Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 35
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Giang Ninh!”Lâm Vũ Chân kêu lên: “Em không cho anh nói ba em nhưvậy!”Mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn ra.Ai cũng không được nói ba côIGiang Ninh lại không quan tâm: “Nếu ba có thể cứng rắnmột chút, ba có thể chịu tranh giành một chút thì mẹcon và Vũ Chân có thể bị người ta bắt nạt sao?”“Chiếc váy mẹ con mặc trên người kia, đã mặc mấy nămrồi?”“Còn nữa, mẹ có mua mỹ phẩm gì không?”“Vũ Chân vốn có thể tiếp tục học đào tạo chuyên sâu, vìsao chỉ mới tốt nghiệp khóa chính quy đã phải vào Lâmthị làm việc?”“Cô ấy ra khỏi nhà khi mới vừa sáng, về nhà thì trời đã tốiđen. Cô ấy liều mạng, mệt mỏi hơn ai khác nhưng tiềnlương của cô ấy lại cao hơn ai chứ?”Từng câu nói của Giang Ninh gần như muốn xé nát LâmVăn!Hán ***** Lâm Văn chảng hề nương tay. Vào giờ phútnày, tất cả tôn nghiêm của ông đều chẳng còn gì nữa.Không thể chăm sóc tốt cho vợ mình, không bảo vệđược con gái của mình, vậy ông còn tính đàn ông gìnữa?“Giang Ninh… em xin anh đừng nói nữa”Lâm Vũ Chân kéo tay áo của Giang Ninh: “Anh đừng làmba em tổn thương nữa, được không?”Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi đỗ xe vào bênđường.“Anh không tổn thương ba. Người tổn thương ba vẫn làbản thân ba”Giang Ninh nói: “Chân của ba tàn phế, chỉ là chân khôngđứng dậy nổi thôi. Nhưng bây giờ, cả người ba đềukhông đứng lên nổi.”“Giang Ninh, cậu nói đúng.”Lâm Văn cười gượng: “Tôi là quỳ lâu quá nên khôngđứng nổi, mà không phải chân tàn phế không đứng nổi”“Con có thể chữa trị được chân của ba, làm cho ba lạiđứng dậy. Nhưng nếu trên tinh thần không đứng nổi thìchân này có chữa lành cũng chẳng có ý nghĩa gì cả””Giang Ninh nói không chút khách sáo.Lâm Văn ngẩng đầu, ông và Giang Ninh bốn mắt nhìnnhau.“Mẹ con chọn ba, ba nhẫn tâm để mẹ phải thua cả đờisao?”Âm một tiếng vang lên.Lâm Văn cảm giác đầu mình nổ mạnh.Để cho Tô Mai thua cả đời sao?Bà ấy gả cho một kẻ vô dụng, một kẻ tàn tật như mình,không biết đã bị người nhà mẹ đẻ cười nhạo bao nhiêulần, nhưng Tô Mai chưa từng phàn nàn một câu nào.trước mặt mình.Trước kia ông giả vờ không biết, nhưng bây giờ ông còncó thể giả vờ được sao?“Không!”Lâm Văn đột nhiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt nhìn có vẻdữ tợn: “Tôi không thể để cho bà ấy thua cả đời! Bà ấy làvợ tôi, tôi không thể để cho bà ấy bị người khác chế giễuvì tôi nữa!”Giang Ninh gật đầu rồi lại khởi động xe.“Vậy là được rồi. Ba chuẩn bị sẵn sàng đi, nhà chúng ta…sẽ vùng lên”Hắn nói xong, Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đều ngẩnngười. Nhà chúng ta sẽ vùng lên à?Giang Ninh nói vậy là có ý gì?Chỉ là Giang Ninh không nói nữa.Về đến nhà, mắt Lâm Văn đỏ hoe, không nói lời nào đãvào phòng, ngả đầu xuống giường lại ngủ, làm Tô Maikhông khỏi có chút lo lắng.