Chu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận…
Chương 17: 17: Lấy Lòng
Thập Niên 80 Nữ Nhà Giàu Số MộtTác giả: Kim Mặt PhậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhChu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận… Chị dâu cả Phùng trái tim run rẩy, hiểu được chính mình động đến nghịch lân của mẹ chồng.Cô ta ở trong lòng mắng một câu “Bà già chết bầm”, nhưng ở trên mặt vẫn lộ ra thần sắc lấy lòng : “Mẹ, đương nhiên là con hỏi mượn ở nhà mẹ đẻ.Con không thể nhìn được muốn mỗi ngày mẹ lại phải đến nhà thôn trưởng chen lấn cùng nhiều người như vậy xem Tv, mẹ sao có thể phải chịu cái tội này.”Bà Phùng cũng không tin tưởng lời của con dâu cả nói, nhưng đối phương lại nói đúng vào tâm khảm của bà ta.Bà ta là người thành phố, hơn hai mươi năm trước chồng mất, bà ta bị chuyển vê quê, trong tay của bà ta có tiền.Chính vì vậy mà bà ta luôn coi thường những người nông dân chân đất ở nông thôn.Nhưng bà ta vẫn muốn làm cho con dâu cả biết, ai mới là chủ gia đình, mọi việc phải có ý kiến của bà ta.Vì vậy mà bà ta không lanh, không nhạt nói “ Uhm, vậy thì cô đi vay tiền trả lại tiền công cho Nhị Cường đi, cô cùng lão đại chậm rãi nói chuyện.”Chị dâu cả Phùng cơ hồ muốn chửi thề một câu nha, nhưng chị ta không thể không căng da đầu đồng ý.Mẹ chồng con dâu dây dưa qua lại một hồi như vậy, đến lúc ngẩng đầu lên thì nơi nào còn nhìn thấy bóng dáng của Chu Thu Bình nữa.Chu Thu Bình một hơi chạy tới trong trấn.Hướng đến bệnh viện, cô còn ở cửa hàng ven đường mua bánh bao, màn thầu cùng bánh bao nhỏ.Năm 1988 cơ bản mọi người không cần phải có phiếu gạo để mua lương thực.Bánh màn thầu to bằng nắm tay tản ra hương thơm ngọt ngào của bột mì, một mao tiền một cái, bánh bao thịt thì là hai mao, canh bánh bao là đắt nhất, một đồng một xuất, nhưng bất quá trong bát có sáu chiếc bánh bao nhỏ.Chu Thu Bình lại không bủn xỉn, cô nhớ rõ con gái lớn thích nhất ăn canh bánh bao.Đời trước cô làm ở lò gạch, mỗi đợt phát tiền lương cô đều sẽ mua một xuất canh bánh bao màng về nhà cho con gái, thành ra đó trở thành món mà con gái thích nhất.Chu Thu Bình đi đóng tiền viện phí thuốc men hết năm mươi đồng, sau đó liền xách theo một túi điểm tâm về phòng bệnh, chuẩn bị phân phát cho mọi người, muốn cảm ơn thật tốt mọi người đã giúp đỡ, chiếu cố cho mấy mẹ con cô..
Chị dâu cả Phùng trái tim run rẩy, hiểu được chính mình động đến nghịch lân của mẹ chồng.Cô ta ở trong lòng mắng một câu “Bà già chết bầm”, nhưng ở trên mặt vẫn lộ ra thần sắc lấy lòng : “Mẹ, đương nhiên là con hỏi mượn ở nhà mẹ đẻ.
Con không thể nhìn được muốn mỗi ngày mẹ lại phải đến nhà thôn trưởng chen lấn cùng nhiều người như vậy xem Tv, mẹ sao có thể phải chịu cái tội này.”Bà Phùng cũng không tin tưởng lời của con dâu cả nói, nhưng đối phương lại nói đúng vào tâm khảm của bà ta.
Bà ta là người thành phố, hơn hai mươi năm trước chồng mất, bà ta bị chuyển vê quê, trong tay của bà ta có tiền.
Chính vì vậy mà bà ta luôn coi thường những người nông dân chân đất ở nông thôn.Nhưng bà ta vẫn muốn làm cho con dâu cả biết, ai mới là chủ gia đình, mọi việc phải có ý kiến của bà ta.
Vì vậy mà bà ta không lanh, không nhạt nói “ Uhm, vậy thì cô đi vay tiền trả lại tiền công cho Nhị Cường đi, cô cùng lão đại chậm rãi nói chuyện.”Chị dâu cả Phùng cơ hồ muốn chửi thề một câu nha, nhưng chị ta không thể không căng da đầu đồng ý.
