“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng…
Chương 981
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Chương 981Anh ta vô tình nhắc đến cái tên đó, bị Lý Vân đá một cước dưới gầm bàn, ánh mắt giết người của các anh đồng loạt bắn về phía anh ta.Dọa cho anh ta vội vàng ngậm miệng.Nam Mẫn rũ tròng mắt, nhìn không có phản ứng gì, chỉ là tay cầm đũa hơi ngừng lại.Ăn cơm xong, khi Nam Mẫn sắp lên tầng, quản gia Triệu đi tới, cầm ba bức thư trong tay nói: “Không biết ai gửi tới, đã mấy ngày rồi”.Nam Mẫn nhận thư, nhìn kiểu chữ quen thuộc, trong đầu ‘ù’ một tiếng.Là chữ của Dụ Lâm Hải?Anh gửi thư cho cô???Nam Mẫn nhẫn nhịn chấn động mãnh liệt trong lòng và những suy nghĩ hỗn loạn sắp trào ra, cô cầm thư đi lên tầng.Vào phòng, nhìn ba chữ ‘Nam Mẫn nhận’ viết lớn trên lá thư, ngón tay âm thầm nắm chặt mặt bàn, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.Cô cắn chặt môi dưới, khó khăn lắm mới khôi phục tâm tình, bởi vì ba bức thư đến bất thình lình lại gây ra một trận sóng náo động.Hết đợt này đến đợt khác…Nam Mẫn cười khổ một tiếng, rốt cuộc anh để lại cho cô bao nhiêu thứ?Vẫn chưa hết?Di chúc hay quà thì cũng thôi đi, tại sao lại có cả thư?Thời đại nào rồi còn viết thư, anh sống ở thế kỷ trước sao?Lại còn có tư tưởng của văn nhân…Nam Mẫn không muốn để ý đến anh nữa, cô ném thư lên bàn, đi vào phòng tắm một trận, để bản thân tỉnh táo.Cô nói với bản thân, không được đọc gì cả.Trong thư cũng chỉ là mấy thứ cũ rích, dù là cầu xin cô tha thứ hay muốn làm hòa với cô, nói đi nói lại mấy lời đó cũng khiến cô phát ngấy rồi.Chắc không phải anh viết thơ đó chứ?Thôi đi, với trình độ văn hóa và suy nghĩ trực nam của anh, viết thơ đúng là chuyện vớ vẫn, làm sao anh biết làm thơ được?Đóng vòi hoa sen, trái tim Nam Mẫn đập loạn xạ, ngực cũng phập phồng theo.Cô trùm khăn tắm, nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, gò má hếch cao, quầng thâm gần như chạm đến mũi.Sao có thể biến thành bộ dạng này?“Dụ Lâm Hải, anh chính là đồ khốn kiếp!”Nam Mẫn giận dữ mắng một câu, cô vẫn không thể nhịn nổi, từ phòng tắm đi ra, liền đến bên bàn.Xé lá thư đầu tiên anh gửi tới.
Chương 981
Anh ta vô tình nhắc đến cái tên đó, bị Lý Vân đá một cước dưới gầm bàn, ánh mắt giết người của các anh đồng loạt bắn về phía anh ta.
Dọa cho anh ta vội vàng ngậm miệng.
Nam Mẫn rũ tròng mắt, nhìn không có phản ứng gì, chỉ là tay cầm đũa hơi ngừng lại.
Ăn cơm xong, khi Nam Mẫn sắp lên tầng, quản gia Triệu đi tới, cầm ba bức thư trong tay nói: “Không biết ai gửi tới, đã mấy ngày rồi”.
Nam Mẫn nhận thư, nhìn kiểu chữ quen thuộc, trong đầu ‘ù’ một tiếng.
Là chữ của Dụ Lâm Hải?
Anh gửi thư cho cô???
Nam Mẫn nhẫn nhịn chấn động mãnh liệt trong lòng và những suy nghĩ hỗn loạn sắp trào ra, cô cầm thư đi lên tầng.
Vào phòng, nhìn ba chữ ‘Nam Mẫn nhận’ viết lớn trên lá thư, ngón tay âm thầm nắm chặt mặt bàn, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.
Cô cắn chặt môi dưới, khó khăn lắm mới khôi phục tâm tình, bởi vì ba bức thư đến bất thình lình lại gây ra một trận sóng náo động.
Hết đợt này đến đợt khác…
Nam Mẫn cười khổ một tiếng, rốt cuộc anh để lại cho cô bao nhiêu thứ?
Vẫn chưa hết?
Di chúc hay quà thì cũng thôi đi, tại sao lại có cả thư?
Thời đại nào rồi còn viết thư, anh sống ở thế kỷ trước sao?
Lại còn có tư tưởng của văn nhân…
Nam Mẫn không muốn để ý đến anh nữa, cô ném thư lên bàn, đi vào phòng tắm một trận, để bản thân tỉnh táo.
Cô nói với bản thân, không được đọc gì cả.
Trong thư cũng chỉ là mấy thứ cũ rích, dù là cầu xin cô tha thứ hay muốn làm hòa với cô, nói đi nói lại mấy lời đó cũng khiến cô phát ngấy rồi.