“Vũ Chân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”Lâm Vũ Chân lắc đầu.Sau khi Giang Ninh nói những lời kia, Lâm Văn đã nhưậy, cô cũng hơi lo lắng, liếc nhìn Giang Ninh với vẻ tráchcứ: Tại sao anh phải nói lời ác như vậy chứ? “Mẹ yên tâm đi, ba chỉ là mệt mỏi thôi. Ngày mai sẽ lạitrả cho mẹ một người đàn ông khác hẳn”Giang Ninh nói xong cũng lại vào phòng.Lúc đó, ở câu lạc bộ suối nước nóng.Vẻ mặt Hắc Hổ rất khó coi.Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Cường, lạnh lùng nói:“Tổng giám đốc Lâm, ông như vậy là rất không tử tế đấy.Không ngờ ông lại cố ý che giấu nhiều tin tức như vậy” “Sao ông không nói cho tôi biết Hoàng Ngọc Minh cũngcó phần trong dự án này?”“Anh Hổ nói gì vậy? Đó là dự án của nhà họ Lâm tôi, cóliên quan gì với Hoàng Ngọc Minh chứ? Cậu ta chỉ làdùng con đường đổi lấy tiền của chúng tôi thôi, trả tiềnlà hết nợ”Lâm Cường hừ một tiếng: “Nhưng Lâm Vũ Chân này thậtra có chút bản lĩnh, sợ rằng đã leo lên trên giường củaHoàng Ngọc Minh, hầu hạ cậu ta rất tốt, cho nên mớikhông kiêng nể như vậy”“Tôi không quan tâm tới những điều này:”Hắc Hổ khoát tay: “Vì chuyện của ông, sáu mươi támngười anh em của tôi còn bị giữ lại ở công trường đấy.Ông nói xem, một trăm nghìn để giải quyết chuyện nàythì thế nào?”Lâm Cường thản nhiên cười, không nói gì.Giải quyết thế nào? Con mẹ nó, cậu trước sau đã cầm của tôi năm triệtbây giờ vân chưa làm xong chuyện mà còn dám hỏi tôithế nào à?Người của cậu là một đám vô dụng, tất cả đều là đámvứt đi!Thấy dáng vẻ không liên quan tới tôi của Lâm Cường,trong lòng Hắc Hổ thầm mắng một câu.Hắn ta biết Lâm Cường không thể lại bỏ tiền nữa. Dùsao mình cầm tiền thì chuyện này cũng không dễ giảiquyết được, muốn lừa tiền nữa cũng không dễ dàng nhưvậy.“Bây giờ dính dáng tới Hoàng Ngọc Minh lại không dễgiải quyết chuyện này đâu”Hắc Hổ nói: “Hơn nữa, tôi đi tìm Hoàng Ngọc Minh, anh†a nói phía sau còn có người khác, là người mà tôi khôngđắc tội nổi!”
“Giang Ninh!”
Lâm Vũ Chân kêu lên: “Em không cho anh nói ba em như
vậy!”
Mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Ai cũng không được nói ba côI
Giang Ninh lại không quan tâm: “Nếu ba có thể cứng rắn
một chút, ba có thể chịu tranh giành một chút thì mẹ
con và Vũ Chân có thể bị người ta bắt nạt sao?”
“Chiếc váy mẹ con mặc trên người kia, đã mặc mấy năm
rồi?”
“Còn nữa, mẹ có mua mỹ phẩm gì không?”
“Vũ Chân vốn có thể tiếp tục học đào tạo chuyên sâu, vì
sao chỉ mới tốt nghiệp khóa chính quy đã phải vào Lâm
thị làm việc?”
“Cô ấy ra khỏi nhà khi mới vừa sáng, về nhà thì trời đã tối
đen. Cô ấy liều mạng, mệt mỏi hơn ai khác nhưng tiền
lương của cô ấy lại cao hơn ai chứ?”
Từng câu nói của Giang Ninh gần như muốn xé nát Lâm
Văn!
Hán ***** Lâm Văn chảng hề nương tay. Vào giờ phút
này, tất cả tôn nghiêm của ông đều chẳng còn gì nữa.
Không thể chăm sóc tốt cho vợ mình, không bảo vệ
được con gái của mình, vậy ông còn tính đàn ông gì
nữa?
