"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành…
Chương 136: Một ngày một trăm văn tiền 2
Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực PhẩmTác giả: Triều Vân TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành… Khi đi Lý Gia Cầu thì có đi qua thôn Quế Hoa.Bởi vì người trong xe nhiều, khá chật, vén rèm xe ngựa lên liền nhìn thấy sườn núi bên cạnh núi Đại Đông của thôn Đại Hà chật ních người.Triệu An Giang ngạc nhiên nói: "Không phải thôn Quế Hoa không ai đứng lên tổ chức đào mương sao?"Viên sư gia cười lạnh: "Trên núi có nguồn nước sẵn có, đám người ô hợp này lại không hề đồng lòng, vậy nên cũng chỉ có thể để nha dịch đến canh chừng chúng làm việc."Việc vốn dĩ thôn Quế Hoa có thể tự mình giải quyết lại hết lần này đến lần khác điều động nha dịch. Đến lúc đó huyện lệnh lại có thể thu thôn Quế Hoa nhiều thuế hơn một chút.Ví dụ như thuế bình thường là một mẫu đất giao nộp một phần mười, thôn Quế Hoa có thể giao nộp hai phần mười. Những thôn cần trong huyện giúp đỡ tìm nguồn nước sẽ phải nộp thuế là ba phần mười. Nếu những thôn không có đủ nhân lực, trong huyện sẽ giúp đỡ điều động hán tử từ các thôn khác đến giúp đỡ. Trong huyện bỏ ra phí lao động, đến lúc đó thuế những thôn đó phải nộp ít nhất là năm phần mười...Xe ngựa vẫn chưa hoàn toàn đi qua, phía thôn Quế Hoa đã truyền đến âm thanh hùng hổ.Thì ra là khi đào mương đụng phải một tảng đá lớn, chắn mất đường phía trước, một đám người không thể làm nữa nên muốn tập trung tạo phản.1Triệu lý chính rất quen thuộc với loại chuyện này, ông lập tức kêu xe ngựa dừng lại rồi từ trên xe nhảy xuống. Lý chính dẫn theo Triệu Nhị Cẩu cùng đi qua đó. Cũng may lý chính của thôn Quế Hoa cũng là một người hiểu lý lẽ, hơn nữa xe ngựa của huyện lệnh đại nhân dừng ở phía xa, ông ta cũng không dám *****. Triệu lý chính đứng trước mặt ông ta hoa chân múa tay một hồi, lý chính của thôn Quế Hoa không phản bác, vội vàng gọi người đi nhặt củi nổi lửa nấu nước...Quay về trên xe ngựa, lý chính nhận được ánh mắt tán dương của huyện lệnh đại nhân.Lý chính ho khan: "Chủ ý này là của nương của Nhị Cẩu, nếu không có nương Nhị Cẩu thì thôn Đại Hà chúng ta cũng không thể đào được mương."Huyện lệnh gật đầu, phụ nhân kia nhìn có vẻ là người có hiểu biết rộng.Triệu Nhị Cẩu im lặng không nói.Hắn rất muốn nói, thực ra biện pháp phát hiện ra nguồn nước cũng là do nương hắn nghĩ ra, nhưng nương không cho hắn nói với người khác.Nương thực sự thương hắn, muốn đem hết công lao cho hắn.Sau này, hắn nhất định phải hiếu thuận với nương, để nương trở thành phụ nhân được tất cả mọi người trong thôn hâm mộ.Xe ngựa rất nhanh đã ra khỏi thôn Đại Hà.Trong thôn bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.Một đống người đứng chật ních trước cửa nhà Trình Loan Loan. Đa số mọi người đều kinh ngạc không thôi, bọn họ đều không dám nhìn huyện lệnh đại nhân. Ai có thể ngờ được nương Đại Sơn lại có thể mặt không đổi sắc nói chuyện với huyện lệnh đại nhân! Nương Đại Sơn thật sự gan dạ, không hề sợ huyện lệnh! Cũng không biết nàng đã nói những gì với huyện lệnh đại nhân.Trình Loan Loan cười nói: "Huyện lệnh đại nhân là quan phụ mẫu, không nhẫn tâm nhìn thấy cây lúa cứ như vậy chết khô trong đất, muốn để Nhị Cẩu giúp đi tìm nguồn nước đào mương."Người trong thôn tỏ vẻ khinh thường, tìm nguồn nước nào phải chuyện dễ dàng, Nhị