Chu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận…
Chương 11: Chương 11
Thập Niên 80 Nữ Nhà Giàu Số MộtTác giả: Kim Mặt PhậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhChu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận… Bác gái ở giường cách vách từ chối : “ Cô ăn đi , ăn đi, tôi không thể ăn ngọt.” Nhìn thấy Chu Thanh Bình nhún nhường không nhận nữa, bác gái liền quay sang Phùng Thanh Thanh, đưa cho con bé “ Mẹ cháu không ăn thì cháu ăn đi, trời nóng, không ăn đồ cũng sẽ bị hỏng.”Thanh Thanh biết nói từ sớm, tuy răng mới hơn hai tuổi, lại có thể nghe hiểu được ý của người lớn.Cô bé hiểu chuyện lắc đầu “Cháu không ăn, ăn đường sẽ làm hỏng răng.”Bác gái liền vui vẻ cười “ Ai da, cháu mới bao lớn, vậy mà rất có chính kiến, đến đây, không lo”Thanh Thanh không hé răng, cô bé thật cẩn thận mà nhìn lại mẹ mình.Chu Thu Bình ở trong lòng thở dài, con gái hiểu chuyện làm cô đau lòng.Cô ôn thanh nói: “Ăn đi, mau cảm ơn bà.”Năm 1988 đã có thể mua đồ mà không cần tem phiếu.Cô cũng đang chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã mua bình sữa và sữa mạch nha để trả lại nhân tình.Thanh Thanh lúc này mới tươi cười rạng rỡ, chính mình lấy cái muỗng múc đồ hộp ăn.Cô bé từ lúc cai sữa đến bây giờ liền tự chính mình ăn cơm.Kết quả một muỗng đồ hộp bỏ thêm nước ấm đưa vào trong miệng, cô bé mới vừa nuốt xuống liền phun ra.Chu Thu Bình duỗi tay muốn giúp con gái lau miệng, tay đụng phải trán của con mới kinh ngạc phát hiện ra : “Như thế nào mà nóng như vậy?”Con gái lớn phát sốt.Bác sĩ lại đây lại đo thân nhiệt cho cô bé, lại cầm đèn pin nhỏ chiếu đi chiếu lại mắt của cô, cuối cùng đưa ra kết luận “ Cô bé bị kinh hách lại nhiễm gió nên bị cảm lạnh, cho nên mới nóng lên như vậy.”Con bé còn nhỏ nên không thể tiêm hay truyền nước hạ sốt được, chỉ có thể tạm lau cơ thể rồi quan sát.Nếu lúc sau mà không giảm thì đành phải tiêm.Chu Thu Bình nào dám thả lỏng, cô nhìn chằm chằm con gái cả một đêm cũng chưa dám chợp mắt, sợ hai con gái nhỏ sẽ có bất trắc gì.Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, cơn sốt của con gái lớn mới giảm, cô lại quay qua cho con gái nhỏ uống sữa xong mới ghé đầu vào đầu giường mơ hồ ngủ.Chờ đến khi cô tỉnh lại thì bác gái ở giường bên cạnh đã xuất viện.Trước khi đi còn để lại hộp đào cùng sữa bột cho cô..
Bác gái ở giường cách vách từ chối : “ Cô ăn đi , ăn đi, tôi không thể ăn ngọt.” Nhìn thấy Chu Thanh Bình nhún nhường không nhận nữa, bác gái liền quay sang Phùng Thanh Thanh, đưa cho con bé “ Mẹ cháu không ăn thì cháu ăn đi, trời nóng, không ăn đồ cũng sẽ bị hỏng.”Thanh Thanh biết nói từ sớm, tuy răng mới hơn hai tuổi, lại có thể nghe hiểu được ý của người lớn.
Cô bé hiểu chuyện lắc đầu “Cháu không ăn, ăn đường sẽ làm hỏng răng.”Bác gái liền vui vẻ cười “ Ai da, cháu mới bao lớn, vậy mà rất có chính kiến, đến đây, không lo”Thanh Thanh không hé răng, cô bé thật cẩn thận mà nhìn lại mẹ mình.Chu Thu Bình ở trong lòng thở dài, con gái hiểu chuyện làm cô đau lòng.
Cô ôn thanh nói: “Ăn đi, mau cảm ơn bà.”Năm 1988 đã có thể mua đồ mà không cần tem phiếu.
Cô cũng đang chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã mua bình sữa và sữa mạch nha để trả lại nhân tình.Thanh Thanh lúc này mới tươi cười rạng rỡ, chính mình lấy cái muỗng múc đồ hộp ăn.
