Chu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận…
Chương 39: 39: Hỏi Thăm
Thập Niên 80 Nữ Nhà Giàu Số MộtTác giả: Kim Mặt PhậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhChu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận… Chu Thu Bình đã ăn hai cái trứng nước đường trước khi ra khỏi cửa, theo lý thuyết hẳn là không đói bụng.Nhưng cô đã đạp xe ba bốn tiếng đồng hồ nên thể lực đã bị tiêu hao rất lớn, lúc này cũng không ngăn được nước miếng trong miệng chảy ra.Cô nhanh chóng hỏi thăm “ Đồng chí có biết ở đâu thu mua ve sầu không ? Tôi có bắt được một ít muốn bán.”Bác gái bán bánh nướng đảo mắt nhìn cô, bởi vì cô không phải là khách hàng liền trở mặt, lắc đầu quầy quậy “ Vậy là cô tới sớm rồi, buổi tối mới có người bán ve sầu, đến trợ đêm mới bán món này”.Chu Thu Bình khẳng định sẽ không thể chờ được đến chợ đêm bày quán, cô cần bán hết sau đó nhanh chóng trở về thôn Hạ Hà.Cô là một nữ nhân vẫn còn trẻ, nào dám đi một mình trên đường vào ban đêm.“không có nơi nào khác thu mua sao?”Bác gái bán bánh nướng vội vàng tiếp đón khách hàng đã bỏ tiền ra, trả lời một câu mơ hồ “ Tôi đây liền không rõ ràng lắm, chợ rau khẳng định có bán đi.”Chu Thu Bình ngượng ngùng tiếp tục quấy rầy người ta buôn bán, đẩy xe đạp ra khỏi phố ăn vặt.Cô nhìn thấy phía trước có một bác trung niên đang gánh nặng đồ ăn, trong sọt là chứa đầy đồ ăn đem bán, cô liền nhanh chóng tiến lên dò hỏi “ Chị gái, chợ rau gần nhất là đi hướng nào vậy?”Chị gái trung niên nhìn thấy trên xe đạp của cô phía sau có cột mấy thùng sơn, tò mò hỏi “ Cô là bán lươn hay là cá chạch ?”“Tôi bán ve sầu, nghe nói huyện thành thu cái này, tôi liền bắt một ít đến bán.”Chị gái vừa nghe thấy không phải là đối thủ cạnh tranh của mình liền lập tức cười lên tiếng.Chị ấy chuyển gánh nặng sang bả vai khác rồi nói chuyện với Chu Thu Bình tỉ mỉ hơn “Cô đừng đi chợ rau, cô đi cùng tôi đến các khu nhà bán.Đến chợ rau phải cướp được vị trí, làm không tốt còn sẽ bị những người đội mũ kê-pi phạt tiền, nói không chừng còn thu luôn cả sọt của cô đó.”Chu Thu Bình nghe ra được ý tứ của chị gái, ở huyện thành người ta sẽ là trực tiếp mua ve sầu về nhà ăn, cô liền vui mừng “Thật là cảm ơn chị gái, nếu không có chị tôi đúng như ruồi bọ không đầu”“Không có gì, ai vào thành mua đồ vật lần đầu đều như vậy, người nhà quê chúng ta kiếm đồng tiền không dễ dàng.”.
Chu Thu Bình đã ăn hai cái trứng nước đường trước khi ra khỏi cửa, theo lý thuyết hẳn là không đói bụng.
Nhưng cô đã đạp xe ba bốn tiếng đồng hồ nên thể lực đã bị tiêu hao rất lớn, lúc này cũng không ngăn được nước miếng trong miệng chảy ra.
Cô nhanh chóng hỏi thăm “ Đồng chí có biết ở đâu thu mua ve sầu không ? Tôi có bắt được một ít muốn bán.
”Bác gái bán bánh nướng đảo mắt nhìn cô, bởi vì cô không phải là khách hàng liền trở mặt, lắc đầu quầy quậy “ Vậy là cô tới sớm rồi, buổi tối mới có người bán ve sầu, đến trợ đêm mới bán món này”.
Chu Thu Bình khẳng định sẽ không thể chờ được đến chợ đêm bày quán, cô cần bán hết sau đó nhanh chóng trở về thôn Hạ Hà.
Cô là một nữ nhân vẫn còn trẻ, nào dám đi một mình trên đường vào ban đêm.
“không có nơi nào khác thu mua sao?”Bác gái bán bánh nướng vội vàng tiếp đón khách hàng đã bỏ tiền ra, trả lời một câu mơ hồ “ Tôi đây liền không rõ ràng lắm, chợ rau khẳng định có bán đi.
”Chu Thu Bình ngượng ngùng tiếp tục quấy rầy người ta buôn bán, đẩy xe đạp ra khỏi phố ăn vặt.
Cô nhìn thấy phía trước có một bác trung niên đang gánh nặng đồ ăn, trong sọt là chứa đầy đồ ăn đem bán, cô liền nhanh chóng tiến lên dò hỏi “ Chị gái, chợ rau gần nhất là đi hướng nào vậy?”Chị gái trung niên nhìn thấy trên xe đạp của cô phía sau có cột mấy thùng sơn, tò mò hỏi “ Cô là bán lươn hay là cá chạch ?”“Tôi bán ve sầu, nghe nói huyện thành thu cái này, tôi liền bắt một ít đến bán.
”Chị gái vừa nghe thấy không phải là đối thủ cạnh tranh của mình liền lập tức cười lên tiếng.
Chị ấy chuyển gánh nặng sang bả vai khác rồi nói chuyện với Chu Thu Bình tỉ mỉ hơn “Cô đừng đi chợ rau, cô đi cùng tôi đến các khu nhà bán.
Đến chợ rau phải cướp được vị trí, làm không tốt còn sẽ bị những người đội mũ kê-pi phạt tiền, nói không chừng còn thu luôn cả sọt của cô đó.
”Chu Thu Bình nghe ra được ý tứ của chị gái, ở huyện thành người ta sẽ là trực tiếp mua ve sầu về nhà ăn, cô liền vui mừng “Thật là cảm ơn chị gái, nếu không có chị tôi đúng như ruồi bọ không đầu”“Không có gì, ai vào thành mua đồ vật lần đầu đều như vậy, người nhà quê chúng ta kiếm đồng tiền không dễ dàng.
”.
Thập Niên 80 Nữ Nhà Giàu Số MộtTác giả: Kim Mặt PhậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhChu Thu Bình đã chết, chết vào ban đêm khi từ toà an trở về.Cô là lần thứ năm khởi tố ly hôn, đệ trình lên toà án bản ký lục của công an cùng báo cáo khám nhiệm của bên pháp y. Nhưng thẩm phán lại nói, sống với nhau từ trẻ tới già là không dễ dàng, bị bạo hành hơn hai mươi năm, cô cùng chồng là Phùng Nhị Cường cảm tình vẫn còn, vì vậy mà thẩm phán vẫn như cũ không đồng ý cho cô ly hôn.Luật sư khuyên cô tiếp tục khởi tố, năm lần ly hôn không được liền làm đến lần thứ sáu. Kết quả của thẩm phán sẽ được đưa lên hot search, không tin lần tiếp theo toà án có thể tiếp tục có mắt không tròng nữa.Chu Thu Bình nói tốt, cô có chết đều phải ly hôn.Nhưng cô không thể chờ đến khi mở ra phiên toà tiếp theo.Đêm đó, cô trở lại nhà thuê, Phùng Nhị Cường uống đến say khướt, đạp cửa phòng muốn cướp tiền đi đánh bài. Cô không cho, Phùng Nhị Cường liền một chân đá vào ngực cô, làm cho cô ngã ra đằng sau, gáy đụng phải góc bàn, máu tích táp chảy đầy đất.Cô nhắm mắt lại vì quá đau đớn, Chu Thu Bình liền hận… Chu Thu Bình đã ăn hai cái trứng nước đường trước khi ra khỏi cửa, theo lý thuyết hẳn là không đói bụng.Nhưng cô đã đạp xe ba bốn tiếng đồng hồ nên thể lực đã bị tiêu hao rất lớn, lúc này cũng không ngăn được nước miếng trong miệng chảy ra.Cô nhanh chóng hỏi thăm “ Đồng chí có biết ở đâu thu mua ve sầu không ? Tôi có bắt được một ít muốn bán.”Bác gái bán bánh nướng đảo mắt nhìn cô, bởi vì cô không phải là khách hàng liền trở mặt, lắc đầu quầy quậy “ Vậy là cô tới sớm rồi, buổi tối mới có người bán ve sầu, đến trợ đêm mới bán món này”.Chu Thu Bình khẳng định sẽ không thể chờ được đến chợ đêm bày quán, cô cần bán hết sau đó nhanh chóng trở về thôn Hạ Hà.Cô là một nữ nhân vẫn còn trẻ, nào dám đi một mình trên đường vào ban đêm.“không có nơi nào khác thu mua sao?”Bác gái bán bánh nướng vội vàng tiếp đón khách hàng đã bỏ tiền ra, trả lời một câu mơ hồ “ Tôi đây liền không rõ ràng lắm, chợ rau khẳng định có bán đi.”Chu Thu Bình ngượng ngùng tiếp tục quấy rầy người ta buôn bán, đẩy xe đạp ra khỏi phố ăn vặt.Cô nhìn thấy phía trước có một bác trung niên đang gánh nặng đồ ăn, trong sọt là chứa đầy đồ ăn đem bán, cô liền nhanh chóng tiến lên dò hỏi “ Chị gái, chợ rau gần nhất là đi hướng nào vậy?”Chị gái trung niên nhìn thấy trên xe đạp của cô phía sau có cột mấy thùng sơn, tò mò hỏi “ Cô là bán lươn hay là cá chạch ?”“Tôi bán ve sầu, nghe nói huyện thành thu cái này, tôi liền bắt một ít đến bán.”Chị gái vừa nghe thấy không phải là đối thủ cạnh tranh của mình liền lập tức cười lên tiếng.Chị ấy chuyển gánh nặng sang bả vai khác rồi nói chuyện với Chu Thu Bình tỉ mỉ hơn “Cô đừng đi chợ rau, cô đi cùng tôi đến các khu nhà bán.Đến chợ rau phải cướp được vị trí, làm không tốt còn sẽ bị những người đội mũ kê-pi phạt tiền, nói không chừng còn thu luôn cả sọt của cô đó.”Chu Thu Bình nghe ra được ý tứ của chị gái, ở huyện thành người ta sẽ là trực tiếp mua ve sầu về nhà ăn, cô liền vui mừng “Thật là cảm ơn chị gái, nếu không có chị tôi đúng như ruồi bọ không đầu”“Không có gì, ai vào thành mua đồ vật lần đầu đều như vậy, người nhà quê chúng ta kiếm đồng tiền không dễ dàng.”.