"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành…
Chương 404: Lẻn vào Tào phủ 2
Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực PhẩmTác giả: Triều Vân TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành… Nàng ta khó khăn nói: "Phu nhân lấy người nhà nô tỳ uy *****, nô tỳ cũng không còn sự lựa chọn nào khác... Nô tỳ không dám cầu xin tiểu thư tha thứ, tiểu thư muốn đánh muốn mắng, nô tỳ đều nguyện ý tiếp nhận..."1"Nếu ngươi đã lựa chọn phản bội ta, vậy thì giữa chúng ta không cần nói đến chuyện tình cảm."Tào Oánh Oánh châm chọc: "Ngươi biết rõ mẫu thân ta để lại cho ta bao nhiêu của hồi môn, chỉ cần ngươi bao che để ta tiến vào phòng ngủ chính viện, ngươi có thể tùy ý chọn một cửa hàng."Hồng Ngọc nắm chặt quần áo, một câu cũng nói không nên lời.Nàng ta không muốn thừa nhận mình vì tiền, thế nhưng, lúc này khi lợi ích lớn như vậy bày ra trước mắt, nàng ta vẫn đáng xấu hổ mà động tâm.1Tào Oánh Oánh lấy ra một cái chìa khóa từ cổ áo ném qua: "Của hồi môn của ta, tùy ngươi chọn, nếu không đủ, ta có thể cho thêm một điền trang, coi như là quà mừng xuất giá cho ngươi."Hồng Ngọc ngồi xổm xuống, nhặt chìa khóa rơi trên mặt đất lên.Nàng ta đút chìa khóa vào cổ áo, cúi đầu đi vào chính viện, nàng ta vừa được đề bạt làm nhất đẳng nha hoàn, là tâm phúc của phu nhân, nàng ta vừa đi vào, đám nha hoàn tỳ nữ trong viện đã bắt đầu nhao nhao chào hỏi.Hồng Ngọc giơ tay lên như một đại nha hoàn: "Đột nhiên nổi gió, trong hậu viện khắp nơi đều là lá rụng, các ngươi nên đi thêm vài người, nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, nếu không phu nhân thấy được lại nổi giận. Mấy người các ngươi, theo ta tới bên này thu dọn lại khố phòng một chút..."Nàng ta ra lệnh như vậy, mọi người trong viện đều đi nơi khác làm việc.Triệu Nhị Cẩu hạ giọng: "Ta sẽ vào đó với ngươi."Hai người nhanh chóng chạy về phòng ngủ, một hơi chạy vào, một hơi đóng cửa lại."Ngươi tìm ngăn tủ, ta tìm ở bàn trang điểm." Tào Oánh Oánh hạ giọng, "Đừng lộn xộn quá, tránh đánh cỏ động rắn."Triệu Nhị Cẩu gật đầu, nhanh chóng tìm kiếm, bọn họ chủ yếu là tìm thư tín.Kế hoạch của Tào phu nhân nếu chỉ dựa vào người Tào gia chắc chắn là không thể, hẳn là còn có đường dây bên ngoài, người bên ngoài và nội trạch phu nhân lại không có thể nào lén lút gặp mặt, vậy cũng chỉ có thể viết thư, đây chính là bằng chứng.Triệu Nhị Cẩu vừa tìm vừa hỏi: "Ngươi cứ như vậy mà đem cửa hàng điền trang cho một nha hoàn đã phản bội ngươi, đáng giá hay sao?"Tào Oánh Oánh lạnh nhạt nói: "Nếu lần này ta không thể tự chứng minh mình trong sạch, của hồi môn của mẫu thân ta lưu lại nhất định sẽ bị mẹ kế nghĩ cách nuốt trọn hết, nếu ta có thể tìm được chứng cớ phản chế mẹ kế, như vậy thì, cửa hàng và điền trang mà Hồng Ngọc lấy đi, cũng phải nhổ ra cho ta."Triệu Nhị Cẩu nhìn về phía nàng.Hắn rất ngưỡng mộ nàng.Lúc mới gặp nhau, nàng sợ hãi hoảng loạn, như nai con nhát gan.Giờ khắc này, nàng bình tĩnh cơ trí, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra ánh hồng óng ánh. "Tìm được rồi!"Trong mắt Tào Oánh Oánh hiện lên một tia sáng.