“Đùng”,”đoàng”! Cơn mưa dữ dội như muốn cuốn trôi mọi thứ đi. Tại phòng cấp cứu trong bệnh viện thành phố, có nhưng tiếng “tít,tít” liên hồi của máy đo nhịp tim liên tục vang lên. Bỗng đèn trên chữ trước cửa phòng cấp cứu bỗng tắt. Khi thấy bác sĩ đi ra cô lập tức chạy đến chỗ bác sĩ: -Bác sĩ ba mẹ tôi, họ sao rồi ? Bác sĩ kéo khẩu trang xuống và nói chuyện với cô cùng giọng vô cùng tiếc nuối: -Xin lỗi gia đình! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng họ đã không qua khỏi. Cô không thể chấp nhận sự thật với cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cô hai của cô đi lại gần và an ủi cô: -Lạc Hy cô vô cùng tiếc về sự ra đi của họ nhưng con phải sớm vượt qua nỗi đau này cô tin là ba mẹ con cũng không muốn thấy con như vầy đâu. Cô đứng dậy và nói với mọi người: -Mọi người cứ về trước đi ạ một lát nữa cháu sẽ về sau bây giờ cháu muốn ở một mình. Nói xong cô quay đầu và chạy ra khỏi bệnh viện. Dưới cơn mưa có những giọt nước mắt chảy mang theo nỗi đau và sự tuyệt vọng rơi xuống khuôn mặt của một cô gái trẻ.…
Tác giả: