"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành…
Chương 539: Muốn giàu, trước tiên sửa đường 1
Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực PhẩmTác giả: Triều Vân TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành… Vòng loại tuyển chọn người tham gia phong thái đại tái của thôn Đại Hà đã kết thúc thành công tốt đẹp.Những người đạt được ba thứ hạng đầu, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, trong thôn cũng chuẩn bị phần thưởng cho những người này, mỗi người ba cân gạo.Lý chính đứng trên tảng đá lớn cao giọng nói: "Các ngươi là những người sắp đại diện cho thôn Đại Hà của chúng ta đi huyện tham gia tranh tài. Nếu như có thể mang về vinh dự cho thôn Đại Hà, thôn còn có thể cho thêm phần thưởng. Đạt được hạng nhất trong huyện, thưởng mười mẫu đất hoang, hạng hai thưởng năm mẫu, hạng ba ba mẫu."Trong thôn nhiều nhất chính là đất hoang, ba bốn ngàn mẫu, lại không có bao nhiêu người mua, toàn bộ để hoang ở xung quanh thôn, mọc đầy cỏ dại, nhìn mà thấy đáng tiếc.Chỉ cần là người có công với thôn, đều có thể lấy ra thưởng một cách thích hợp. Mùa xuân năm sau khai hoang trồng trọt, cũng có thể gia tăng một ít thu hoạch.Mọi người trong thôn vây quanh lý chính cổ vũ, một mảnh vui mừng.Trong nhà Trình Loan Loan có mấy hài tử trổ hết tài năng ở vòng loại, Triệu Nhị Cẩu là tranh tài số học, Triệu Tam Ngưu là thi đấu vật, Ngô Tuệ Nương là tranh tài về trù nghệ, Hạ Hoa tranh tài về thêu hoa... Mấy hài tử, mỗi người được thưởng ba cân gạo, cười rất vui vẻ.Còn chưa đi tới cửa nhà, Trình Loan Loan đã nhìn thấy ba chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa là một bóng người quen thuộc.Nàng cười khanh khách nghênh đón: "Bạch chưởng quỹ đã tới đây lâu chưa, tại sao lại không phái người đi qua nói một tiếng.""Vừa đến." Bạch Khải nhẹ nhàng mở miệng: "Không biết trong thôn đang làm chuyện gì vậy?""Huyện Bình An chúng ta cùng mấy huyện trấn phụ cận phối hợp tổ chức phong thái đại tái, lúc này trong thôn đang tổ chức vòng loại để chọn người lên huyện tranh tài." Trình Loan Loan cười nói: "Đừng đứng nói chuyện nữa, mời Bạch chưởng quỹ vào bên trong."Xuân Hoa đã sớm chạy vào trong nhà rót hai chén trà bưng ra, đặt ở trước mặt hai người.Bạch Khải nhấp một ngụm trà, nhịn không được tán thưởng, thật sự là trà ngon. Lá trà ở vùng thâm sơn cùng cốc này thế mà lại không thua gì Uyển Thành bọn họ.Hắn mở miệng hỏi: "Lá trà này là gì?""Trên núi của thôn có rất nhiều cây chè mọc hoang, tùy tiện hái một ít về rang thành lá trà, mọi người đều nói ngon." Trình Loan Loan mặt không đổi sắc nói qua loa cho có lệ: "Bạch chưởng quỹ ngồi tạm một hồi, ta sai người đem xà phòng đưa tới rồi kiểm hàng."Bởi vì chính sách khích lệ đã được ban hành nên mấy ngày nay trong phường mọi người đều tăng ca đẩy nhanh tốc độ, sản lượng hàng ngày cũng tăng lên rất nhiều, xà phòng trong kho chứa không ít.Có ba loại xà phòng thơm, Bạch Khải đặt trước mỗi loại một ngàn, tổng cộng là ba ngàn khối.Người trong phường dùng xe ba gác đẩy tới, xếp ngăn nắp gọn gàng bày trên mặt đất.Bạch Khải đi qua tiện tay cầm lên một khối, nhẹ nhàng mở giấy gói ra, ngửi ngửi mùi