Cô bé từ lúc cai sữa đến bây giờ liền tự chính mình ăn cơm.Kết quả một muỗng đồ hộp bỏ thêm nước ấm đưa vào trong miệng, cô bé mới vừa nuốt xuống liền phun ra.Chu Thu Bình duỗi tay muốn giúp con gái lau miệng, tay đụng phải trán của con mới kinh ngạc phát hiện ra : “Như thế nào mà nóng như vậy?”Con gái lớn phát sốt.Bác sĩ lại đây lại đo thân nhiệt cho cô bé, lại cầm đèn pin nhỏ chiếu đi chiếu lại mắt của cô, cuối cùng đưa ra kết luận “ Cô bé bị kinh hách lại nhiễm gió nên bị cảm lạnh, cho nên mới nóng lên như vậy.”Con bé còn nhỏ nên không thể tiêm hay truyền nước hạ sốt được, chỉ có thể tạm lau cơ thể rồi quan sát.
Nếu lúc sau mà không giảm thì đành phải tiêm.Chu Thu Bình nào dám thả lỏng, cô nhìn chằm chằm con gái cả một đêm cũng chưa dám chợp mắt, sợ hai con gái nhỏ sẽ có bất trắc gì.Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, cơn sốt của con gái lớn mới giảm, cô lại quay qua cho con gái nhỏ uống sữa xong mới ghé đầu vào đầu giường mơ hồ ngủ.
Chờ đến khi cô tỉnh lại thì bác gái ở giường bên cạnh đã xuất viện.
Trước khi đi còn để lại hộp đào cùng sữa bột cho cô..
Thập Niên 80 Nữ Nhà Giàu Số MộtTác giả: Kim Mặt PhậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhChu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận… Bác gái ở giường cách vách từ chối : “ Cô ăn đi , ăn đi, tôi không thể ăn ngọt.” Nhìn thấy Chu Thanh Bình nhún nhường không nhận nữa, bác gái liền quay sang Phùng Thanh Thanh, đưa cho con bé “ Mẹ cháu không ăn thì cháu ăn đi, trời nóng, không ăn đồ cũng sẽ bị hỏng.”Thanh Thanh biết nói từ sớm, tuy răng mới hơn hai tuổi, lại có thể nghe hiểu được ý của người lớn.Cô bé hiểu chuyện lắc đầu “Cháu không ăn, ăn đường sẽ làm hỏng răng.”Bác gái liền vui vẻ cười “ Ai da, cháu mới bao lớn, vậy mà rất có chính kiến, đến đây, không lo”Thanh Thanh không hé răng, cô bé thật cẩn thận mà nhìn lại mẹ mình.Chu Thu Bình ở trong lòng thở dài, con gái hiểu chuyện làm cô đau lòng.Cô ôn thanh nói: “Ăn đi, mau cảm ơn bà.”Năm 1988 đã có thể mua đồ mà không cần tem phiếu.Cô cũng đang chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã mua bình sữa và sữa mạch nha để trả lại nhân tình.Thanh Thanh lúc này mới tươi cười rạng rỡ, chính mình lấy cái muỗng múc đồ hộp ăn.Cô bé từ lúc cai sữa đến bây giờ liền tự chính mình ăn cơm.Kết quả một muỗng đồ hộp bỏ thêm nước ấm đưa vào trong miệng, cô bé mới vừa nuốt xuống liền phun ra.Chu Thu Bình duỗi tay muốn giúp con gái lau miệng, tay đụng phải trán của con mới kinh ngạc phát hiện ra : “Như thế nào mà nóng như vậy?”Con gái lớn phát sốt.Bác sĩ lại đây lại đo thân nhiệt cho cô bé, lại cầm đèn pin nhỏ chiếu đi chiếu lại mắt của cô, cuối cùng đưa ra kết luận “ Cô bé bị kinh hách lại nhiễm gió nên bị cảm lạnh, cho nên mới nóng lên như vậy.”Con bé còn nhỏ nên không thể tiêm hay truyền nước hạ sốt được, chỉ có thể tạm lau cơ thể rồi quan sát.Nếu lúc sau mà không giảm thì đành phải tiêm.Chu Thu Bình nào dám thả lỏng, cô nhìn chằm chằm con gái cả một đêm cũng chưa dám chợp mắt, sợ hai con gái nhỏ sẽ có bất trắc gì.Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, cơn sốt của con gái lớn mới giảm, cô lại quay qua cho con gái nhỏ uống sữa xong mới ghé đầu vào đầu giường mơ hồ ngủ.Chờ đến khi cô tỉnh lại thì bác gái ở giường bên cạnh đã xuất viện.Trước khi đi còn để lại hộp đào cùng sữa bột cho cô..