Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 27

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Chương 27 Một người một trăm ngân!Sáu bảy chục người nằm la liệt trên đất.Có mấy người vẫn còn duy trì được tỉnh táo lúc này cũngkhông dám kêu la, đau đớn vô cùng.“Giang Ninh, anh không sao chứ?”Lâm Vũ Chân hoàn hồn lại, lo lắng hỏi han.Cô biết Giang Ninh có thể đánh nhau, nhưng không ngờlại giỏi như vậy.Một chọi sáu bảy chục tên!Hơn nữa chỉ trong có chưa đầy một phút ngán ngủi đã bịGiang Ninh đánh cho tan tác.Quá đáng sợi“Anh không sao”Giang Ninh thong thả đáp: “Chúng nó không chạm đượcvào anh”Hắn liếc sang, cái đám rác rưởi này thôi mà mình suýtnữa thì mất một phút luôn rồi, xem ra lâu rồi không luyệntập đây mà.Giang Ninh rút điện thoại gọi điện cho Hoàng Ngọc.Minh.“Có rác rưởi cần cậu thu dọn, tôi muốn cậu nhất địnhphải đến một chuyến”Ngấắt điện thoại, Giang Ninh quay sang nhìn đám côngnhân vẫn còn đang há mồm trợn mắt.“Các cậu làm việc ở đây thì sẽ không có ai có thể đếngây rối các cậu, hiểu chưa”Những công nhân đó gật đầu.Cả người Tiểu Hứa lúc này đang run rẩy.Cậu sùng bái người ta đó!Đây mới là đàn ông, đây mới là đàn ông đích thực!“Anh Ninh!” ậ vàng bước đến, hơi thở gấp gáp: “Anh yên tâm,em sẽ để ý ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì,em sẽ không để anh và cô Lâm thất vọng đâu” Giang Ninh gật đầu.Chẳng mấy chốc, Hoàng Ngọc Minh đến, còn dẫn theomười mấy người.“Trói hết cái lũ kia cho tôi!”Hoàng Ngọc Minh giận dữcó người dám đến phá rối?“Hạng mục của tao mà cònNói ra thì hạng mục này cũng tính là của anh, có ngườiđến gây sự, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.Càng huống chỉ giờ đây Lâm Vũ Chân là người phụtrách, cô là vợ của Giang Ninh đó!“Đại ca, đều tại em thu xếp không ổn thoả, để chị dâuphải sợ hãi”“Tôi ở đây, còn chưa có ai có thể làm tổn thương cô ấyđâu”Giang Ninh chỉ tên côn đồ cầm đầu: “Tên đó nói, lão đạicủa gã là Hắc Hổ”“Hắc Hổ?”Nghe thấy tên này, Hoàng Ngọc Minh hơi nhíu mày lại,hiển nhiên tên Hắc Hổ này không phải là hạng bìnhthường có thể đụng vào.“Sao, không giải quyết được?”“Có chút”Hoàng Ngọc Minh lập tức lắc đầu: “Hắc Hổ này là mộtnhân vật có máu mặt ở thế giới ngầm, trước đây em cóchào hỏi qua lại, không ngờ gã lại là đứng đẳng sau làmtrò quỷ” “Đại ca, chuyện này giao cho em xử lý!”Mẹ nó chứ, cho dù là ông trời, Hoàng Ngọc Minh cũngkhông thể nhịn.Ngay cả hạng mục của mình mà cũng dám đến gây r‹chẳng lẽ là do mình lâu rồi không lộ mặt trong thế giớingầm nên thế?  “Lão Hoàng.”Giang Ninh nhìn Hoàng Ngọc Minh, chậm rãi nói: “A Phibảo cậu ở Đông Hải bao nhiêu năm như vậy, không phảichỉ là để cậu phát triển trong thế giới ngầm đâu”Hoàng Ngọc Minh rùng mình, kinh ngạc nhìn GiangNinh.“Đám rác rưởi này nên thanh lý thì thanh lý, thanh lý sạchsẽ rồi thì cái vòng này cũng sạch sẽ, cậu hiểu không?”Hoàng Ngọc Minh cảm giác tim mình nhảy binh binhtrong *****, cậu hiểu ý trong lời nói của Giang Ninh.Hắn muốn tẩy trắng hoàn toàn thế giới ngầm ở ĐôngHải.Hắc Hổ là côn đồ, đương nhiên là Hoàng Ngọc Minh biếtrõ.Nhưng nghe giọng điệu của Giang Ninh, hắn hoàn toànkhông đặt cái người tên là Hắc Hổ để vào mắt.Tựa như đó chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến màthôi!“Liên lạc với Hắc Hổ đi;’Giang Ninh nhìn sáu bảy chục tên đang bị dây thừng thicông trói lại toàn bộ: “Bào gã đến lĩnh người, một tênmột trăm ngàn”“Thiếu một phân tiền thì đừng hòng mang được tên nàođiHoàng Ngọc Minh lập tức trả lời: “Vâng”Sáu mươi tám người, tổng cộng sáu triệu tám, GiangNinh muốn bán luôn một ổ mà không bán đơn lẻ, thiếumột phân tiền, Hắc Hổ đừng mong mang đi được tênnào.Lâm Vũ Chân đứng bên cạnh nghe được thì hơi lo lắng.“Giang Ninh, làm thế có làm to chuyện quá không?”Ngay cả Hoàng Ngọc Minh cũng nói Hắc Hổ không dễchọc, Giang Ninh làm như vậy chỉ e sẽ đắc tội với Hắc:Hổ. Cô cũng đã từng nghe đến cái tên này, tên côn đồ nổidanh thế giới ngầm hầu như cả thành phố Đông Hải nàyai cũng biết.“Làm to chuyện?” Giang Ninh lắc đầu: “Chuyện nhỏ như mắt muỗi thế nàymà nói làm to chuyện thì thật mất mặt.”Những chuyện hắn đã trải qua, chỉ cần tuỳ tiện nói ramột cái là đã đủ chấn động trời đất.Một tên Hắc Hổ cỏn con?Giang Ninh cúi sát đầu xuống nhìn cũng chưa chắc đãthấy được gã.“Yên tâm đi, em cứ làm việc của em, anh đảm bảo mọichuyện thuận lợi”Giang Ninh cười nói; “Ai cũng không thể gây ảnh hưởngđến sự nghiệp của vợ anh”Lâm Vũ Chân chun mũi.Lúc nào rồi còn cợt nhả được, ai là vợ anh.Thấy mặt Giang Ninh nghiêm túc, cô không nói thêm gì nữa.Cô còn nói được gì nữa đây?

Chương 27 Một người một trăm ngân!

Sáu bảy chục người nằm la liệt trên đất.

Có mấy người vẫn còn duy trì được tỉnh táo lúc này cũng

không dám kêu la, đau đớn vô cùng.

“Giang Ninh, anh không sao chứ?”

Lâm Vũ Chân hoàn hồn lại, lo lắng hỏi han.

Cô biết Giang Ninh có thể đánh nhau, nhưng không ngờ

lại giỏi như vậy.

Một chọi sáu bảy chục tên!

Hơn nữa chỉ trong có chưa đầy một phút ngán ngủi đã bị

Giang Ninh đánh cho tan tác.

Quá đáng sợi

“Anh không sao”

Giang Ninh thong thả đáp: “Chúng nó không chạm được

vào anh”

Hắn liếc sang, cái đám rác rưởi này thôi mà mình suýt

nữa thì mất một phút luôn rồi, xem ra lâu rồi không luyện

tập đây mà.

Giang Ninh rút điện thoại gọi điện cho Hoàng Ngọc.

Minh.

“Có rác rưởi cần cậu thu dọn, tôi muốn cậu nhất định

phải đến một chuyến”

Ngấắt điện thoại, Giang Ninh quay sang nhìn đám công

nhân vẫn còn đang há mồm trợn mắt.

“Các cậu làm việc ở đây thì sẽ không có ai có thể đến

gây rối các cậu, hiểu chưa”

Những công nhân đó gật đầu.