thơm, lại thử độ cứng, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.Hắn lấy phiếu đặt hàng ra, sau đó giao cho số tiền còn lại. Số tiền còn phải thanh toán là một ngàn bảy trăm mười lượng bạc, ngân phiếu một ngàn lượng, cộng thêm hơn bảy trăm lượng bạc, toàn bộ đặt ở trên bàn.Triệu Nhị Cẩu sau khi kiểm kê tiền hàng, thu lại phiếu đặt hàng, cuối cùng bảo Bạch Khải ký tên vào trên phiếu xuất kho.Toàn bộ quá trình rất suôn sẻ, cả hai bên đều không đưa ra bất cứ dị nghị nào.Trước khi đi, Bạch Khải chắp tay nói: "Lần này ta đi đường thủy lên phía bắc, dự định đem lô xà phòng này vận chuyển đến kinh thành thử tiêu thụ một lần. Nếu vận khí tốt, ước chừng hai mươi ngày sau, ta sẽ phái người đến đặt trước lô xà phòng tiếp theo."Trình Loan Loan gật đầu: "Vậy ta liền chúc Bạch chưởng quỹ lần này bắc thượng, mã đáo thành công, tiền vào như nước."Nếu xà phòng có thể lưu hành được ở kinh thành thì để truyền khắp cả nước cũng chỉ là vấn đề thời gian.Xe ngựa Bạch gia chậm rãi chạy ra khỏi thôn Đại Hà, dần mất hút ở trên đường chính.Kế tiếp, sẽ từ từ có càng ngày càng nhiều thương đội đến lấy hàng, người trong công xưởng sẽ phải bận rộn không ngừng không nghỉ.Mà công xưởng mới xây dựng thêm sau này cũng chính thức khởi công. Nhân công mới tuyển bên này tổng cộng là năm mươi người, mười mấy hán tử, còn lại những người khác đều là phụ nhân và tiểu cô nương.Những nhân công đã làm việc trước đó sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt những người mới làm quen với môi trường làm việc và cách làm việc.Triệu lão thái thái mặc một thân y phục chỉnh tề sạch sẽ, đeo bội trán, tuần tra chung quanh trong xưởng. Nếu phát hiện ai lười biếng không làm việc, bà lập tức đem người này đuổi ra ngoài.Dưới sự tuần tra nghiêm ngặt của lão thái thái, mọi người càng làm việc càng thêm nghiêm túc.
Vòng loại tuyển chọn người tham gia phong thái đại tái của thôn Đại Hà đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Những người đạt được ba thứ hạng đầu, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, trong thôn cũng chuẩn bị phần thưởng cho những người này, mỗi người ba cân gạo.
Lý chính đứng trên tảng đá lớn cao giọng nói: "Các ngươi là những người sắp đại diện cho thôn Đại Hà của chúng ta đi huyện tham gia tranh tài. Nếu như có thể mang về vinh dự cho thôn Đại Hà, thôn còn có thể cho thêm phần thưởng. Đạt được hạng nhất trong huyện, thưởng mười mẫu đất hoang, hạng hai thưởng năm mẫu, hạng ba ba mẫu."
Trong thôn nhiều nhất chính là đất hoang, ba bốn ngàn mẫu, lại không có bao nhiêu người mua, toàn bộ để hoang ở xung quanh thôn, mọc đầy cỏ dại, nhìn mà thấy đáng tiếc.
Chỉ cần là người có công với thôn, đều có thể lấy ra thưởng một cách thích hợp. Mùa xuân năm sau khai hoang trồng trọt, cũng có thể gia tăng một ít thu hoạch.
Mọi người trong thôn vây quanh lý chính cổ vũ, một mảnh vui mừng.
Trong nhà Trình Loan Loan có mấy hài tử trổ hết tài năng ở vòng loại, Triệu Nhị Cẩu là tranh tài số học, Triệu Tam Ngưu là thi đấu vật, Ngô Tuệ Nương là tranh tài về trù nghệ, Hạ Hoa tranh tài về thêu hoa... Mấy hài tử, mỗi người được thưởng ba cân gạo, cười rất vui vẻ.
