Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 33

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Lâm Vũ Chân định đi qua gọi thì Lâm Văn khoát tay, rahiệu cô đừng quấy rầy ông cụ.Ông biết, bọn họ không có trọng lượng, không có tưcách làm cho ông cụ dừng việc trong tay mình lại.Lâm Vũ Chân cản môi. Cô không phải mới nhìn thấycảnh này lần đầu tiên.Nếu ba con Lâm Cường tới, sợ rằng đã là cảnh tượngkhác rồi.Một lúc lâu sau, Lâm Tiêu mới niệm kinh xong và chậmrãi mở mắt ra.Ông cụ quay đầu, nhìn hai ba con Lâm Văn và khẽ nhíumày.“Tới rồi”Cũng chỉ có hai chữ đơn giản với giọng điệu bình tĩnh,giống như hai người trước mắt kia không phải là con traivà cháu gái của mình vậy.“Ba, con tới tìm ba có việc muốn nói.”Lâm Văn sớm đã quen với thái độ của Lâm Tiêu đối vớimình.Từ sau khi mình bị tàn phế, không có cách nào làm gìcho nhà họ Lâm, thậm chí còn cần nhà họ Lâm cứu tế,người con trai là ông lại không có địa vị gì nữa.Nếu không phải ba con Lâm Cường quá đáng quá, hếtlần này tới lần khác nhằm vào Lâm Vũ Chân, ông cănbản không muốn tới đây.“Nói đi”Lâm Tiêu vẫn nói ít, hình như không muốn nói thêm mộttừ với Lâm Văn.“Dự án mà Vũ Chân đang chịu trách nhiệm là dự án quantrọng nhất của nhà họ Lâm ta đúng không?”Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Hôm nay Lâm Văntới đây là muốn đòi hỏi gì đó sao?Ông cụ biết chuyện này, Lâm Cường đã nói với ông cụrồi. Không biết Lâm Vũ Chân dùng thủ đoạn gì khiếnHoàng Ngọc Minh chỉ đồng ý để cho Lâm Vũ Chân chịutrách nhiệm, bằng không sẽ không làm dự án này nữa.Ông cụ đã có chút mất hứng, chỉ là vì lợi ích của nhà họLâm nên ông cụ mới tạm thời không nói mà thôi.Không ngờ đám người Lâm Văn ngược lại còn chủ độngtới cửa đòi hỏi.Đám người Lâm Vũ Chân cho rằng nhà họ Lâm không cóđám người bọn họ thì thật sự không làm được dự án nàysao?Lâm Tiêu nghĩ đến đây lại liếc nhìn Lâm Vũ Chân, trongánh mắt có thêm phần ghét bỏ.Sinh con gái vô dụng thôi, đến lúc nào đó rồi cũng phảigả ra ngoài, không chừng còn muốn mang theo đồ trongnhà đi nữa đấy.“Đúng, rất quan trọng”Lâm Tiêu ngước mắt nhìn: “Bây giờ không phải là VũChân đang chịu trách nhiệm sao? Thế nào, có yêu cầu gìà?”Lâm Vũ Chân vừa nghe vậy thì trong lòng hơi khó chịu.Lẽ nào bọn họ tới đây chỉ là vì có yêu cầu, muốn đòi hỏigì đó thôi sao?“Không phải”Lâm Văn lắc đầu: “Chúng con là người của nhà họ Lâm,làm việc cho nhà họ Lâm là chuyện nên làm, không cóyêu cầu, cũng sẽ không đòi hỏi gì cả.”  “Nhưng… anh trai rất nhiều lần gây rối làm ảnh hưởng tớicông việc của Vũ Chân, thậm chí không tiếc phá hỏngdự án này. Anh ấy làm vậy khó tránh khỏi quá đáng đi!”Giọng điệu Lâm Văn hơi kích động.“Anh ấy tìm người không ngừng gây rác rối cho Vũ Chân,phá hỏng công trường xây dựng nhà xưởng, thậm chícòn muốn tổn thương Vũ Chân, điều này lại có ý gì? Đâylà dự án nhà họ Lâm, chứ không phải là dự án của bacon Lâm Văn con!”Lâm Tiêu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Văn.“Con nói gì?”Trên mặt ông cụ đầy vẻ không tin.“Không thể như vậy được.”Ông cụ nói thẳng: “Lâm Cường là anh cả của con, bâygiờ còn là người quản lý nhà họ Lâm. Nó sẽ không làmchuyện có hại cho lợi ích của nhà họ Lâm.”“Bại”Lâm Văn sốt ruột: “Chẳng lẽ con còn lừa ba sao?” Những điều này đều có chứng cứGiang Ninh dẫn những kẻ gây r(Lâm Tiêu thì ông cụ mới tin à?Lẽ nào ông phải bảotới, trực tiếp nói với“Hừ, ba làm sao tin con được chứ?”Vậy mà Lâm Tiêu lại thản nhiên nói: “Lâm Cường khôngphải là người như thế”Lâm Văn ngây người nhìn Lâm Tiêu. Ông đột nhiên cảmthấy mình qua đây chất vấn Lâm Cường căn bản làchuyện cực kỳ ngu ngốc.Lâm Tiêu làm sao có thể tin tưởng được.Trong mắt ông cụ, Lâm Cường mới là con trai ông cụ,ông thì tính là gì?“Lâm Văn, ba biết sau khi con bị tàn phế, mấy năm naythật sự sống không tốt lắm, không thể kiếm được xu nàocho nhà họ Lâm mà còn phải giơ tay xin tiền của ba,cảm giác này không dễ chịu g씑Viền mắt Lâm Văn đỏ hoe.“Nhưng con không nên chửi bới anh cả của con. Mấynăm nay mà không có nó giúp đỡ, con đã sớm khôngthể sống tiếp được nữa”“Bây giờ dự án do Vũ Chân chịu trách nhiệm cũng là doLâm Cường nhiều lần đề cử với ba, chính là hi vọng chonhà các con chút cơ hội. Nhưng con thì hay rồi, khôngchú ý bảo ban Vũ Chân cố gắng làm việc, ngược lại cònnói xấu anh cả mình sau lưng?”Lâm Tiêu lắc đầu, trên gương mặt đầy vẻ thất vọng:“Con làm cho ba quá thất vọng.”“Ông,Lâm Vũ Chân buồn bực, Lâm Tiêu này căn bản là nóilinh tinh!“Cháu không cần nói nữa”Lâm Tiêu trực tiếp ngắt lời cô: “Ở nhà họ Lâm còn chưatới liên cháu nói chuyện!”

