đám người nhận ra cô, sau đó xuyên qua biển người đi đến bên cạnh cô."Lạc Vĩ Vĩ,lâu rồikhông gặp."Lạc Vĩ Vĩ vốn sửng sốt một chút, vẻ mặt lập tức ghét bỏ, "Ồ, cậu cũng tới."Lâm Tuyết cẩn thận từng li từng tí: "CậuvàLục Thi Duy... Vẫn còn cùng một chỗ chứ?"Lạc Vĩ Vĩ hồ nghinhìn cậu ta, không nói gì.Lâm Tuyết lại giải thích: "Lúc trước tôi bị thương, thừa cơ thổ lộ với cậu ấy.""Sau đó thì sao?""Cậu ấy từ chối tôi."Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc một chút.Lâm Tuyết nói tiếp: "Cậu ấy nói hai người các cậu cùng một chỗ, cậu ấy thích cậu, cho nên cậu ấy từ chối tôi." Ngừng lại một chút, cậu nhìn vào mắt Lạc Vĩ Vĩ nói: "Chúc hai người các cậu hạnh phúc, thật sự."Ánh mắt của cậu ta, lời nói của cậu ta, đều chân thành như vậy, Lạc Vĩ Vĩ nghĩ đến tình trạng ngày hôm nay, nhịn không được muốn khóc.Cô nói: "Cảm ơn cậu, Lâm Tuyết."Sau đó, Lâm Tuyết lại xuyên qua đám người lặnglẽđi xa, tựa nhưcậuchưa từng xuất hiệnvậy.Tùy Tâmchăm chú xem màn biểu diễn trên sân khấu, thuận miệng hỏi một câu: "Aivậy?Quen biết à?"Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu.Lục Thi Duy, mình nhớ cậu lắm...xxxxCho dù Lạc Vĩ Vĩ lên đại học rồi, tửu lượng vẫn không tốt như cũ.Buổi tối ra ngoài ăn tối với bạn học, chỉ uống có hai chai bia, Lạc Vĩ Vĩ liền mơ hồ. Nhìn người xung quanh đều có đôi có cặp, cô không hiểu sao cảm thấy cô đơn.Gió nổi lên, bất tri bất giác đã tháng 11. Bốn tháng không gặp, không biết hiện tại nàng thế nào rồi.Lạc Vĩ Vĩ đi phía sau đám đông, ánh trăng chiếu sáng khắp các con đường nhỏ trên sân trường. Hai tay cô ôm lấy mình nhẹ xoa xoa, sau đó thở dài một hơi, Lục Thi Duy giờ phút này đang làm gì nhỉ? Có bỗng nhiên nhớ đến cô hay không?Cứ bưới đi, trên người bỗng dưng xuất hiện nhiều hơn một cái áo khoác, Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được ngừng chân.Quay đầu lại nhìn thấy đàn anh đang mỉm cười nhìn cô nói: "Anh sợ em bị cảm, anh mặc khá nhiều, cho nên..." Anh ta nói không được nữa, bởi vì lúc Lạc Vĩ Vĩ nhìn về phía anh ta, bất giác nhíu mày.Lạc Vĩ Vĩ nhận ra anh ta, nhưng mà không nhận lấy ý tốt của anh ta, vì vậy đem áo khoác trả lại cho anh ta: "Cảm ơn, em không lạnh." Nói xong nhanh chân bước theo đoàn người.Đêm khuya như thế, gió đêm như thế, nghĩ tới cậu, sẽ nhịn không được lạnh run.Trong lòng lạnh mới thật sự là lạnh.Lạc Vĩ Vĩ co rúm lại, lấy điện thoại trong túi ra, số mới của Lục Thi Duy cô luôn có, chẳng qua chưa từng gọi.Gió thôi khiến cô lạnh đến choáng váng, bước chân lại chậm dần lại, kéo ra khoảng cách đoàn người. Cô do dự bấm dãy số kia, rồi thời điểm kết nối được thì cúp.Nói gì đây?Hỏi cậu có khỏe không? Thì ra cậu và Lâm Tuyết không có cái gì, thì ra là mình đã hiểu lầm, mình hối hận khi đó làm ra những hành động đó. Mình không nên làm thiếu một đề mục, hoặc là nói mình lẽ ra nghe lời cậu nghĩ lại, tóm lại... Là tính mình quá trẻ con.Bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, khiến tay cô sợ run lên, không cẩn thận nhận cuộc gọi, cũng không kịp nhìn là ai gọi tới."Xin chào, xin hỏiai gọi vậy?"Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, ý thức của Lạc Vĩ Vĩ càng ngày càng rõ ràng, "Lục... Lục Thi Duy..."Đối phương im lặng vài giây mới mở miệng nói lần nữa: "Đã trễ thế như vậy gọi cho tôi làm gì?"Lạc Vĩ Vĩ vốn còn có một chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nghethấycâu nàytim lập tức lạnh đi một nửa. Cô mở miệng đáp lại không rõ ràng: "Không có gì... Chuyện đó...""Không có việc gì cậu còn gọi điện thoại? Cậu có bệnh sao?"Nói không liênlạc là không liên lạc, nói đi là đi,bây giờ lại gọi điện thoại đến, gọi điện thoại còn chưa tính, còn nói vớitôikhông có việc gì?Lục Thi Duy cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái.Lạc Vĩ Vĩ thầm thở dài.Lục Thi Duy nói: "Không có việc gì, tôi cúp máy đây."Lạc Vĩ Vĩ hoảng hốt, thốtlên: "Mình rất nhớ cậu!"