Còn chưa đi tới cửa nhà, Trình Loan Loan đã nhìn thấy ba chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa là một bóng người quen thuộc.
Nàng cười khanh khách nghênh đón: "Bạch chưởng quỹ đã tới đây lâu chưa, tại sao lại không phái người đi qua nói một tiếng."
"Vừa đến." Bạch Khải nhẹ nhàng mở miệng: "Không biết trong thôn đang làm chuyện gì vậy?"
"Huyện Bình An chúng ta cùng mấy huyện trấn phụ cận phối hợp tổ chức phong thái đại tái, lúc này trong thôn đang tổ chức vòng loại để chọn người lên huyện tranh tài." Trình Loan Loan cười nói: "Đừng đứng nói chuyện nữa, mời Bạch chưởng quỹ vào bên trong."
Xuân Hoa đã sớm chạy vào trong nhà rót hai chén trà bưng ra, đặt ở trước mặt hai người.
Bạch Khải nhấp một ngụm trà, nhịn không được tán thưởng, thật sự là trà ngon. Lá trà ở vùng thâm sơn cùng cốc này thế mà lại không thua gì Uyển Thành bọn họ.
Hắn mở miệng hỏi: "Lá trà này là gì?"
"Trên núi của thôn có rất nhiều cây chè mọc hoang, tùy tiện hái một ít về rang thành lá trà, mọi người đều nói ngon." Trình Loan Loan mặt không đổi sắc nói qua loa cho có lệ: "Bạch chưởng quỹ ngồi tạm một hồi, ta sai người đem xà phòng đưa tới rồi kiểm hàng."
Bởi vì chính sách khích lệ đã được ban hành nên mấy ngày nay trong phường mọi người đều tăng ca đẩy nhanh tốc độ, sản lượng hàng ngày cũng tăng lên rất nhiều, xà phòng trong kho chứa không ít.
Có ba loại xà phòng thơm, Bạch Khải đặt trước mỗi loại một ngàn, tổng cộng là ba ngàn khối.
Người trong phường dùng xe ba gác đẩy tới, xếp ngăn nắp gọn gàng bày trên mặt đất.
Bạch Khải đi qua tiện tay cầm lên một khối, nhẹ nhàng mở giấy gói ra, ngửi ngửi mùi thơm, lại thử độ cứng, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
Hắn lấy phiếu đặt hàng ra, sau đó giao cho số tiền còn lại. Số tiền còn phải thanh toán là một ngàn bảy trăm mười lượng bạc, ngân phiếu một ngàn lượng, cộng thêm hơn bảy trăm lượng bạc, toàn bộ đặt ở trên bàn.
Triệu Nhị Cẩu sau khi kiểm kê tiền hàng, thu lại phiếu đặt hàng, cuối cùng bảo Bạch Khải ký tên vào trên phiếu xuất kho.
Toàn bộ quá trình rất suôn sẻ, cả hai bên đều không đưa ra bất cứ dị nghị nào.
Trước khi đi, Bạch Khải chắp tay nói: "Lần này ta đi đường thủy lên phía bắc, dự định đem lô xà phòng này vận chuyển đến kinh thành thử tiêu thụ một lần. Nếu vận khí tốt, ước chừng hai mươi ngày sau, ta sẽ phái người đến đặt trước lô xà phòng tiếp theo."
Trình Loan Loan gật đầu: "Vậy ta liền chúc Bạch chưởng quỹ lần này bắc thượng, mã đáo thành công, tiền vào như nước."
Nếu xà phòng có thể lưu hành được ở kinh thành thì để truyền khắp cả nước cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Xe ngựa Bạch gia chậm rãi chạy ra khỏi thôn Đại Hà, dần mất hút ở trên đường chính.
Kế tiếp, sẽ từ từ có càng ngày càng nhiều thương đội đến lấy hàng, người trong công xưởng sẽ phải bận rộn không ngừng không nghỉ.
Mà công xưởng mới xây dựng thêm sau này cũng chính thức khởi công. Nhân công mới tuyển bên này tổng cộng là năm mươi người, mười mấy hán tử, còn lại những người khác đều là phụ nhân và tiểu cô nương.