Cẩu thì làm gì có bản lĩnh gì."Giúp đỡ thôn khác, thực ra chính là giúp đỡ chính chúng ta." Trình Loan Loan mở miệng nói."Nếu chỉ có thôn chúng ta được mùa, những thôn khác mất mùa, mọi người biết sẽ có hậu quả gì không?"Mọi người xung quanh nhất thời yên tĩnh.Hậu quả là gì, chính là bị cướp lương thực.Vương thẩm cắn răng nói: "Thôn chúng ta không phải có đội tuần tra sao, sẽ không để những người như thế được như ý.""Thành lập đội tuần tra là để bảo vệ lương thực, nhưng cũng không có đạo lý phòng trộm ban ngày. Chúng ta không thể đánh lại người sắp chết đói." Trình Loan Loan chậm rãi nói. "Cứ coi như không có người cướp lương thực thì trên trấn cũng có thể thu lương của chúng ta, sau đó phân đều cho mỗi thôn... Đến lúc đó chỉ có thể ngày ngày ăn rau dại uống canh suông."Người trong thôn hiểu rồi.Hôm nay thôn Quế Hoa bắt đầu đào kênh mương, từ núi Đại Đông của thôn bọn họ dẫn nước, trong lòng nhiều người không vừa ý, nhưng có nha dịch trong coi nên cũng không dám đi gây chuyện.Lúc này Trình Loan Loan vừa nói bọn họ mới biết chút nữa là gây ra chuyện rồi.Thôn Quế Hoa nhất định phải có nước, những thôn khác tốt nhất cũng phát hiện ra nước, phải đào mương, nếu không ngày nào đó thôn Đại Hà được mùa còn không biết sẽ bị bao nhiêu người ghen ghét.
Khi đi Lý Gia Cầu thì có đi qua thôn Quế Hoa.
Bởi vì người trong xe nhiều, khá chật, vén rèm xe ngựa lên liền nhìn thấy sườn núi bên cạnh núi Đại Đông của thôn Đại Hà chật ních người.
Triệu An Giang ngạc nhiên nói: "Không phải thôn Quế Hoa không ai đứng lên tổ chức đào mương sao?"
Viên sư gia cười lạnh: "Trên núi có nguồn nước sẵn có, đám người ô hợp này lại không hề đồng lòng, vậy nên cũng chỉ có thể để nha dịch đến canh chừng chúng làm việc."
Việc vốn dĩ thôn Quế Hoa có thể tự mình giải quyết lại hết lần này đến lần khác điều động nha dịch. Đến lúc đó huyện lệnh lại có thể thu thôn Quế Hoa nhiều thuế hơn một chút.
Ví dụ như thuế bình thường là một mẫu đất giao nộp một phần mười, thôn Quế Hoa có thể giao nộp hai phần mười. Những thôn cần trong huyện giúp đỡ tìm nguồn nước sẽ phải nộp thuế là ba phần mười. Nếu những thôn không có đủ nhân lực, trong huyện sẽ giúp đỡ điều động hán tử từ các thôn khác đến giúp đỡ. Trong huyện bỏ ra phí lao động, đến lúc đó thuế những thôn đó phải nộp ít nhất là năm phần mười...
Xe ngựa vẫn chưa hoàn toàn đi qua, phía thôn Quế Hoa đã truyền đến âm thanh hùng hổ.
Thì ra là khi đào mương đụng phải một tảng đá lớn, chắn mất đường phía trước, một đám người không thể làm nữa nên muốn tập trung tạo phản.
1
Triệu lý chính rất quen thuộc với loại chuyện này, ông lập tức kêu xe ngựa dừng lại rồi từ trên xe nhảy xuống. Lý chính dẫn theo Triệu Nhị Cẩu cùng đi qua đó. Cũng may lý chính của thôn Quế Hoa cũng là một người hiểu lý lẽ, hơn nữa xe ngựa của huyện lệnh đại nhân dừng ở phía xa, ông ta cũng không dám *****. Triệu lý chính đứng trước mặt ông ta hoa chân múa tay một hồi, lý chính của thôn Quế Hoa không phản bác, vội vàng gọi người đi nhặt củi nổi lửa nấu nước...
Quay về trên xe ngựa, lý chính nhận được ánh mắt tán dương của huyện lệnh đại nhân.
Lý chính ho khan: "Chủ ý này là của nương của Nhị Cẩu, nếu không có nương Nhị Cẩu thì thôn Đại Hà chúng ta cũng không thể đào được mương."
Huyện lệnh gật đầu, phụ nhân kia nhìn có vẻ là người có hiểu biết rộng.
Triệu Nhị Cẩu im lặng không nói.