Mẹ chồng con dâu dây dưa qua lại một hồi như vậy, đến lúc ngẩng đầu lên thì nơi nào còn nhìn thấy bóng dáng của Chu Thu Bình nữa.Chu Thu Bình một hơi chạy tới trong trấn.
Hướng đến bệnh viện, cô còn ở cửa hàng ven đường mua bánh bao, màn thầu cùng bánh bao nhỏ.Năm 1988 cơ bản mọi người không cần phải có phiếu gạo để mua lương thực.
Bánh màn thầu to bằng nắm tay tản ra hương thơm ngọt ngào của bột mì, một mao tiền một cái, bánh bao thịt thì là hai mao, canh bánh bao là đắt nhất, một đồng một xuất, nhưng bất quá trong bát có sáu chiếc bánh bao nhỏ.Chu Thu Bình lại không bủn xỉn, cô nhớ rõ con gái lớn thích nhất ăn canh bánh bao.Đời trước cô làm ở lò gạch, mỗi đợt phát tiền lương cô đều sẽ mua một xuất canh bánh bao màng về nhà cho con gái, thành ra đó trở thành món mà con gái thích nhất.Chu Thu Bình đi đóng tiền viện phí thuốc men hết năm mươi đồng, sau đó liền xách theo một túi điểm tâm về phòng bệnh, chuẩn bị phân phát cho mọi người, muốn cảm ơn thật tốt mọi người đã giúp đỡ, chiếu cố cho mấy mẹ con cô..
Thập Niên 80 Nữ Nhà Giàu Số MộtTác giả: Kim Mặt PhậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhChu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận… Chị dâu cả Phùng trái tim run rẩy, hiểu được chính mình động đến nghịch lân của mẹ chồng.Cô ta ở trong lòng mắng một câu “Bà già chết bầm”, nhưng ở trên mặt vẫn lộ ra thần sắc lấy lòng : “Mẹ, đương nhiên là con hỏi mượn ở nhà mẹ đẻ.Con không thể nhìn được muốn mỗi ngày mẹ lại phải đến nhà thôn trưởng chen lấn cùng nhiều người như vậy xem Tv, mẹ sao có thể phải chịu cái tội này.”Bà Phùng cũng không tin tưởng lời của con dâu cả nói, nhưng đối phương lại nói đúng vào tâm khảm của bà ta.Bà ta là người thành phố, hơn hai mươi năm trước chồng mất, bà ta bị chuyển vê quê, trong tay của bà ta có tiền.Chính vì vậy mà bà ta luôn coi thường những người nông dân chân đất ở nông thôn.Nhưng bà ta vẫn muốn làm cho con dâu cả biết, ai mới là chủ gia đình, mọi việc phải có ý kiến của bà ta.Vì vậy mà bà ta không lanh, không nhạt nói “ Uhm, vậy thì cô đi vay tiền trả lại tiền công cho Nhị Cường đi, cô cùng lão đại chậm rãi nói chuyện.”Chị dâu cả Phùng cơ hồ muốn chửi thề một câu nha, nhưng chị ta không thể không căng da đầu đồng ý.Mẹ chồng con dâu dây dưa qua lại một hồi như vậy, đến lúc ngẩng đầu lên thì nơi nào còn nhìn thấy bóng dáng của Chu Thu Bình nữa.Chu Thu Bình một hơi chạy tới trong trấn.Hướng đến bệnh viện, cô còn ở cửa hàng ven đường mua bánh bao, màn thầu cùng bánh bao nhỏ.Năm 1988 cơ bản mọi người không cần phải có phiếu gạo để mua lương thực.Bánh màn thầu to bằng nắm tay tản ra hương thơm ngọt ngào của bột mì, một mao tiền một cái, bánh bao thịt thì là hai mao, canh bánh bao là đắt nhất, một đồng một xuất, nhưng bất quá trong bát có sáu chiếc bánh bao nhỏ.Chu Thu Bình lại không bủn xỉn, cô nhớ rõ con gái lớn thích nhất ăn canh bánh bao.Đời trước cô làm ở lò gạch, mỗi đợt phát tiền lương cô đều sẽ mua một xuất canh bánh bao màng về nhà cho con gái, thành ra đó trở thành món mà con gái thích nhất.Chu Thu Bình đi đóng tiền viện phí thuốc men hết năm mươi đồng, sau đó liền xách theo một túi điểm tâm về phòng bệnh, chuẩn bị phân phát cho mọi người, muốn cảm ơn thật tốt mọi người đã giúp đỡ, chiếu cố cho mấy mẹ con cô..