Đây là giấy tờ đính ước của nàng, chứng thực mẹ kế nàng bức hôn.Còn có thư tới lui của mẹ kế cùng với Tào quản sự, thực ra nàng đã bị Tào quản sự tìm người bán vào thanh lâu.Tào quản sự họ Tào, là người của Tào gia, là người mà cha nàng tín nhiệm nhất, cha rời khỏi trấn Hà Khẩu, chuyện trong ngoài Tào gia đều giao cho Tào quản sự xử lý.1Có Tào quản sự nhúng tay vào chuyện này, đây không chỉ là chuyện nội trạch, cha nàng muốn tùy tiện xử lý cũng không được.Tào Oánh Oánh giấu thư vào ngực, nàng thu dọn tất cả văn thư trong phòng phục hồi lại như cũ, suy nghĩ một lúc, thuận tiện lấy đi một cây trâm, lúc này mới thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi!"Hai người vừa mở cửa phòng đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã có một tỳ nữ hét lên sợ hãi: "Không xong rồi, có trộm lẻn vào, mau tới bắt trộm đi!"Triệu Nhị Cẩu nắm lấy tay Tào Oánh Oánh, kéo nàng chạy như điên.Tào Oánh Oánh theo hắn chạy ra bên ngoài, tiếng gió từ bên tai nàng vù vù thổi qua, người ở phía sau đuổi tới đều hóa thành hư vô, giờ này khắc này, trong mắt nàng chỉ còn lại Triệu Nhị Cẩu.
Nàng ta khó khăn nói: "Phu nhân lấy người nhà nô tỳ uy *****, nô tỳ cũng không còn sự lựa chọn nào khác... Nô tỳ không dám cầu xin tiểu thư tha thứ, tiểu thư muốn đánh muốn mắng, nô tỳ đều nguyện ý tiếp nhận..."
1
"Nếu ngươi đã lựa chọn phản bội ta, vậy thì giữa chúng ta không cần nói đến chuyện tình cảm."
Tào Oánh Oánh châm chọc: "Ngươi biết rõ mẫu thân ta để lại cho ta bao nhiêu của hồi môn, chỉ cần ngươi bao che để ta tiến vào phòng ngủ chính viện, ngươi có thể tùy ý chọn một cửa hàng."
Hồng Ngọc nắm chặt quần áo, một câu cũng nói không nên lời.
Nàng ta không muốn thừa nhận mình vì tiền, thế nhưng, lúc này khi lợi ích lớn như vậy bày ra trước mắt, nàng ta vẫn đáng xấu hổ mà động tâm.
1
Tào Oánh Oánh lấy ra một cái chìa khóa từ cổ áo ném qua: "Của hồi môn của ta, tùy ngươi chọn, nếu không đủ, ta có thể cho thêm một điền trang, coi như là quà mừng xuất giá cho ngươi."
Hồng Ngọc ngồi xổm xuống, nhặt chìa khóa rơi trên mặt đất lên.
Nàng ta đút chìa khóa vào cổ áo, cúi đầu đi vào chính viện, nàng ta vừa được đề bạt làm nhất đẳng nha hoàn, là tâm phúc của phu nhân, nàng ta vừa đi vào, đám nha hoàn tỳ nữ trong viện đã bắt đầu nhao nhao chào hỏi.
Hồng Ngọc giơ tay lên như một đại nha hoàn: "Đột nhiên nổi gió, trong hậu viện khắp nơi đều là lá rụng, các ngươi nên đi thêm vài người, nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, nếu không phu nhân thấy được lại nổi giận. Mấy người các ngươi, theo ta tới bên này thu dọn lại khố phòng một chút..."
Nàng ta ra lệnh như vậy, mọi người trong viện đều đi nơi khác làm việc.
Triệu Nhị Cẩu hạ giọng: "Ta sẽ vào đó với ngươi."
Hai người nhanh chóng chạy về phòng ngủ, một hơi chạy vào, một hơi đóng cửa lại.
"Ngươi tìm ngăn tủ, ta tìm ở bàn trang điểm." Tào Oánh Oánh hạ giọng, "Đừng lộn xộn quá, tránh đánh cỏ động rắn."
Triệu Nhị Cẩu gật đầu, nhanh chóng tìm kiếm, bọn họ chủ yếu là tìm thư tín.
