Tác giả:

"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành…

Chương 128: Thật sự thành người một nhà 2

Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực PhẩmTác giả: Triều Vân TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành… "Đại Sơn, con tới lọc thạch băng." Trình Loan Loan đổi chỗ cho Triệu Đại Sơn: "Trong thạch băng không thể bị lẫn vật gì màu đen được, con cẩn thận một chút."Triệu Đại Sơn không muốn nhưng không thể cãi lại mệnh lệnh của nương.Tay Trình Loan Loan bỏ vào trong thùng nước hạt thạch hoa, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy mát mẻ, nhưng chà xát một lúc, cảm giác đau đớn bắt đầu lan tràn trong lòng bàn tay.Nàng mở thương thành ra, lục tìm bao tay cao su, một đôi chỉ cần năm văn tiền, đeo bao tay này rửa đồ hẳn là tay sẽ không bị thương.Nàng bưng thùng gỗ lên, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Ở đây nóng quá, ta vào buồng trong cọ rửa." Triệu Đại Sơn vội vàng châm một cây đuốc đi theo: "Nương, hay cứ để con làm đi, việc này con làm quen rồi..."Hắn vừa để cây đuốc xuống đã bị Trình Loan Loan đuổi ra.Nàng mua một đôi bao tay cao su trong thương thành, đeo vào rồi tiếp tục chà xát, quả nhiên không còn cảm giác đau đớn nữa, nàng nhanh chóng cọ rửa.Sau khi cọ rửa xong thùng này, nàng đi ra ngoài, lấy hết nửa cân còn lại vào buồng trong, hai tay máy móc bắt đầu chà xát.Đây không phải là một cuộc sống thoải mái, cho dù có bao tay bảo vệ, ngón tay vẫn rất xót, cứ lặp đi lặp lại một động tác làm cổ tay nhức buốt, ngồi bất động cũng khiến xương sống thắt lưng đau nhức. Sau khi rửa xong hạt thạch hoa, thắt lưng của Trình Loan Loan đã không thẳng lên nổi nữa.Nàng bưng thùng gỗ đi ra ngoài, năm đôi mắt đen láy ở nhà chính nhìn nàng.Triệu Đại Sơn tự trách vô cùng: "Nương, do con vô dụng."Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: "Về sau việc này không thể giao cho một người làm, ba đứa lớn chúng con thay phiên nhau, một người một cân, tay sẽ không bị thương."Triệu Tam Ngưu gật đầu: "Việc này giao cho chúng con là được, không thể cứ làm nương vất vả như vậy."Trong lòng Trình Loan Loan được sưởi ấm.Ban đầu, nàng chỉ xem bốn nhi tử là trách nhiệm và nghĩa vụ, không nghĩ tới vậy mà thật sự thành người một nhà.Nàng sẽ đau lòng nếu hài tử bị thương, bọn nhỏ cũng sẽ hiếu thuận nàng, người làm mẹ này. Nhưng mà việc cọ rửa hạt thạch hoa này, một ngày rửa một cân quả thật nhìn không ra vấn đề gì, nhưng liên tục ba bốn ngày, chắc chắn tay sẽ bị bào tróc trắng bệch.Bao tay được chế tạo từ cao su, là sản phẩm thời đại này không có, nàng không có cách nào quang minh chính đại mà lấy ra.Một ngày ba cân hạt thạch hoa, chia làm ít nhất sáu lần cọ rửa, tất cả để một mình nàng làm, nàng sẽ trở thành người xuyên qua chết vì mệt đầu tiên trong lịch sử.Nếu sau này tiếp tục mở rộng thị trường, hạt thạch hoa một ngày phải cọ rửa có thể tăng lên đến năm cân mười cân, lượng công việc sẽ càng lúc càng nhiều.1Cho nên, công việc này phải thuê bên ngoài làm.Nhưng mà thuê ai làm, đây cũng là một chuyện nên suy nghĩ cẩn thận.1Một nhà sáu người bận rộn đến gần giờ tý, cuối cùng mới làm xong thạch băng cần cho ngày mai, sáu người gần như vừa chạm giường liền ngủ."Ò ó o!"Gà trống đỏ chót bay lên đống củi kêu vang, đánh thức thôn Đại Hà đang say ngủ.Trình Loan Loan nằm ở trên giường, vốn không muốn rời giường, cánh tay của nàng rất mỏi, động một cái là đau, cả người đều sắp rời ra rồi.Nàng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, một mảnh mờ mịt, sắc trời còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa.Nàng nhắm mắt lại ngủ tiếp, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, lúc này nàng mới đứng dậy đi ra ngoài.Hóa ra là Hạ Hoa đến, sau lưng là một cái giỏ lớn, bên trong đựng đầy rau cỏ dại, trong tay cầm chiếc rổ chứa đầy rau diếp đắng, để toàn bộ xuống sân, nàng lấy một khúc củi làm ghế ngồi, cúi đầu bắt đầu băm rau dại, sau khi băm được một nửa thì ném tới cho gà vịt bên cạnh ăn, sau đó tiếp tục băm.Trình Loan Loan đi qua: "Hạ Hoa, đủ rồi đủ rồi, cho ăn thêm nữa gà vịt đều no chết mất."Hạ Hoa ngẩng đầu nói: "Đại bá nương, một nửa này là băm giữ lại để chiều cho gà vịt ăn, cháu làm lát nữa là xong ạ."Trình Loan Loan than nhẹ, Hạ Hoa thật sự là đứa nhỏ thành thật, nói rõ chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho gà vịt là được, vậy mà đứa nhỏ này lại dậy sớm như vậy, hái hai bữa rau dại về, hai văn tiền này tiêu rất đáng giá.Chắc chắn không tăng thêm tiền được, vậy để lại cho Hạ Hoa ít điểm tâm vậy.