Lâm Vũ Chân định đi qua gọi thì Lâm Văn khoát tay, ra

hiệu cô đừng quấy rầy ông cụ.

Ông biết, bọn họ không có trọng lượng, không có tư

cách làm cho ông cụ dừng việc trong tay mình lại.

Lâm Vũ Chân cản môi. Cô không phải mới nhìn thấy

cảnh này lần đầu tiên.

Nếu ba con Lâm Cường tới, sợ rằng đã là cảnh tượng

khác rồi.

Một lúc lâu sau, Lâm Tiêu mới niệm kinh xong và chậm

rãi mở mắt ra.

Ông cụ quay đầu, nhìn hai ba con Lâm Văn và khẽ nhíu

mày.

“Tới rồi”

Cũng chỉ có hai chữ đơn giản với giọng điệu bình tĩnh,

giống như hai người trước mắt kia không phải là con trai

và cháu gái của mình vậy.

“Ba, con tới tìm ba có việc muốn nói.”

Lâm Văn sớm đã quen với thái độ của Lâm Tiêu đối với

mình.

Từ sau khi mình bị tàn phế, không có cách nào làm gì

cho nhà họ Lâm, thậm chí còn cần nhà họ Lâm cứu tế,

người con trai là ông lại không có địa vị gì nữa.

Nếu không phải ba con Lâm Cường quá đáng quá, hết

lần này tới lần khác nhằm vào Lâm Vũ Chân, ông căn

bản không muốn tới đây.