Kế hoạch của Tào phu nhân nếu chỉ dựa vào người Tào gia chắc chắn là không thể, hẳn là còn có đường dây bên ngoài, người bên ngoài và nội trạch phu nhân lại không có thể nào lén lút gặp mặt, vậy cũng chỉ có thể viết thư, đây chính là bằng chứng.
Triệu Nhị Cẩu vừa tìm vừa hỏi: "Ngươi cứ như vậy mà đem cửa hàng điền trang cho một nha hoàn đã phản bội ngươi, đáng giá hay sao?"
Tào Oánh Oánh lạnh nhạt nói: "Nếu lần này ta không thể tự chứng minh mình trong sạch, của hồi môn của mẫu thân ta lưu lại nhất định sẽ bị mẹ kế nghĩ cách nuốt trọn hết, nếu ta có thể tìm được chứng cớ phản chế mẹ kế, như vậy thì, cửa hàng và điền trang mà Hồng Ngọc lấy đi, cũng phải nhổ ra cho ta."
Triệu Nhị Cẩu nhìn về phía nàng.
Hắn rất ngưỡng mộ nàng.
Lúc mới gặp nhau, nàng sợ hãi hoảng loạn, như nai con nhát gan.
Giờ khắc này, nàng bình tĩnh cơ trí, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra ánh hồng óng ánh. "Tìm được rồi!"
Trong mắt Tào Oánh Oánh hiện lên một tia sáng.
Đây là giấy tờ đính ước của nàng, chứng thực mẹ kế nàng bức hôn.
Còn có thư tới lui của mẹ kế cùng với Tào quản sự, thực ra nàng đã bị Tào quản sự tìm người bán vào thanh lâu.
Tào quản sự họ Tào, là người của Tào gia, là người mà cha nàng tín nhiệm nhất, cha rời khỏi trấn Hà Khẩu, chuyện trong ngoài Tào gia đều giao cho Tào quản sự xử lý.
1
Có Tào quản sự nhúng tay vào chuyện này, đây không chỉ là chuyện nội trạch, cha nàng muốn tùy tiện xử lý cũng không được.
Tào Oánh Oánh giấu thư vào ngực, nàng thu dọn tất cả văn thư trong phòng phục hồi lại như cũ, suy nghĩ một lúc, thuận tiện lấy đi một cây trâm, lúc này mới thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi!"
Hai người vừa mở cửa phòng đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã có một tỳ nữ hét lên sợ hãi: "Không xong rồi, có trộm lẻn vào, mau tới bắt trộm đi!"
Triệu Nhị Cẩu nắm lấy tay Tào Oánh Oánh, kéo nàng chạy như điên.
Tào Oánh Oánh theo hắn chạy ra bên ngoài, tiếng gió từ bên tai nàng vù vù thổi qua, người ở phía sau đuổi tới đều hóa thành hư vô, giờ này khắc này, trong mắt nàng chỉ còn lại Triệu Nhị Cẩu.
Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực PhẩmTác giả: Triều Vân TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành… Nàng ta khó khăn nói: "Phu nhân lấy người nhà nô tỳ uy *****, nô tỳ cũng không còn sự lựa chọn nào khác... Nô tỳ không dám cầu xin tiểu thư tha thứ, tiểu thư muốn đánh muốn mắng, nô tỳ đều nguyện ý tiếp nhận..."1"Nếu ngươi đã lựa chọn phản bội ta, vậy thì giữa chúng ta không cần nói đến chuyện tình cảm."Tào Oánh Oánh châm chọc: "Ngươi biết rõ mẫu thân ta để lại cho ta bao nhiêu của hồi môn, chỉ cần ngươi bao che để ta tiến vào phòng ngủ chính viện, ngươi có thể tùy ý chọn một cửa hàng."Hồng Ngọc nắm chặt quần áo, một câu cũng nói không nên lời.Nàng ta không muốn thừa nhận mình vì tiền, thế nhưng, lúc này khi lợi ích lớn như vậy bày ra trước mắt, nàng ta vẫn đáng xấu hổ mà động tâm.1Tào Oánh Oánh lấy ra một cái chìa khóa từ cổ áo ném qua: "Của hồi môn của ta, tùy ngươi chọn, nếu không đủ, ta có thể cho thêm một điền trang, coi như là