“Giang Ninh… em xin anh đừng nói nữa”
Lâm Vũ Chân kéo tay áo của Giang Ninh: “Anh đừng làm
ba em tổn thương nữa, được không?”
Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi đỗ xe vào bên
đường.
“Anh không tổn thương ba. Người tổn thương ba vẫn là
bản thân ba”
Giang Ninh nói: “Chân của ba tàn phế, chỉ là chân không
đứng dậy nổi thôi. Nhưng bây giờ, cả người ba đều
không đứng lên nổi.”
“Giang Ninh, cậu nói đúng.”
Lâm Văn cười gượng: “Tôi là quỳ lâu quá nên không
đứng nổi, mà không phải chân tàn phế không đứng nổi”
“Con có thể chữa trị được chân của ba, làm cho ba lại
đứng dậy. Nhưng nếu trên tinh thần không đứng nổi thì
chân này có chữa lành cũng chẳng có ý nghĩa gì cả””
Giang Ninh nói không chút khách sáo.
Lâm Văn ngẩng đầu, ông và Giang Ninh bốn mắt nhìn
nhau.
“Mẹ con chọn ba, ba nhẫn tâm để mẹ phải thua cả đời
sao?”
Âm một tiếng vang lên.
Lâm Văn cảm giác đầu mình nổ mạnh.
Để cho Tô Mai thua cả đời sao?
Bà ấy gả cho một kẻ vô dụng, một kẻ tàn tật như mình,
không biết đã bị người nhà mẹ đẻ cười nhạo bao nhiêu
lần, nhưng Tô Mai chưa từng phàn nàn một câu nào.
trước mặt mình.
Trước kia ông giả vờ không biết, nhưng bây giờ ông còn
có thể giả vờ được sao?
“Không!”
Lâm Văn đột nhiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt nhìn có vẻ
dữ tợn: “Tôi không thể để cho bà ấy thua cả đời! Bà ấy là
vợ tôi, tôi không thể để cho bà ấy bị người khác chế giễu
vì tôi nữa!”
Giang Ninh gật đầu rồi lại khởi động xe.
“Vậy là được rồi. Ba chuẩn bị sẵn sàng đi, nhà chúng ta…
sẽ vùng lên”
Hắn nói xong, Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đều ngẩn
người. Nhà chúng ta sẽ vùng lên à?
Giang Ninh nói vậy là có ý gì?
Chỉ là Giang Ninh không nói nữa.
Về đến nhà, mắt Lâm Văn đỏ hoe, không nói lời nào đã
vào phòng, ngả đầu xuống giường lại ngủ, làm Tô Mai
không khỏi có chút lo lắng.
“Vũ Chân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Vũ Chân lắc đầu.
Sau khi Giang Ninh nói những lời kia, Lâm Văn đã như
ậy, cô cũng hơi lo lắng, liếc nhìn Giang Ninh với vẻ trách
cứ: Tại sao anh phải nói lời ác như vậy chứ?
“Mẹ yên tâm đi, ba chỉ là mệt mỏi thôi. Ngày mai sẽ lại
trả cho mẹ một người đàn ông khác hẳn”
Giang Ninh nói xong cũng lại vào phòng.
Lúc đó, ở câu lạc bộ suối nước nóng.
Vẻ mặt Hắc Hổ rất khó coi.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Cường, lạnh lùng nói:
“Tổng giám đốc Lâm, ông như vậy là rất không tử tế đấy.
Không ngờ ông lại cố ý che giấu nhiều tin tức như vậy”
“Sao ông không nói cho tôi biết Hoàng Ngọc Minh cũng
có phần trong dự án này?”
“Anh Hổ nói gì vậy? Đó là dự án của nhà họ Lâm tôi, có
liên quan gì với Hoàng Ngọc Minh chứ? Cậu ta chỉ là
dùng con đường đổi lấy tiền của chúng tôi thôi, trả tiền
là hết nợ”
Lâm Cường hừ một tiếng: “Nhưng Lâm Vũ Chân này thật
ra có chút bản lĩnh, sợ rằng đã leo lên trên giường của
Hoàng Ngọc Minh, hầu hạ cậu ta rất tốt, cho nên mới
không kiêng nể như vậy”
“Tôi không quan tâm tới những điều này:”
Hắc Hổ khoát tay: “Vì chuyện của ông, sáu mươi tám
người anh em của tôi còn bị giữ lại ở công trường đấy.