“Nói đi”

Lâm Tiêu vẫn nói ít, hình như không muốn nói thêm một

từ với Lâm Văn.

“Dự án mà Vũ Chân đang chịu trách nhiệm là dự án quan

trọng nhất của nhà họ Lâm ta đúng không?”

Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Hôm nay Lâm Văn

tới đây là muốn đòi hỏi gì đó sao?

Ông cụ biết chuyện này, Lâm Cường đã nói với ông cụ

rồi. Không biết Lâm Vũ Chân dùng thủ đoạn gì khiến

Hoàng Ngọc Minh chỉ đồng ý để cho Lâm Vũ Chân chịu

trách nhiệm, bằng không sẽ không làm dự án này nữa.

Ông cụ đã có chút mất hứng, chỉ là vì lợi ích của nhà họ

Lâm nên ông cụ mới tạm thời không nói mà thôi.

Không ngờ đám người Lâm Văn ngược lại còn chủ động

tới cửa đòi hỏi.

Đám người Lâm Vũ Chân cho rằng nhà họ Lâm không có

đám người bọn họ thì thật sự không làm được dự án này

sao?

Lâm Tiêu nghĩ đến đây lại liếc nhìn Lâm Vũ Chân, trong

ánh mắt có thêm phần ghét bỏ.

Sinh con gái vô dụng thôi, đến lúc nào đó rồi cũng phải

gả ra ngoài, không chừng còn muốn mang theo đồ trong

nhà đi nữa đấy.

“Đúng, rất quan trọng”

Lâm Tiêu ngước mắt nhìn: “Bây giờ không phải là Vũ

Chân đang chịu trách nhiệm sao? Thế nào, có yêu cầu gì

à?”

Lâm Vũ Chân vừa nghe vậy thì trong lòng hơi khó chịu.

Lẽ nào bọn họ tới đây chỉ là vì có yêu cầu, muốn đòi hỏi

gì đó thôi sao?

“Không phải”

Lâm Văn lắc đầu: “Chúng con là người của nhà họ Lâm,

làm việc cho nhà họ Lâm là chuyện nên làm, không có

yêu cầu, cũng sẽ không đòi hỏi gì cả.”

 

 

“Nhưng… anh trai rất nhiều lần gây rối làm ảnh hưởng tới

công việc của Vũ Chân, thậm chí không tiếc phá hỏng

dự án này. Anh ấy làm vậy khó tránh khỏi quá đáng đi!”

Giọng điệu Lâm Văn hơi kích động.

“Anh ấy tìm người không ngừng gây rác rối cho Vũ Chân,

phá hỏng công trường xây dựng nhà xưởng, thậm chí

còn muốn tổn thương Vũ Chân, điều này lại có ý gì? Đây

là dự án nhà họ Lâm, chứ không phải là dự án của ba

con Lâm Văn con!”

Lâm Tiêu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Văn.

“Con nói gì?”

Trên mặt ông cụ đầy vẻ không tin.

“Không thể như vậy được.”

Ông cụ nói thẳng: “Lâm Cường là anh cả của con, bây

giờ còn là người quản lý nhà họ Lâm. Nó sẽ không làm

chuyện có hại cho lợi ích của nhà họ Lâm.”

“Bại”

Lâm Văn sốt ruột: “Chẳng lẽ con còn lừa ba sao?”

 

Những điều này đều có chứng cứ

Giang Ninh dẫn những kẻ gây r(

Lâm Tiêu thì ông cụ mới tin à?

Lẽ nào ông phải bảo

tới, trực tiếp nói với

“Hừ, ba làm sao tin con được chứ?”

Vậy mà Lâm Tiêu lại thản nhiên nói: “Lâm Cường không

phải là người như thế”

Lâm Văn ngây người nhìn Lâm Tiêu. Ông đột nhiên cảm

thấy mình qua đây chất vấn Lâm Cường căn bản là

chuyện cực kỳ ngu ngốc.

Lâm Tiêu làm sao có thể tin tưởng được.

