Trong lúc Tô Thấm Nhiễm mơ màng liền cảm thấy bốn phía rất ồn ào, mày cô nhẹ nhàng nhăn lại, sau đó lại cảm thấy không khí vẩn đục, hỗn tạp mùi mồ hôi, mùi chân thối. Tô Thấm Nhiễm cố gắng mở mắt ra nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô không dám tin vào mắt mình, đây là đâu? Xung quanh toàn là người, mọi người đều mặc quần áo được làm từ chất liệu đen, trắng, xám thô ráp, hơn nữa còn đầy mụn vá, toàn bộ hình ảnh đều cực kỳ có cảm giác niên đại. Nghe thấy tiếng xe lửa xình xịch truyền tới từ bên ngoài. Tô Thấm Nhiễm hơi ngây ngẩn, nhắm hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh tâm thái, trộm véo một cái vào đùi mình để xem có phải nằm mơ hay không. Khi cô mở to mắt một lần nữa, nhìn hoàn cảnh xa lạ lại có một chút quen thuộc này, vành mắt Tô Thấm Nhiễm có chút ẩm ướt. Cô đã trở lại, trở lại năm tháng rực rỡ kia, về tới cái niên đại làm cô áy náy và trốn tránh kia. “Đồng chí, chúng ta đã đi tới đâu rồi?” Tô Thấm Nhiễm hít sâu vài cái, sau đó nhìn về phía nữ hài nhìn có vẻ rất thuần phác ở bên cạnh…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...