Cả người Tiểu Hứa lúc này đang run rẩy.

Cậu sùng bái người ta đó!

Đây mới là đàn ông, đây mới là đàn ông đích thực!

“Anh Ninh!”

 

ậ vàng bước đến, hơi thở gấp gáp: “Anh yên tâm,

em sẽ để ý ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì,

em sẽ không để anh và cô Lâm thất vọng đâu”

 

Giang Ninh gật đầu.

Chẳng mấy chốc, Hoàng Ngọc Minh đến, còn dẫn theo

mười mấy người.

“Trói hết cái lũ kia cho tôi!”

Hoàng Ngọc Minh giận dữ

có người dám đến phá rối?

“Hạng mục của tao mà còn

Nói ra thì hạng mục này cũng tính là của anh, có người

đến gây sự, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.

Càng huống chỉ giờ đây Lâm Vũ Chân là người phụ

trách, cô là vợ của Giang Ninh đó!

“Đại ca, đều tại em thu xếp không ổn thoả, để chị dâu

phải sợ hãi”

“Tôi ở đây, còn chưa có ai có thể làm tổn thương cô ấy

đâu”

Giang Ninh chỉ tên côn đồ cầm đầu: “Tên đó nói, lão đại

của gã là Hắc Hổ”

“Hắc Hổ?”

Nghe thấy tên này, Hoàng Ngọc Minh hơi nhíu mày lại,

hiển nhiên tên Hắc Hổ này không phải là hạng bình

thường có thể đụng vào.

“Sao, không giải quyết được?”

“Có chút”

Hoàng Ngọc Minh lập tức lắc đầu: “Hắc Hổ này là một

nhân vật có máu mặt ở thế giới ngầm, trước đây em có

chào hỏi qua lại, không ngờ gã lại là đứng đẳng sau làm

trò quỷ”

 

“Đại ca, chuyện này giao cho em xử lý!”

Mẹ nó chứ, cho dù là ông trời, Hoàng Ngọc Minh cũng

không thể nhịn.

Ngay cả hạng mục của mình mà cũng dám đến gây r‹

chẳng lẽ là do mình lâu rồi không lộ mặt trong thế giới

ngầm nên thế?

 

 

“Lão Hoàng.”

Giang Ninh nhìn Hoàng Ngọc Minh, chậm rãi nói: “A Phi

bảo cậu ở Đông Hải bao nhiêu năm như vậy, không phải

chỉ là để cậu phát triển trong thế giới ngầm đâu”

Hoàng Ngọc Minh rùng mình, kinh ngạc nhìn Giang

Ninh.

“Đám rác rưởi này nên thanh lý thì thanh lý, thanh lý sạch

sẽ rồi thì cái vòng này cũng sạch sẽ, cậu hiểu không?”

Hoàng Ngọc Minh cảm giác tim mình nhảy binh binh

trong *****, cậu hiểu ý trong lời nói của Giang Ninh.

Hắn muốn tẩy trắng hoàn toàn thế giới ngầm ở Đông

Hải.

Hắc Hổ là côn đồ, đương nhiên là Hoàng Ngọc Minh biết

rõ.

Nhưng nghe giọng điệu của Giang Ninh, hắn hoàn toàn

không đặt cái người tên là Hắc Hổ để vào mắt.

Tựa như đó chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến mà

thôi!

“Liên lạc với Hắc Hổ đi;’

Giang Ninh nhìn sáu bảy chục tên đang bị dây thừng thi

công trói lại toàn bộ: “Bào gã đến lĩnh người, một tên

một trăm ngàn”

“Thiếu một phân tiền thì đừng hòng mang được tên nào

đi

Hoàng Ngọc Minh lập tức trả lời: “Vâng”

Sáu mươi tám người, tổng cộng sáu triệu tám, Giang

Ninh muốn bán luôn một ổ mà không bán đơn lẻ, thiếu

một phân tiền, Hắc Hổ đừng mong mang đi được tên

nào.

Lâm Vũ Chân đứng bên cạnh nghe được thì hơi lo lắng.

“Giang Ninh, làm thế có làm to chuyện quá không?”

Ngay cả Hoàng Ngọc Minh cũng nói Hắc Hổ không dễ

chọc, Giang Ninh làm như vậy chỉ e sẽ đắc tội với Hắc:

Hổ.

 

Cô cũng đã từng nghe đến cái tên này, tên côn đồ nổi

danh thế giới ngầm hầu như cả thành phố Đông Hải này

ai cũng biết.

“Làm to chuyện?”

 

Giang Ninh lắc đầu: “Chuyện nhỏ như mắt muỗi thế này

mà nói làm to chuyện thì thật mất mặt.”

Những chuyện hắn đã trải qua, chỉ cần tuỳ tiện nói ra

một cái là đã đủ chấn động trời đất.

Một tên Hắc Hổ cỏn con?

Giang Ninh cúi sát đầu xuống nhìn cũng chưa chắc đã

thấy được gã.

“Yên tâm đi, em cứ làm việc của em, anh đảm bảo mọi

chuyện thuận lợi”

Giang Ninh cười nói; “Ai cũng không thể gây ảnh hưởng

đến sự nghiệp của vợ anh”

Lâm Vũ Chân chun mũi.

Lúc nào rồi còn cợt nhả được, ai là vợ anh.

Thấy mặt Giang Ninh nghiêm túc, cô không nói thêm gì nữa.

Cô còn nói được gì nữa đây?