Trong mắt ông cụ, Lâm Cường mới là con trai ông cụ,

ông thì tính là gì?

“Lâm Văn, ba biết sau khi con bị tàn phế, mấy năm nay

thật sự sống không tốt lắm, không thể kiếm được xu nào

cho nhà họ Lâm mà còn phải giơ tay xin tiền của ba,

cảm giác này không dễ chịu gì”

‘Viền mắt Lâm Văn đỏ hoe.

“Nhưng con không nên chửi bới anh cả của con. Mấy

năm nay mà không có nó giúp đỡ, con đã sớm không

thể sống tiếp được nữa”

“Bây giờ dự án do Vũ Chân chịu trách nhiệm cũng là do

Lâm Cường nhiều lần đề cử với ba, chính là hi vọng cho

nhà các con chút cơ hội. Nhưng con thì hay rồi, không

chú ý bảo ban Vũ Chân cố gắng làm việc, ngược lại còn

nói xấu anh cả mình sau lưng?”

Lâm Tiêu lắc đầu, trên gương mặt đầy vẻ thất vọng:

“Con làm cho ba quá thất vọng.”

“Ông,

Lâm Vũ Chân buồn bực, Lâm Tiêu này căn bản là nói

linh tinh!

“Cháu không cần nói nữa”

Lâm Tiêu trực tiếp ngắt lời cô: “Ở nhà họ Lâm còn chưa

tới liên cháu nói chuyện!”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Lâm Vũ Chân định đi qua gọi thì Lâm Văn khoát tay, rahiệu cô đừng quấy rầy ông cụ.Ông biết, bọn họ không có trọng lượng, không có tưcách làm cho ông cụ dừng việc trong tay mình lại.Lâm Vũ Chân cản môi. Cô không phải mới nhìn thấycảnh này lần đầu tiên.Nếu ba con Lâm Cường tới, sợ rằng đã là cảnh tượngkhác rồi.Một lúc lâu sau, Lâm Tiêu mới niệm kinh xong và chậmrãi mở mắt ra.Ông cụ quay đầu, nhìn hai ba con Lâm Văn và khẽ nhíumày.“Tới rồi”Cũng chỉ có hai chữ đơn giản với giọng điệu bình tĩnh,giống như hai người trước mắt kia không phải là con traivà cháu gái của mình vậy.“Ba, con tới tìm ba có việc muốn nói.”Lâm Văn sớm đã quen với thái độ của Lâm Tiêu đối vớimình.Từ sau khi mình bị tàn phế, không có cách nào làm gìcho nhà họ Lâm, thậm chí còn cần nhà họ Lâm cứu tế,người con trai là ông lại không có địa vị gì nữa.Nếu không phải ba con Lâm Cường quá đáng quá, hếtlần này tới lần khác nhằm vào Lâm Vũ Chân, ông cănbản không muốn tới đây.“Nói đi”Lâm Tiêu vẫn nói ít, hình như không muốn nói thêm mộttừ với Lâm Văn.“Dự án mà Vũ Chân đang chịu trách nhiệm là dự án quantrọng nhất của nhà họ Lâm ta đúng không?”Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Hôm nay Lâm Văntới đây là muốn đòi hỏi gì đó sao?Ông cụ biết chuyện này, Lâm Cường đã nói với ông cụrồi. Không biết Lâm Vũ Chân dùng thủ đoạn gì khiếnHoàng Ngọc Minh chỉ đồng ý để cho Lâm Vũ Chân chịutrách nhiệm, bằng không sẽ không làm dự án này nữa.Ông cụ đã có chút mất hứng, chỉ là vì lợi ích của nhà họLâm nên ông cụ mới tạm thời không nói mà thôi.Không ngờ đám người Lâm Văn ngược lại còn chủ độngtới cửa đòi hỏi.