quà mừng xuất giá cho ngươi."Hồng Ngọc ngồi xổm xuống, nhặt chìa khóa rơi trên mặt đất lên.Nàng ta đút chìa khóa vào cổ áo, cúi đầu đi vào chính viện, nàng ta vừa được đề bạt làm nhất đẳng nha hoàn, là tâm phúc của phu nhân, nàng ta vừa đi vào, đám nha hoàn tỳ nữ trong viện đã bắt đầu nhao nhao chào hỏi.Hồng Ngọc giơ tay lên như một đại nha hoàn: "Đột nhiên nổi gió, trong hậu viện khắp nơi đều là lá rụng, các ngươi nên đi thêm vài người, nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, nếu không phu nhân thấy được lại nổi giận. Mấy người các ngươi, theo ta tới bên này thu dọn lại khố phòng một chút..."Nàng ta ra lệnh như vậy, mọi người trong viện đều đi nơi khác làm việc.Triệu Nhị Cẩu hạ giọng: "Ta sẽ vào đó với ngươi."Hai người nhanh chóng chạy về phòng ngủ, một hơi chạy vào, một hơi đóng cửa lại."Ngươi tìm ngăn tủ, ta tìm ở bàn trang điểm." Tào Oánh Oánh hạ giọng, "Đừng lộn xộn quá, tránh đánh cỏ động rắn."Triệu Nhị Cẩu gật đầu, nhanh chóng tìm kiếm, bọn họ chủ yếu là tìm thư tín.Kế hoạch của Tào phu nhân nếu chỉ dựa vào người Tào gia chắc chắn là không thể, hẳn là còn có đường dây bên ngoài, người bên ngoài và nội trạch phu nhân lại không có thể nào lén lút gặp mặt, vậy cũng chỉ có thể viết thư, đây chính là bằng chứng.Triệu Nhị Cẩu vừa tìm vừa hỏi: "Ngươi cứ như vậy mà đem cửa hàng điền trang cho một nha hoàn đã phản bội ngươi, đáng giá hay sao?"Tào Oánh Oánh lạnh nhạt nói: "Nếu lần này ta không thể tự chứng minh mình trong sạch, của hồi môn của mẫu thân ta lưu lại nhất định sẽ bị mẹ kế nghĩ cách nuốt trọn hết, nếu ta có thể tìm được chứng cớ phản chế mẹ kế, như vậy thì, cửa hàng và điền trang mà Hồng Ngọc lấy đi, cũng phải nhổ ra cho ta."Triệu Nhị Cẩu nhìn về phía nàng.Hắn rất ngưỡng mộ nàng.Lúc mới gặp nhau, nàng sợ hãi hoảng loạn, như nai con nhát gan.Giờ khắc này, nàng bình tĩnh cơ trí, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra ánh hồng óng ánh. "Tìm được rồi!"Trong mắt Tào Oánh Oánh hiện lên một tia sáng.Đây là giấy tờ đính ước của nàng, chứng thực mẹ kế nàng bức hôn.Còn có thư tới lui của mẹ kế cùng với Tào quản sự, thực ra nàng đã bị Tào quản sự tìm người bán vào thanh lâu.Tào quản sự họ Tào, là người của Tào gia, là người mà cha nàng tín nhiệm nhất, cha rời khỏi trấn Hà Khẩu, chuyện trong ngoài Tào gia đều giao cho Tào quản sự xử lý.1Có Tào quản sự nhúng tay vào chuyện này, đây không chỉ là chuyện nội trạch, cha nàng muốn tùy tiện xử lý cũng không được.Tào Oánh Oánh giấu thư vào ngực, nàng thu dọn tất cả văn thư trong phòng phục hồi lại như cũ, suy nghĩ một lúc, thuận tiện lấy đi một cây trâm, lúc này mới thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi!"Hai người vừa mở cửa phòng đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã có một tỳ nữ hét lên sợ hãi: "Không xong rồi, có trộm lẻn vào, mau tới bắt trộm đi!"Triệu Nhị Cẩu nắm lấy tay Tào Oánh Oánh, kéo nàng chạy như điên.Tào Oánh Oánh theo hắn chạy ra bên ngoài, tiếng gió từ bên tai nàng vù vù thổi qua, người ở phía sau đuổi tới đều hóa thành hư vô, giờ này khắc này, trong mắt nàng chỉ còn lại Triệu Nhị Cẩu.