Tác giả:

Chu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận…

Chương 26: 26: Truyện Xưa Nhà Chu

Thập Niên 80 Nữ Nhà Giàu Số MộtTác giả: Kim Mặt PhậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhChu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận… Hơn nữa hắn ta còn đòi hỏi phải có nhà lầu để cưới vợ thì hắn mới chịu làm con nuôi, hiếu thuận với hai ông bà.Con không chê mẹ xấu, Chu Thu Bình cũng không tốt mà nói cha mẹ cô bị nước ngập đầu mới chọn hắn ta.Nhưng xem lại lương tâm thì cô thấy đây là việc làm ngu xuẩn nhất của cha mẹ cô đã làm đời trước.Con trai nuôi quá tiện nghi làm sao có thể hiếu thuận đây.Hai người không sinh hắn, nuôi dưỡng hắn như cha mẹ ruột, nhưng lại muốn hắn coi mình như cha, thương mình như mẹ?Cha Chu chết sớm rồi, cả hai đời ông đều chưa cảm nhận được con trai nuôi tiện nghi của ông rốt cuộc là cái loại gì.Nhưng thật may vẫn còn mẹ cô.Bây giờ bà vẫn còn khoẻ, không cần phải trông cậy vào con trai nuôi tiện nghi kia, nhưng chờ đến khi cần người chăm sóc thì chỉ có thể trông cậy vào chính là cô, con gái của bà mà thôi.Chính là hiện tại, mẹ vẫn còn có thể làm việc dưới ruộng, không làm theo yêu cầu của cái kẻ ở nhà lầu kia thì chỉ có thể ở trong phòng đất bên cạnh.Trong Hà Hạ thôn cũng có rất nhiều nhà lầu, mọi nhà đều là gạch xanh nhà ngói khang trang.Cô cũng không biết mẹ mình sao lại có thể thản nhiên ngồi ở trong phòng đất mà hỗ trơcj chăm sóc thằng cháu trai không cùng huyết thống, trong lòng bà là đang nghĩ như thế nào vậy?Bà Chu là họ Cao ở nông thôn mọi người hay gọi là Chu Cao thị.Chu Cao thị đang nhặt rau chuẩn bị cơm trưa, ngẩng đầu lên nhìn thấy con gái mang theo hai đứa nhỏ tới cửa, bà liền cuống quít đứng lên : “Nhị Cường đâu? Sao lại có một mình con tới? Con cùng Nhị Cường cãi nhau sao?Chu Thu Bình nghe được tên của Phùng Nhị Cường liền áp xuống không được sự bực bội trong lòng, không kiên nhẫn nói: “ Rốt cuộc ai mà người mẹ đẻ ra vậy, người sao chỉ đi quan tâm người ngoài?”Chu Cao thị thấy con gái nói như vậy liền tức giận lên, duỗi tay định đánh con gái một cái.Cháu gái lớn liền hét lên : “Bà ngoại, bà không được đánh mẹ, cháu ngoan, cháu sẽ nghe lời.”Chu Cao thị sửng sốt, tay ngừng ở giữa không trung không hạ xuống dưới.Bà cuống quít bắt lấy cánh tay của con gái muốn xem xét có vấn đề gì không : “Nó đánh con? Người Phùng gia đánh con sao? Tốt , Phùng Nhị Cường, nó dám đánh con?”Chu Thu Bình nhìn đến bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con của bà Chu, trong lòng liền giảm bớt sự nóng nảy.Còn tốt, nếu mẹ cô nghe thấy cô bị đánh mà bà lại nói cô nên chịu đựng, như vậy cô liền lập tức quay đầu chạy lấy người.Mẹ cô lúc tuổi già không có ai chăm sóc, liền chết ở trong xó phòng đất, thì cô cũng sẽ không quay đầu lại xem một lần.Chu Thu Bình không đáp lời, chỉ hỏi mẹ: “Con muốn cùng Phùng Nhị Cường ly hôn, mẹ đừng quản việc này, để mặc kệ con xử lý.”.