Ông nói xem, một trăm nghìn để giải quyết chuyện này
thì thế nào?”
Lâm Cường thản nhiên cười, không nói gì.
Giải quyết thế nào?
Con mẹ nó, cậu trước sau đã cầm của tôi năm triệt
bây giờ vân chưa làm xong chuyện mà còn dám hỏi tôi
thế nào à?
Người của cậu là một đám vô dụng, tất cả đều là đám
vứt đi!
Thấy dáng vẻ không liên quan tới tôi của Lâm Cường,
trong lòng Hắc Hổ thầm mắng một câu.
Hắn ta biết Lâm Cường không thể lại bỏ tiền nữa. Dù
sao mình cầm tiền thì chuyện này cũng không dễ giải
quyết được, muốn lừa tiền nữa cũng không dễ dàng như
vậy.
“Bây giờ dính dáng tới Hoàng Ngọc Minh lại không dễ
giải quyết chuyện này đâu”
Hắc Hổ nói: “Hơn nữa, tôi đi tìm Hoàng Ngọc Minh, anh
†a nói phía sau còn có người khác, là người mà tôi không
đắc tội nổi!”
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Giang Ninh!”Lâm Vũ Chân kêu lên: “Em không cho anh nói ba em nhưvậy!”Mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn ra.Ai cũng không được nói ba côIGiang Ninh lại không quan tâm: “Nếu ba có thể cứng rắnmột chút, ba có thể chịu tranh giành một chút thì mẹcon và Vũ Chân có thể bị người ta bắt nạt sao?”“Chiếc váy mẹ con mặc trên người kia, đã mặc mấy nămrồi?”“Còn nữa, mẹ có mua mỹ phẩm gì không?”“Vũ Chân vốn có thể tiếp tục học đào tạo chuyên sâu, vìsao chỉ mới tốt nghiệp khóa chính quy đã phải vào Lâmthị làm việc?”“Cô ấy ra khỏi nhà khi mới vừa sáng, về nhà thì trời đã tốiđen. Cô ấy liều mạng, mệt mỏi hơn ai khác nhưng tiềnlương của cô ấy lại cao hơn ai chứ?”Từng câu nói của Giang Ninh gần như muốn xé nát LâmVăn!Hán ***** Lâm Văn chảng hề nương tay. Vào giờ phútnày, tất cả tôn nghiêm của ông đều chẳng còn gì nữa.Không thể chăm sóc tốt cho vợ mình, không bảo vệđược con gái của mình, vậy ông còn tính đàn ông gìnữa?“Giang Ninh… em xin anh đừng nói nữa”Lâm Vũ Chân kéo tay áo của Giang Ninh: “Anh đừng làmba em tổn thương nữa, được không?”Giang Ninh liếc nhìn Lâm Vũ Chân rồi đỗ xe vào bênđường.“Anh không tổn thương ba. Người tổn thương ba vẫn làbản thân ba”Giang Ninh nói: “Chân của ba tàn phế, chỉ là chân khôngđứng dậy nổi thôi. Nhưng bây giờ, cả người ba đềukhông đứng lên nổi.”“Giang Ninh, cậu nói đúng.”Lâm Văn cười gượng: “Tôi là quỳ lâu quá nên khôngđứng nổi, mà không phải chân tàn phế không đứng nổi”“Con có thể chữa trị được chân của ba, làm cho ba lạiđứng dậy. Nhưng nếu trên tinh thần không đứng nổi thìchân này có chữa lành cũng chẳng có ý nghĩa gì cả””Giang Ninh nói không chút khách sáo.Lâm Văn ngẩng đầu, ông và Giang Ninh bốn mắt nhìnnhau.“Mẹ con chọn ba, ba nhẫn tâm để mẹ phải thua cả đờisao?”Âm một tiếng vang lên.Lâm Văn cảm giác đầu mình nổ mạnh.