"Đại Sơn, con tới lọc thạch băng." Trình Loan Loan đổi chỗ cho Triệu Đại Sơn: "Trong thạch băng không thể bị lẫn vật gì màu đen được, con cẩn thận một chút."

Triệu Đại Sơn không muốn nhưng không thể cãi lại mệnh lệnh của nương.

Tay Trình Loan Loan bỏ vào trong thùng nước hạt thạch hoa, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy mát mẻ, nhưng chà xát một lúc, cảm giác đau đớn bắt đầu lan tràn trong lòng bàn tay.

Nàng mở thương thành ra, lục tìm bao tay cao su, một đôi chỉ cần năm văn tiền, đeo bao tay này rửa đồ hẳn là tay sẽ không bị thương.

Nàng bưng thùng gỗ lên, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Ở đây nóng quá, ta vào buồng trong cọ rửa." Triệu Đại Sơn vội vàng châm một cây đuốc đi theo: "Nương, hay cứ để con làm đi, việc này con làm quen rồi..."

Hắn vừa để cây đuốc xuống đã bị Trình Loan Loan đuổi ra.

Nàng mua một đôi bao tay cao su trong thương thành, đeo vào rồi tiếp tục chà xát, quả nhiên không còn cảm giác đau đớn nữa, nàng nhanh chóng cọ rửa.

Sau khi cọ rửa xong thùng này, nàng đi ra ngoài, lấy hết nửa cân còn lại vào buồng trong, hai tay máy móc bắt đầu chà xát.

Đây không phải là một cuộc sống thoải mái, cho dù có bao tay bảo vệ, ngón tay vẫn rất xót, cứ lặp đi lặp lại một động tác làm cổ tay nhức buốt, ngồi bất động cũng khiến xương sống thắt lưng đau nhức. Sau khi rửa xong hạt thạch hoa, thắt lưng của Trình Loan Loan đã không thẳng lên nổi nữa.

Nàng bưng thùng gỗ đi ra ngoài, năm đôi mắt đen láy ở nhà chính nhìn nàng.

Triệu Đại Sơn tự trách vô cùng: "Nương, do con vô dụng."

Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: "Về sau việc này không thể giao cho một người làm, ba đứa lớn chúng con thay phiên nhau, một người một cân, tay sẽ không bị thương."

Triệu Tam Ngưu gật đầu: "Việc này giao cho chúng con là được, không thể cứ làm nương vất vả như vậy."

Trong lòng Trình Loan Loan được sưởi ấm.

Ban đầu, nàng chỉ xem bốn nhi tử là trách nhiệm và nghĩa vụ, không nghĩ tới vậy mà thật sự thành người một nhà.

Nàng sẽ đau lòng nếu hài tử bị thương, bọn nhỏ cũng sẽ hiếu thuận nàng, người làm mẹ này. Nhưng mà việc cọ rửa hạt thạch hoa này, một ngày rửa một cân quả thật nhìn không ra vấn đề gì, nhưng liên tục ba bốn ngày, chắc chắn tay sẽ bị bào tróc trắng bệch.