Hơn nữa hắn ta còn đòi hỏi phải có nhà lầu để cưới vợ thì hắn mới chịu làm con nuôi, hiếu thuận với hai ông bà.Con không chê mẹ xấu, Chu Thu Bình cũng không tốt mà nói cha mẹ cô bị nước ngập đầu mới chọn hắn ta.

Nhưng xem lại lương tâm thì cô thấy đây là việc làm ngu xuẩn nhất của cha mẹ cô đã làm đời trước.Con trai nuôi quá tiện nghi làm sao có thể hiếu thuận đây.

Hai người không sinh hắn, nuôi dưỡng hắn như cha mẹ ruột, nhưng lại muốn hắn coi mình như cha, thương mình như mẹ?Cha Chu chết sớm rồi, cả hai đời ông đều chưa cảm nhận được con trai nuôi tiện nghi của ông rốt cuộc là cái loại gì.

Nhưng thật may vẫn còn mẹ cô.

Bây giờ bà vẫn còn khoẻ, không cần phải trông cậy vào con trai nuôi tiện nghi kia, nhưng chờ đến khi cần người chăm sóc thì chỉ có thể trông cậy vào chính là cô, con gái của bà mà thôi.Chính là hiện tại, mẹ vẫn còn có thể làm việc dưới ruộng, không làm theo yêu cầu của cái kẻ ở nhà lầu kia thì chỉ có thể ở trong phòng đất bên cạnh.

Trong Hà Hạ thôn cũng có rất nhiều nhà lầu, mọi nhà đều là gạch xanh nhà ngói khang trang.Cô cũng không biết mẹ mình sao lại có thể thản nhiên ngồi ở trong phòng đất mà hỗ trơcj chăm sóc thằng cháu trai không cùng huyết thống, trong lòng bà là đang nghĩ như thế nào vậy?Bà Chu là họ Cao ở nông thôn mọi người hay gọi là Chu Cao thị.

Chu Cao thị đang nhặt rau chuẩn bị cơm trưa, ngẩng đầu lên nhìn thấy con gái mang theo hai đứa nhỏ tới cửa, bà liền cuống quít đứng lên : “Nhị Cường đâu? Sao lại có một mình con tới? Con cùng Nhị Cường cãi nhau sao?Chu Thu Bình nghe được tên của Phùng Nhị Cường liền áp xuống không được sự bực bội trong lòng, không kiên nhẫn nói: “ Rốt cuộc ai mà người mẹ đẻ ra vậy, người sao chỉ đi quan tâm người ngoài?”Chu Cao thị thấy con gái nói như vậy liền tức giận lên, duỗi tay định đánh con gái một cái.

Cháu gái lớn liền hét lên : “Bà ngoại, bà không được đánh mẹ, cháu ngoan, cháu sẽ nghe lời.”Chu Cao thị sửng sốt, tay ngừng ở giữa không trung không hạ xuống dưới.

Bà cuống quít bắt lấy cánh tay của con gái muốn xem xét có vấn đề gì không : “Nó đánh con? Người Phùng gia đánh con sao? Tốt , Phùng Nhị Cường, nó dám đánh con?”Chu Thu Bình nhìn đến bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con của bà Chu, trong lòng liền giảm bớt sự nóng nảy.Còn tốt, nếu mẹ cô nghe thấy cô bị đánh mà bà lại nói cô nên chịu đựng, như vậy cô liền lập tức quay đầu chạy lấy người.

Mẹ cô lúc tuổi già không có ai chăm sóc, liền chết ở trong xó phòng đất, thì cô cũng sẽ không quay đầu lại xem một lần.Chu Thu Bình không đáp lời, chỉ hỏi mẹ: “Con muốn cùng Phùng Nhị Cường ly hôn, mẹ đừng quản việc này, để mặc kệ con xử lý.”.