Những nhân công đã làm việc trước đó sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt những người mới làm quen với môi trường làm việc và cách làm việc.
Triệu lão thái thái mặc một thân y phục chỉnh tề sạch sẽ, đeo bội trán, tuần tra chung quanh trong xưởng. Nếu phát hiện ai lười biếng không làm việc, bà lập tức đem người này đuổi ra ngoài.
Dưới sự tuần tra nghiêm ngặt của lão thái thái, mọi người càng làm việc càng thêm nghiêm túc.
Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực PhẩmTác giả: Triều Vân TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Đại Sơn, nương, nương hình như không còn thở nữa......" "Nương, nhi tử bất hiếu!" Bên tai truyền đến tiếng gào khóc. Trình Loan Loan mở choàng mắt ra. Nàng nhìn thấy trước giường hai người trẻ tuổi một nam một nữ quỳ đấy, hai người này thoạt nhìn đại khái khoảng hai mươi tuổi, người hai mươi tuổi mà kêu nàng là nương ư? Nàng độc thân chưa lập gia đình, sinh ra nhi tử khuê nữ lớn như vậy khi nào! Ngay trong nháy mắt, một số ký ức không thuộc về nàng đột nhiên chui vào trong não. Trình Loan Loan hoảng sợ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Mẹ nó, nàng - một nữ xí nghiệp gia thành công, ngày đầu tiên đưa công ty ra thị trường vậy mà lại xuyên qua đến cổ đại, trên người một quả phụ! Nàng 33 tuổi, không kết hôn không sinh con, sự nghiệp thành công, cuộc sống thoải mái tự đắc. Nguyên thân cũng 33 tuổi, mười bốn tuổi đã gả chồng, sinh bốn nhi tử, trước mắt đây là đại nhi tử và con dâu cả của nguyên thân. Nói cách khác, nàng lược bỏ kết hôn và sinh hài tử, nhảy cấp trở thành… Vòng loại tuyển chọn người tham gia phong thái đại tái của thôn Đại Hà đã kết thúc thành công tốt đẹp.Những người đạt được ba thứ hạng đầu, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, trong thôn cũng chuẩn bị phần thưởng cho những người này, mỗi người ba cân gạo.Lý chính đứng trên tảng đá lớn cao giọng nói: "Các ngươi là những người sắp đại diện cho thôn Đại Hà của chúng ta đi huyện tham gia tranh tài. Nếu như có thể mang về vinh dự cho thôn Đại Hà, thôn còn có thể cho thêm phần thưởng. Đạt được hạng nhất trong huyện, thưởng mười mẫu đất hoang, hạng hai thưởng năm mẫu, hạng ba ba mẫu."Trong thôn nhiều nhất chính là đất hoang, ba bốn ngàn mẫu, lại không có bao nhiêu người mua, toàn bộ để hoang ở xung quanh thôn, mọc đầy cỏ dại, nhìn mà thấy đáng tiếc.Chỉ cần là người có công với thôn, đều có thể lấy ra thưởng một cách thích hợp. Mùa xuân năm sau khai hoang trồng trọt, cũng có thể gia tăng một ít thu hoạch.Mọi người trong thôn vây quanh lý chính cổ vũ, một mảnh vui mừng.Trong nhà Trình Loan Loan có mấy hài tử trổ hết tài năng ở vòng loại, Triệu Nhị Cẩu là tranh tài số học, Triệu Tam Ngưu là thi đấu vật, Ngô Tuệ Nương là tranh tài về trù nghệ, Hạ Hoa tranh tài về thêu hoa... Mấy hài tử, mỗi người được thưởng ba cân gạo, cười rất vui vẻ.Còn chưa đi tới cửa nhà, Trình Loan Loan đã nhìn thấy ba chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa là một bóng người quen thuộc.Nàng cười khanh khách nghênh đón: "Bạch chưởng quỹ đã tới đây lâu chưa, tại sao lại không phái người đi qua nói một tiếng.""Vừa đến." Bạch