Đám người Lâm Vũ Chân cho rằng nhà họ Lâm không cóđám người bọn họ thì thật sự không làm được dự án nàysao?Lâm Tiêu nghĩ đến đây lại liếc nhìn Lâm Vũ Chân, trongánh mắt có thêm phần ghét bỏ.Sinh con gái vô dụng thôi, đến lúc nào đó rồi cũng phảigả ra ngoài, không chừng còn muốn mang theo đồ trongnhà đi nữa đấy.“Đúng, rất quan trọng”Lâm Tiêu ngước mắt nhìn: “Bây giờ không phải là VũChân đang chịu trách nhiệm sao? Thế nào, có yêu cầu gìà?”Lâm Vũ Chân vừa nghe vậy thì trong lòng hơi khó chịu.Lẽ nào bọn họ tới đây chỉ là vì có yêu cầu, muốn đòi hỏigì đó thôi sao?“Không phải”Lâm Văn lắc đầu: “Chúng con là người của nhà họ Lâm,làm việc cho nhà họ Lâm là chuyện nên làm, không cóyêu cầu, cũng sẽ không đòi hỏi gì cả.”  “Nhưng… anh trai rất nhiều lần gây rối làm ảnh hưởng tớicông việc của Vũ Chân, thậm chí không tiếc phá hỏngdự án này. Anh ấy làm vậy khó tránh khỏi quá đáng đi!”Giọng điệu Lâm Văn hơi kích động.“Anh ấy tìm người không ngừng gây rác rối cho Vũ Chân,phá hỏng công trường xây dựng nhà xưởng, thậm chícòn muốn tổn thương Vũ Chân, điều này lại có ý gì? Đâylà dự án nhà họ Lâm, chứ không phải là dự án của bacon Lâm Văn con!”Lâm Tiêu mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Văn.“Con nói gì?”Trên mặt ông cụ đầy vẻ không tin.“Không thể như vậy được.”Ông cụ nói thẳng: “Lâm Cường là anh cả của con, bâygiờ còn là người quản lý nhà họ Lâm. Nó sẽ không làmchuyện có hại cho lợi ích của nhà họ Lâm.”“Bại”Lâm Văn sốt ruột: “Chẳng lẽ con còn lừa ba sao?” Những điều này đều có chứng cứGiang Ninh dẫn những kẻ gây r(Lâm Tiêu thì ông cụ mới tin à?Lẽ nào ông phải bảotới, trực tiếp nói với“Hừ, ba làm sao tin con được chứ?”Vậy mà Lâm Tiêu lại thản nhiên nói: “Lâm Cường khôngphải là người như thế”Lâm Văn ngây người nhìn Lâm Tiêu. Ông đột nhiên cảmthấy mình qua đây chất vấn Lâm Cường căn bản làchuyện cực kỳ ngu ngốc.Lâm Tiêu làm sao có thể tin tưởng được.Trong mắt ông cụ, Lâm Cường mới là con trai ông cụ,ông thì tính là gì?“Lâm Văn, ba biết sau khi con bị tàn phế, mấy năm naythật sự sống không tốt lắm, không thể kiếm được xu nàocho nhà họ Lâm mà còn phải giơ tay xin tiền của ba,cảm giác này không dễ chịu g씑Viền mắt Lâm Văn đỏ hoe.“Nhưng con không nên chửi bới anh cả của con. Mấynăm nay mà không có nó giúp đỡ, con đã sớm khôngthể sống tiếp được nữa”“Bây giờ dự án do Vũ Chân chịu trách nhiệm cũng là doLâm Cường nhiều lần đề cử với ba, chính là hi vọng chonhà các con chút cơ hội. Nhưng con thì hay rồi, khôngchú ý bảo ban Vũ Chân cố gắng làm việc, ngược lại cònnói xấu anh cả mình sau lưng?”Lâm Tiêu lắc đầu, trên gương mặt đầy vẻ thất vọng:“Con làm cho ba quá thất vọng.”“Ông,Lâm Vũ Chân buồn bực, Lâm Tiêu này căn bản là nóilinh tinh!“Cháu không cần nói nữa”Lâm Tiêu trực tiếp ngắt lời cô: “Ở nhà họ Lâm còn chưatới liên cháu nói chuyện!”

Chương 33