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Chương 27 Một người một trăm ngân!Sáu bảy chục người nằm la liệt trên đất.Có mấy người vẫn còn duy trì được tỉnh táo lúc này cũngkhông dám kêu la, đau đớn vô cùng.“Giang Ninh, anh không sao chứ?”Lâm Vũ Chân hoàn hồn lại, lo lắng hỏi han.Cô biết Giang Ninh có thể đánh nhau, nhưng không ngờlại giỏi như vậy.Một chọi sáu bảy chục tên!Hơn nữa chỉ trong có chưa đầy một phút ngán ngủi đã bịGiang Ninh đánh cho tan tác.Quá đáng sợi“Anh không sao”Giang Ninh thong thả đáp: “Chúng nó không chạm đượcvào anh”Hắn liếc sang, cái đám rác rưởi này thôi mà mình suýtnữa thì mất một phút luôn rồi, xem ra lâu rồi không luyệntập đây mà.Giang Ninh rút điện thoại gọi điện cho Hoàng Ngọc.Minh.“Có rác rưởi cần cậu thu dọn, tôi muốn cậu nhất địnhphải đến một chuyến”Ngấắt điện thoại, Giang Ninh quay sang nhìn đám côngnhân vẫn còn đang há mồm trợn mắt.“Các cậu làm việc ở đây thì sẽ không có ai có thể đếngây rối các cậu, hiểu chưa”Những công nhân đó gật đầu.Cả người Tiểu Hứa lúc này đang run rẩy.Cậu sùng bái người ta đó!Đây mới là đàn ông, đây mới là đàn ông đích thực!“Anh Ninh!” ậ vàng bước đến, hơi thở gấp gáp: “Anh yên tâm,em sẽ để ý ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì,em sẽ không để anh và cô Lâm thất vọng đâu” Giang Ninh gật đầu.Chẳng mấy chốc, Hoàng Ngọc Minh đến, còn dẫn theomười mấy người.“Trói hết cái lũ kia cho tôi!”Hoàng Ngọc Minh giận dữcó người dám đến phá rối?“Hạng mục của tao mà cònNói ra thì hạng mục này cũng tính là của anh, có ngườiđến gây sự, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.Càng huống chỉ giờ đây Lâm Vũ Chân là người phụtrách, cô là vợ của Giang Ninh đó!“Đại ca, đều tại em thu xếp không ổn thoả, để chị dâuphải sợ hãi”“Tôi ở đây, còn chưa có ai có thể làm tổn thương cô ấyđâu”Giang Ninh chỉ tên côn đồ cầm đầu: “Tên đó nói, lão đạicủa gã là Hắc Hổ”“Hắc Hổ?”Nghe thấy tên này, Hoàng Ngọc Minh hơi nhíu mày lại,hiển nhiên tên Hắc Hổ này không phải là hạng bìnhthường có thể đụng vào.“Sao, không giải quyết được?”“Có chút”Hoàng Ngọc Minh lập tức lắc đầu: “Hắc Hổ này là mộtnhân vật có máu mặt ở thế giới ngầm, trước đây em cóchào hỏi qua lại, không ngờ gã lại là đứng đẳng sau làmtrò quỷ” “Đại ca, chuyện này giao cho em xử lý!”Mẹ nó chứ, cho dù là ông trời, Hoàng Ngọc Minh cũngkhông thể nhịn.Ngay cả hạng mục của mình mà cũng dám đến gây r‹chẳng lẽ là do mình lâu rồi không lộ mặt trong thế giớingầm nên thế?  “Lão Hoàng.”Giang Ninh nhìn Hoàng Ngọc Minh, chậm rãi nói: “A Phibảo cậu ở Đông Hải bao nhiêu năm như vậy, không phảichỉ là để cậu phát triển trong thế giới ngầm đâu”Hoàng Ngọc Minh rùng mình, kinh ngạc nhìn GiangNinh.“Đám rác rưởi này nên thanh lý thì thanh lý, thanh lý sạchsẽ rồi thì cái vòng này cũng sạch sẽ, cậu hiểu không?”Hoàng Ngọc Minh cảm giác tim mình nhảy binh binhtrong *****, cậu hiểu ý trong lời nói của Giang Ninh.Hắn muốn tẩy trắng hoàn toàn thế giới ngầm ở ĐôngHải.Hắc Hổ là côn đồ, đương nhiên là Hoàng Ngọc Minh biếtrõ.Nhưng nghe giọng điệu của Giang Ninh, hắn hoàn toànkhông đặt cái người tên là Hắc Hổ để vào mắt.Tựa như đó chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến màthôi!“Liên lạc với Hắc Hổ đi;’Giang Ninh nhìn sáu bảy chục tên đang bị dây thừng thicông trói lại toàn bộ: “Bào gã đến lĩnh người, một tênmột trăm ngàn”“Thiếu một phân tiền thì đừng hòng mang được tên nàođiHoàng Ngọc Minh lập tức trả lời: “Vâng”Sáu mươi tám người, tổng cộng sáu triệu tám, GiangNinh muốn bán luôn một ổ mà không bán đơn lẻ, thiếumột phân tiền, Hắc Hổ đừng mong mang đi được tênnào.Lâm Vũ Chân đứng bên cạnh nghe được thì hơi lo lắng.“Giang Ninh, làm thế có làm to chuyện quá không?”Ngay cả Hoàng Ngọc Minh cũng nói Hắc Hổ không dễchọc, Giang Ninh làm như vậy chỉ e sẽ đắc tội với Hắc:Hổ. Cô cũng đã từng nghe đến cái tên này, tên côn đồ nổidanh thế giới ngầm hầu như cả thành phố Đông Hải nàyai cũng biết.“Làm to chuyện?” Giang Ninh lắc đầu: “Chuyện nhỏ như mắt muỗi thế nàymà nói làm to chuyện thì thật mất mặt.”Những chuyện hắn đã trải qua, chỉ cần tuỳ tiện nói ramột cái là đã đủ chấn động trời đất.Một tên Hắc Hổ cỏn con?Giang Ninh cúi sát đầu xuống nhìn cũng chưa chắc đãthấy được gã.“Yên tâm đi, em cứ làm việc của em, anh đảm bảo mọichuyện thuận lợi”Giang Ninh cười nói; “Ai cũng không thể gây ảnh hưởngđến sự nghiệp của vợ anh”Lâm Vũ Chân chun mũi.Lúc nào rồi còn cợt nhả được, ai là vợ anh.Thấy mặt Giang Ninh nghiêm túc, cô không nói thêm gì nữa.Cô còn nói được gì nữa đây?

Chương 27