Khải nhẹ nhàng mở miệng: "Không biết trong thôn đang làm chuyện gì vậy?""Huyện Bình An chúng ta cùng mấy huyện trấn phụ cận phối hợp tổ chức phong thái đại tái, lúc này trong thôn đang tổ chức vòng loại để chọn người lên huyện tranh tài." Trình Loan Loan cười nói: "Đừng đứng nói chuyện nữa, mời Bạch chưởng quỹ vào bên trong."Xuân Hoa đã sớm chạy vào trong nhà rót hai chén trà bưng ra, đặt ở trước mặt hai người.Bạch Khải nhấp một ngụm trà, nhịn không được tán thưởng, thật sự là trà ngon. Lá trà ở vùng thâm sơn cùng cốc này thế mà lại không thua gì Uyển Thành bọn họ.Hắn mở miệng hỏi: "Lá trà này là gì?""Trên núi của thôn có rất nhiều cây chè mọc hoang, tùy tiện hái một ít về rang thành lá trà, mọi người đều nói ngon." Trình Loan Loan mặt không đổi sắc nói qua loa cho có lệ: "Bạch chưởng quỹ ngồi tạm một hồi, ta sai người đem xà phòng đưa tới rồi kiểm hàng."Bởi vì chính sách khích lệ đã được ban hành nên mấy ngày nay trong phường mọi người đều tăng ca đẩy nhanh tốc độ, sản lượng hàng ngày cũng tăng lên rất nhiều, xà phòng trong kho chứa không ít.Có ba loại xà phòng thơm, Bạch Khải đặt trước mỗi loại một ngàn, tổng cộng là ba ngàn khối.Người trong phường dùng xe ba gác đẩy tới, xếp ngăn nắp gọn gàng bày trên mặt đất.Bạch Khải đi qua tiện tay cầm lên một khối, nhẹ nhàng mở giấy gói ra, ngửi ngửi mùi thơm, lại thử độ cứng, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.Hắn lấy phiếu đặt hàng ra, sau đó giao cho số tiền còn lại. Số tiền còn phải thanh toán là một ngàn bảy trăm mười lượng bạc, ngân phiếu một ngàn lượng, cộng thêm hơn bảy trăm lượng bạc, toàn bộ đặt ở trên bàn.Triệu Nhị Cẩu sau khi kiểm kê tiền hàng, thu lại phiếu đặt hàng, cuối cùng bảo Bạch Khải ký tên vào trên phiếu xuất kho.Toàn bộ quá trình rất suôn sẻ, cả hai bên đều không đưa ra bất cứ dị nghị nào.Trước khi đi, Bạch Khải chắp tay nói: "Lần này ta đi đường thủy lên phía bắc, dự định đem lô xà phòng này vận chuyển đến kinh thành thử tiêu thụ một lần. Nếu vận khí tốt, ước chừng hai mươi ngày sau, ta sẽ phái người đến đặt trước lô xà phòng tiếp theo."Trình Loan Loan gật đầu: "Vậy ta liền chúc Bạch chưởng quỹ lần này bắc thượng, mã đáo thành công, tiền vào như nước."Nếu xà phòng có thể lưu hành được ở kinh thành thì để truyền khắp cả nước cũng chỉ là vấn đề thời gian.Xe ngựa Bạch gia chậm rãi chạy ra khỏi thôn Đại Hà, dần mất hút ở trên đường chính.Kế tiếp, sẽ từ từ có càng ngày càng nhiều thương đội đến lấy hàng, người trong công xưởng sẽ phải bận rộn không ngừng không nghỉ.Mà công xưởng mới xây dựng thêm sau này cũng chính thức khởi công. Nhân công mới tuyển bên này tổng cộng là năm mươi người, mười mấy hán tử, còn lại những người khác đều là phụ nhân và tiểu cô nương.Những nhân công đã làm việc trước đó sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt những người mới làm quen với môi trường làm việc và cách làm việc.Triệu lão thái thái mặc một thân y phục chỉnh tề sạch sẽ, đeo bội trán, tuần tra chung quanh trong xưởng. Nếu phát hiện ai lười biếng không làm việc, bà lập tức đem người này đuổi ra ngoài.Dưới sự tuần tra nghiêm ngặt của lão thái thái, mọi người càng làm việc càng thêm nghiêm túc.