Hắn rất muốn nói, thực ra biện pháp phát hiện ra nguồn nước cũng là do nương hắn nghĩ ra, nhưng nương không cho hắn nói với người khác.
Nương thực sự thương hắn, muốn đem hết công lao cho hắn.
Sau này, hắn nhất định phải hiếu thuận với nương, để nương trở thành phụ nhân được tất cả mọi người trong thôn hâm mộ.
Xe ngựa rất nhanh đã ra khỏi thôn Đại Hà.
Trong thôn bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Một đống người đứng chật ních trước cửa nhà Trình Loan Loan. Đa số mọi người đều kinh ngạc không thôi, bọn họ đều không dám nhìn huyện lệnh đại nhân. Ai có thể ngờ được nương Đại Sơn lại có thể mặt không đổi sắc nói chuyện với huyện lệnh đại nhân! Nương Đại Sơn thật sự gan dạ, không hề sợ huyện lệnh! Cũng không biết nàng đã nói những gì với huyện lệnh đại nhân.
Trình Loan Loan cười nói: "Huyện lệnh đại nhân là quan phụ mẫu, không nhẫn tâm nhìn thấy cây lúa cứ như vậy chết khô trong đất, muốn để Nhị Cẩu giúp đi tìm nguồn nước đào mương."
Người trong thôn tỏ vẻ khinh thường, tìm nguồn nước nào phải chuyện dễ dàng, Nhị Cẩu thì làm gì có bản lĩnh gì.
"Giúp đỡ thôn khác, thực ra chính là giúp đỡ chính chúng ta." Trình Loan Loan mở miệng nói.
"Nếu chỉ có thôn chúng ta được mùa, những thôn khác mất mùa, mọi người biết sẽ có hậu quả gì không?"
Mọi người xung quanh nhất thời yên tĩnh.
Hậu quả là gì, chính là bị cướp lương thực.
Vương thẩm cắn răng nói: "Thôn chúng ta không phải có đội tuần tra sao, sẽ không để những người như thế được như ý."
"Thành lập đội tuần tra là để bảo vệ lương thực, nhưng cũng không có đạo lý phòng trộm ban ngày. Chúng ta không thể đánh lại người sắp chết đói." Trình Loan Loan chậm rãi nói. "Cứ coi như không có người cướp lương thực thì trên trấn cũng có thể thu lương của chúng ta, sau đó phân đều cho mỗi thôn... Đến lúc đó chỉ có thể ngày ngày ăn rau dại uống canh suông."
Người trong thôn hiểu rồi.
Hôm nay thôn Quế Hoa bắt đầu đào kênh mương, từ núi Đại Đông của thôn bọn họ dẫn nước, trong lòng nhiều người không vừa ý, nhưng có nha dịch trong coi nên cũng không dám đi gây chuyện.
Lúc này Trình Loan Loan vừa nói bọn họ mới biết chút nữa là gây ra chuyện rồi.
Thôn Quế Hoa nhất định phải có nước, những thôn khác tốt nhất cũng phát hiện ra nước, phải đào mương, nếu không ngày nào đó thôn Đại Hà được mùa còn không biết sẽ bị bao nhiêu người ghen ghét.
Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực PhẩmTác giả: Triều Vân TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành… Khi đi Lý Gia Cầu thì có đi qua thôn Quế Hoa.Bởi vì người trong xe nhiều, khá chật, vén rèm xe ngựa lên liền nhìn thấy sườn núi bên cạnh núi Đại Đông của thôn Đại Hà chật ních người.Triệu An Giang ngạc nhiên nói: "Không phải thôn Quế Hoa không ai đứng lên tổ chức đào mương sao?"Viên sư gia cười lạnh: "Trên núi có nguồn nước sẵn có, đám người ô hợp này lại không hề đồng lòng, vậy nên cũng chỉ có thể để nha dịch đến canh chừng chúng làm việc."Việc vốn dĩ thôn Quế Hoa có thể tự mình giải quyết lại hết lần này đến lần khác điều động nha dịch. Đến lúc đó huyện lệnh lại có thể thu thôn Quế Hoa nhiều thuế hơn một chút.Ví dụ như thuế bình thường là một mẫu đất giao nộp một phần mười, thôn Quế Hoa có thể giao nộp hai phần mười. Những thôn cần trong huyện giúp đỡ tìm nguồn nước sẽ phải nộp thuế là ba phần mười. Nếu những thôn không có đủ nhân lực, trong huyện sẽ giúp đỡ điều động hán tử từ các thôn khác đến giúp đỡ. Trong huyện bỏ ra phí lao động, đến lúc đó thuế những thôn đó phải nộp ít nhất là năm phần mười...Xe ngựa vẫn chưa hoàn toàn đi qua, phía thôn Quế Hoa đã truyền đến âm thanh hùng hổ.Thì ra là khi đào mương đụng phải một tảng đá lớn, chắn mất đường phía trước, một đám người không thể làm nữa nên muốn tập trung tạo phản.1Triệu lý chính rất quen thuộc với loại chuyện này, ông lập tức kêu xe ngựa dừng lại rồi từ trên xe nhảy xuống. Lý chính dẫn theo Triệu Nhị Cẩu cùng đi qua đó. Cũng may lý chính của thôn Quế Hoa cũng là một người hiểu lý lẽ, hơn nữa xe ngựa của huyện lệnh đại nhân dừng ở phía xa, ông ta cũng không dám *****. Triệu lý chính đứng trước mặt ông ta hoa chân múa tay một hồi, lý chính của thôn Quế Hoa không phản bác, vội vàng gọi người đi nhặt củi nổi lửa nấu nước...Quay về trên xe ngựa, lý chính nhận được ánh mắt tán dương của huyện lệnh đại nhân.Lý chính ho khan: "Chủ ý này là của nương của Nhị Cẩu, nếu không có nương Nhị Cẩu thì thôn Đại Hà chúng ta cũng không thể đào được mương."Huyện lệnh gật đầu, phụ nhân kia nhìn có vẻ là người có hiểu biết rộng.Triệu Nhị Cẩu im lặng không nói.Hắn rất muốn nói, thực ra biện pháp phát hiện ra nguồn nước cũng là do nương hắn nghĩ ra, nhưng nương không cho hắn nói với người khác.Nương thực sự thương hắn, muốn đem hết công lao cho hắn.Sau này, hắn nhất định phải hiếu thuận với nương, để nương trở thành phụ nhân được tất cả mọi người trong thôn hâm mộ.Xe ngựa rất nhanh đã ra khỏi thôn Đại Hà.Trong thôn bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.Một đống người đứng chật ních trước cửa nhà Trình Loan Loan. Đa số mọi người đều kinh ngạc không thôi, bọn họ đều không dám nhìn huyện lệnh đại nhân. Ai có thể ngờ được nương Đại Sơn lại có thể mặt không đổi sắc nói chuyện với huyện lệnh đại nhân! Nương Đại Sơn thật sự gan dạ, không hề sợ huyện lệnh! Cũng không biết nàng đã nói những gì với huyện lệnh đại nhân.Trình Loan Loan cười nói: "Huyện lệnh đại nhân là quan phụ mẫu, không nhẫn tâm nhìn thấy cây lúa cứ như vậy chết khô trong đất, muốn để Nhị Cẩu giúp đi tìm nguồn nước đào mương."Người trong thôn tỏ vẻ khinh thường, tìm nguồn nước nào phải chuyện dễ dàng, Nhị Cẩu thì làm gì có bản lĩnh gì."Giúp đỡ thôn khác, thực ra chính là giúp đỡ chính chúng ta." Trình Loan Loan mở miệng nói."Nếu chỉ có thôn chúng ta được mùa, những thôn khác mất mùa, mọi người biết sẽ có hậu quả gì không?"Mọi người xung quanh nhất thời yên tĩnh.Hậu quả là gì, chính là bị cướp lương thực.Vương thẩm cắn răng nói: "Thôn chúng ta không phải có đội tuần tra sao, sẽ không để những người như thế được như ý.""Thành lập đội tuần tra là để bảo vệ lương thực, nhưng cũng không có đạo lý phòng trộm ban ngày. Chúng ta không thể đánh lại người sắp chết đói." Trình Loan Loan chậm rãi nói. "Cứ coi như không có người cướp lương thực thì trên trấn cũng có thể thu lương của chúng ta, sau đó phân đều cho mỗi thôn... Đến lúc đó chỉ có thể ngày ngày ăn rau dại uống canh suông."Người trong thôn hiểu rồi.Hôm nay thôn Quế Hoa bắt đầu đào kênh mương, từ núi Đại Đông của thôn bọn họ dẫn nước, trong lòng nhiều người không vừa ý, nhưng có nha dịch trong coi nên cũng không dám đi gây chuyện.Lúc này Trình Loan Loan vừa nói bọn họ mới biết chút nữa là gây ra chuyện rồi.Thôn Quế Hoa nhất định phải có nước, những thôn khác tốt nhất cũng phát hiện ra nước, phải đào mương, nếu không ngày nào đó thôn Đại Hà được mùa còn không biết sẽ bị bao nhiêu người ghen ghét.