Để cho Tô Mai thua cả đời sao?Bà ấy gả cho một kẻ vô dụng, một kẻ tàn tật như mình,không biết đã bị người nhà mẹ đẻ cười nhạo bao nhiêulần, nhưng Tô Mai chưa từng phàn nàn một câu nào.trước mặt mình.Trước kia ông giả vờ không biết, nhưng bây giờ ông còncó thể giả vờ được sao?“Không!”Lâm Văn đột nhiên siết chặt nắm tay, vẻ mặt nhìn có vẻdữ tợn: “Tôi không thể để cho bà ấy thua cả đời! Bà ấy làvợ tôi, tôi không thể để cho bà ấy bị người khác chế giễuvì tôi nữa!”Giang Ninh gật đầu rồi lại khởi động xe.“Vậy là được rồi. Ba chuẩn bị sẵn sàng đi, nhà chúng ta…sẽ vùng lên”Hắn nói xong, Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đều ngẩnngười. Nhà chúng ta sẽ vùng lên à?Giang Ninh nói vậy là có ý gì?Chỉ là Giang Ninh không nói nữa.Về đến nhà, mắt Lâm Văn đỏ hoe, không nói lời nào đãvào phòng, ngả đầu xuống giường lại ngủ, làm Tô Maikhông khỏi có chút lo lắng.“Vũ Chân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”Lâm Vũ Chân lắc đầu.Sau khi Giang Ninh nói những lời kia, Lâm Văn đã nhưậy, cô cũng hơi lo lắng, liếc nhìn Giang Ninh với vẻ tráchcứ: Tại sao anh phải nói lời ác như vậy chứ? “Mẹ yên tâm đi, ba chỉ là mệt mỏi thôi. Ngày mai sẽ lạitrả cho mẹ một người đàn ông khác hẳn”Giang Ninh nói xong cũng lại vào phòng.Lúc đó, ở câu lạc bộ suối nước nóng.Vẻ mặt Hắc Hổ rất khó coi.Hắn ta nhìn chằm chằm vào Lâm Cường, lạnh lùng nói:“Tổng giám đốc Lâm, ông như vậy là rất không tử tế đấy.Không ngờ ông lại cố ý che giấu nhiều tin tức như vậy” “Sao ông không nói cho tôi biết Hoàng Ngọc Minh cũngcó phần trong dự án này?”“Anh Hổ nói gì vậy? Đó là dự án của nhà họ Lâm tôi, cóliên quan gì với Hoàng Ngọc Minh chứ? Cậu ta chỉ làdùng con đường đổi lấy tiền của chúng tôi thôi, trả tiềnlà hết nợ”Lâm Cường hừ một tiếng: “Nhưng Lâm Vũ Chân này thậtra có chút bản lĩnh, sợ rằng đã leo lên trên giường củaHoàng Ngọc Minh, hầu hạ cậu ta rất tốt, cho nên mớikhông kiêng nể như vậy”“Tôi không quan tâm tới những điều này:”Hắc Hổ khoát tay: “Vì chuyện của ông, sáu mươi támngười anh em của tôi còn bị giữ lại ở công trường đấy.Ông nói xem, một trăm nghìn để giải quyết chuyện nàythì thế nào?”Lâm Cường thản nhiên cười, không nói gì.Giải quyết thế nào? Con mẹ nó, cậu trước sau đã cầm của tôi năm triệtbây giờ vân chưa làm xong chuyện mà còn dám hỏi tôithế nào à?Người của cậu là một đám vô dụng, tất cả đều là đámvứt đi!Thấy dáng vẻ không liên quan tới tôi của Lâm Cường,trong lòng Hắc Hổ thầm mắng một câu.Hắn ta biết Lâm Cường không thể lại bỏ tiền nữa. Dùsao mình cầm tiền thì chuyện này cũng không dễ giảiquyết được, muốn lừa tiền nữa cũng không dễ dàng nhưvậy.“Bây giờ dính dáng tới Hoàng Ngọc Minh lại không dễgiải quyết chuyện này đâu”Hắc Hổ nói: “Hơn nữa, tôi đi tìm Hoàng Ngọc Minh, anh†a nói phía sau còn có người khác, là người mà tôi khôngđắc tội nổi!”