Chắc không phải anh viết thơ đó chứ?
Thôi đi, với trình độ văn hóa và suy nghĩ trực nam của anh, viết thơ đúng là chuyện vớ vẫn, làm sao anh biết làm thơ được?
Đóng vòi hoa sen, trái tim Nam Mẫn đập loạn xạ, ngực cũng phập phồng theo.
Cô trùm khăn tắm, nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, gò má hếch cao, quầng thâm gần như chạm đến mũi.
Sao có thể biến thành bộ dạng này?
“Dụ Lâm Hải, anh chính là đồ khốn kiếp!”
Nam Mẫn giận dữ mắng một câu, cô vẫn không thể nhịn nổi, từ phòng tắm đi ra, liền đến bên bàn.
Xé lá thư đầu tiên anh gửi tới.
Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay ThếTác giả: Hải NguyệtTruyện Ngôn Tình“Ly hôn đi”. Sau ba năm kết hôn, người đàn ông này vẫn kiệm lời như vàng, lạnh lùng xa cách nói ra ba chữ, không chút tình cảm. Nam Mẫn đứng phía sau Dụ Lâm Hải, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao to thẳng tắp như tùng của anh, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh phản chiếu trên cửa sổ sát đất, chỉ cảm thấy trái tim nguội lạnh. Hai bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ cuộn thành nắm đấm, run rẩy. Câu nói mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đến. Người đàn ông xoay người lại, các đường nét càng thêm rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh hoàn hảo, dù ba năm sớm tối chạm mặt nhau, nhưng vẫn khiến trái tim cô rung động. “Có thể không ly hôn không?” Nam Mẫn cứng ngắc nói ra những lời này, ánh mắt suy sụp, nhưng vẫn hiện lên chút hy vọng. Dụ Lâm Hải khẽ nhăn mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn đến khuôn mặt không chút son phấn của người phụ nữ, sau đó nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô, đầu lông mày nhíu lại. Dù để mặt mộc, nhưng Nam Mẫn vẫn rất xinh đẹp, cô không phải kiểu xinh đẹp kiều diễm, nhưng… Chương 981Anh ta vô tình nhắc đến cái tên đó, bị Lý Vân đá một cước dưới gầm bàn, ánh mắt giết người của các anh đồng loạt bắn về phía anh ta.Dọa cho anh ta vội vàng ngậm miệng.Nam Mẫn rũ tròng mắt, nhìn không có phản ứng gì, chỉ là tay cầm đũa hơi ngừng lại.Ăn cơm xong, khi Nam Mẫn sắp lên tầng, quản gia Triệu đi tới, cầm ba bức thư trong tay nói: “Không biết ai gửi tới, đã mấy ngày rồi”.Nam Mẫn nhận thư, nhìn kiểu chữ quen thuộc, trong đầu ‘ù’ một tiếng.Là chữ của Dụ Lâm Hải?Anh gửi thư cho cô???Nam Mẫn nhẫn nhịn chấn động mãnh liệt trong lòng và những suy nghĩ hỗn loạn sắp trào ra, cô cầm thư đi lên tầng.Vào phòng, nhìn ba chữ ‘Nam Mẫn nhận’ viết lớn trên lá thư, ngón tay âm thầm nắm chặt mặt bàn, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.Cô cắn chặt môi dưới, khó khăn lắm mới khôi phục tâm tình, bởi vì ba bức thư đến bất thình lình lại gây ra một trận sóng náo động.Hết đợt này đến đợt khác…Nam Mẫn cười khổ một tiếng, rốt cuộc anh để lại cho cô bao nhiêu thứ?Vẫn chưa hết?Di chúc hay quà thì cũng thôi đi, tại sao lại có cả thư?Thời đại nào rồi còn viết thư, anh sống ở thế kỷ trước sao?Lại còn có tư tưởng của văn nhân…Nam Mẫn không muốn để ý đến anh nữa, cô ném thư lên bàn, đi vào phòng tắm một trận, để bản thân tỉnh táo.Cô nói với bản thân, không được đọc gì cả.Trong thư cũng chỉ là mấy thứ cũ rích, dù là cầu xin cô tha thứ hay muốn làm hòa với cô, nói đi nói lại mấy lời đó cũng khiến cô phát ngấy rồi.Chắc không phải anh viết thơ đó chứ?Thôi đi, với trình độ văn hóa và suy nghĩ trực nam của anh, viết thơ đúng là chuyện vớ vẫn, làm sao anh biết làm thơ được?Đóng vòi hoa sen, trái tim Nam Mẫn đập loạn xạ, ngực cũng phập phồng theo.Cô trùm khăn tắm, nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, gò má hếch cao, quầng thâm gần như chạm đến mũi.Sao có thể biến thành bộ dạng này?“Dụ Lâm Hải, anh chính là đồ khốn kiếp!”Nam Mẫn giận dữ mắng một câu, cô vẫn không thể nhịn nổi, từ phòng tắm đi ra, liền đến bên bàn.Xé lá thư đầu tiên anh gửi tới.