Bao tay được chế tạo từ cao su, là sản phẩm thời đại này không có, nàng không có cách nào quang minh chính đại mà lấy ra.

Một ngày ba cân hạt thạch hoa, chia làm ít nhất sáu lần cọ rửa, tất cả để một mình nàng làm, nàng sẽ trở thành người xuyên qua chết vì mệt đầu tiên trong lịch sử.

Nếu sau này tiếp tục mở rộng thị trường, hạt thạch hoa một ngày phải cọ rửa có thể tăng lên đến năm cân mười cân, lượng công việc sẽ càng lúc càng nhiều.

1

Cho nên, công việc này phải thuê bên ngoài làm.

Nhưng mà thuê ai làm, đây cũng là một chuyện nên suy nghĩ cẩn thận.

1

Một nhà sáu người bận rộn đến gần giờ tý, cuối cùng mới làm xong thạch băng cần cho ngày mai, sáu người gần như vừa chạm giường liền ngủ.

"Ò ó o!"

Gà trống đỏ chót bay lên đống củi kêu vang, đánh thức thôn Đại Hà đang say ngủ.

Trình Loan Loan nằm ở trên giường, vốn không muốn rời giường, cánh tay của nàng rất mỏi, động một cái là đau, cả người đều sắp rời ra rồi.

Nàng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, một mảnh mờ mịt, sắc trời còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa.

Nàng nhắm mắt lại ngủ tiếp, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, lúc này nàng mới đứng dậy đi ra ngoài.

Hóa ra là Hạ Hoa đến, sau lưng là một cái giỏ lớn, bên trong đựng đầy rau cỏ dại, trong tay cầm chiếc rổ chứa đầy rau diếp đắng, để toàn bộ xuống sân, nàng lấy một khúc củi làm ghế ngồi, cúi đầu bắt đầu băm rau dại, sau khi băm được một nửa thì ném tới cho gà vịt bên cạnh ăn, sau đó tiếp tục băm.

Trình Loan Loan đi qua: "Hạ Hoa, đủ rồi đủ rồi, cho ăn thêm nữa gà vịt đều no chết mất."

Hạ Hoa ngẩng đầu nói: "Đại bá nương, một nửa này là băm giữ lại để chiều cho gà vịt ăn, cháu làm lát nữa là xong ạ."

Trình Loan Loan than nhẹ, Hạ Hoa thật sự là đứa nhỏ thành thật, nói rõ chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho gà vịt là được, vậy mà đứa nhỏ này lại dậy sớm như vậy, hái hai bữa rau dại về, hai văn tiền này tiêu rất đáng giá.

Chắc chắn không tăng thêm tiền được, vậy để lại cho Hạ Hoa ít điểm tâm vậy.

Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực PhẩmTác giả: Triều Vân TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành… "Đại Sơn, con tới lọc thạch băng." Trình Loan Loan đổi chỗ cho Triệu Đại Sơn: "Trong thạch băng không thể bị lẫn vật gì màu đen được, con cẩn thận một chút."Triệu Đại Sơn không muốn nhưng không thể cãi lại mệnh lệnh của nương.Tay Trình Loan Loan bỏ vào trong thùng nước hạt thạch hoa, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy mát mẻ, nhưng chà xát một lúc, cảm giác đau đớn bắt đầu lan tràn trong lòng bàn tay.Nàng mở thương thành ra, lục tìm bao tay cao su, một đôi chỉ cần năm văn tiền, đeo bao tay này rửa đồ hẳn là tay sẽ không bị thương.Nàng bưng thùng gỗ lên, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Ở đây nóng quá, ta vào buồng trong cọ rửa." Triệu Đại Sơn vội vàng châm một cây đuốc đi theo: "Nương, hay cứ để con làm đi, việc này con làm quen rồi..."Hắn vừa để cây đuốc xuống đã bị Trình Loan Loan đuổi ra.Nàng mua một đôi bao tay cao su trong thương thành, đeo vào rồi tiếp tục chà xát, quả nhiên không còn cảm giác đau đớn nữa, nàng nhanh chóng cọ rửa.Sau khi cọ rửa xong thùng này, nàng đi ra ngoài, lấy hết nửa cân còn lại vào buồng trong, hai tay máy móc bắt đầu chà xát.Đây không phải là một cuộc sống thoải mái, cho dù có bao tay bảo vệ, ngón tay vẫn rất xót, cứ lặp đi lặp lại một động tác làm cổ tay nhức buốt, ngồi bất động cũng khiến xương sống thắt lưng đau nhức. Sau khi rửa xong hạt thạch hoa, thắt lưng của Trình Loan Loan đã không thẳng lên nổi nữa.Nàng bưng thùng gỗ đi ra ngoài, năm đôi mắt đen láy ở nhà chính nhìn nàng.Triệu Đại Sơn tự trách vô cùng: "Nương, do con vô dụng."Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: "Về sau việc này không thể giao cho một người làm, ba đứa lớn chúng con thay phiên nhau, một người một cân, tay sẽ không bị thương."Triệu Tam Ngưu gật đầu: "Việc này giao cho chúng con là được, không thể cứ làm nương vất vả như vậy."Trong lòng Trình Loan Loan được sưởi ấm.Ban đầu, nàng chỉ xem bốn nhi tử là trách nhiệm và nghĩa vụ, không nghĩ tới vậy mà thật sự thành người một nhà.Nàng sẽ đau lòng nếu hài tử bị thương, bọn nhỏ cũng sẽ hiếu thuận nàng, người làm mẹ này. Nhưng mà việc cọ rửa hạt thạch hoa này, một ngày rửa một cân quả thật nhìn không ra vấn đề gì, nhưng liên tục ba bốn ngày, chắc chắn tay sẽ bị bào tróc trắng bệch.Bao tay được chế tạo từ cao su, là sản phẩm thời đại này không có, nàng không có cách nào quang minh chính đại mà lấy ra.Một ngày ba cân hạt thạch hoa, chia làm ít nhất sáu lần cọ rửa, tất cả để một mình nàng làm, nàng sẽ trở thành người xuyên qua chết vì mệt đầu tiên trong lịch sử.Nếu sau này tiếp tục mở rộng thị trường, hạt thạch hoa một ngày phải cọ rửa có thể tăng lên đến năm cân mười cân, lượng công việc sẽ càng lúc càng nhiều.1Cho nên, công việc này phải thuê bên ngoài làm.Nhưng mà thuê ai làm, đây cũng là một chuyện nên suy nghĩ cẩn thận.1Một nhà sáu người bận rộn đến gần giờ tý, cuối cùng mới làm xong thạch băng cần cho ngày mai, sáu người gần như vừa chạm giường liền ngủ."Ò ó o!"Gà trống đỏ chót bay lên đống củi kêu vang, đánh thức thôn Đại Hà đang say ngủ.Trình Loan Loan nằm ở trên giường, vốn không muốn rời giường, cánh tay của nàng rất mỏi, động một cái là đau, cả người đều sắp rời ra rồi.Nàng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, một mảnh mờ mịt, sắc trời còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa.Nàng nhắm mắt lại ngủ tiếp, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, lúc này nàng mới đứng dậy đi ra ngoài.Hóa ra là Hạ Hoa đến, sau lưng là một cái giỏ lớn, bên trong đựng đầy rau cỏ dại, trong tay cầm chiếc rổ chứa đầy rau diếp đắng, để toàn bộ xuống sân, nàng lấy một khúc củi làm ghế ngồi, cúi đầu bắt đầu băm rau dại, sau khi băm được một nửa thì ném tới cho gà vịt bên cạnh ăn, sau đó tiếp tục băm.Trình Loan Loan đi qua: "Hạ Hoa, đủ rồi đủ rồi, cho ăn thêm nữa gà vịt đều no chết mất."Hạ Hoa ngẩng đầu nói: "Đại bá nương, một nửa này là băm giữ lại để chiều cho gà vịt ăn, cháu làm lát nữa là xong ạ."Trình Loan Loan than nhẹ, Hạ Hoa thật sự là đứa nhỏ thành thật, nói rõ chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho gà vịt là được, vậy mà đứa nhỏ này lại dậy sớm như vậy, hái hai bữa rau dại về, hai văn tiền này tiêu rất đáng giá.Chắc chắn không tăng thêm tiền được, vậy để lại cho Hạ Hoa ít điểm tâm vậy.

Chương 128: Thật sự thành người một nhà 2