Thập Niên 80 Nữ Nhà Giàu Số MộtTác giả: Kim Mặt PhậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhChu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận… Hơn nữa hắn ta còn đòi hỏi phải có nhà lầu để cưới vợ thì hắn mới chịu làm con nuôi, hiếu thuận với hai ông bà.Con không chê mẹ xấu, Chu Thu Bình cũng không tốt mà nói cha mẹ cô bị nước ngập đầu mới chọn hắn ta.Nhưng xem lại lương tâm thì cô thấy đây là việc làm ngu xuẩn nhất của cha mẹ cô đã làm đời trước.Con trai nuôi quá tiện nghi làm sao có thể hiếu thuận đây.Hai người không sinh hắn, nuôi dưỡng hắn như cha mẹ ruột, nhưng lại muốn hắn coi mình như cha, thương mình như mẹ?Cha Chu chết sớm rồi, cả hai đời ông đều chưa cảm nhận được con trai nuôi tiện nghi của ông rốt cuộc là cái loại gì.Nhưng thật may vẫn còn mẹ cô.Bây giờ bà vẫn còn khoẻ, không cần phải trông cậy vào con trai nuôi tiện nghi kia, nhưng chờ đến khi cần người chăm sóc thì chỉ có thể trông cậy vào chính là cô, con gái của bà mà thôi.Chính là hiện tại, mẹ vẫn còn có thể làm việc dưới ruộng, không làm theo yêu cầu của cái kẻ ở nhà lầu kia thì chỉ có thể ở trong phòng đất bên cạnh.Trong Hà Hạ thôn cũng có rất nhiều nhà lầu, mọi nhà đều là gạch xanh nhà ngói khang trang.Cô cũng không biết mẹ mình sao lại có thể thản nhiên ngồi ở trong phòng đất mà hỗ trơcj chăm sóc thằng cháu trai không cùng huyết thống, trong lòng bà là đang nghĩ như thế nào vậy?Bà Chu là họ Cao ở nông thôn mọi người hay gọi là Chu Cao thị.Chu Cao thị đang nhặt rau chuẩn bị cơm trưa, ngẩng đầu lên nhìn thấy con gái mang theo hai đứa nhỏ tới cửa, bà liền cuống quít đứng lên : “Nhị Cường đâu? Sao lại có một mình con tới? Con cùng Nhị Cường cãi nhau sao?Chu Thu Bình nghe được tên của Phùng Nhị Cường liền áp xuống không được sự bực bội trong lòng, không kiên nhẫn nói: “ Rốt cuộc ai mà người mẹ đẻ ra vậy, người sao chỉ đi quan tâm người ngoài?”Chu Cao thị thấy con gái nói như vậy liền tức giận lên, duỗi tay định đánh con gái một cái.Cháu gái lớn liền hét lên : “Bà ngoại, bà không được đánh mẹ, cháu ngoan, cháu sẽ nghe lời.”Chu Cao thị sửng sốt, tay ngừng ở giữa không trung không hạ xuống dưới.Bà cuống quít bắt lấy cánh tay của con gái muốn xem xét có vấn đề gì không : “Nó đánh con? Người Phùng gia đánh con sao? Tốt , Phùng Nhị Cường, nó dám đánh con?”Chu Thu Bình nhìn đến bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con của bà Chu, trong lòng liền giảm bớt sự nóng nảy.Còn tốt, nếu mẹ cô nghe thấy cô bị đánh mà bà lại nói cô nên chịu đựng, như vậy cô liền lập tức quay đầu chạy lấy người.Mẹ cô lúc tuổi già không có ai chăm sóc, liền chết ở trong xó phòng đất, thì cô cũng sẽ không quay đầu lại xem một lần.Chu Thu Bình không đáp lời, chỉ hỏi mẹ: “Con muốn cùng Phùng Nhị Cường ly hôn, mẹ đừng quản việc này, để mặc kệ con xử lý.”.

Chương 26: 26: Truyện Xưa Nhà Chu