Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 98

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Cái gì?”“Chính là chuyện trong công ty cứ để em tự làm, em cóthể làm được”Lâm Vũ Chân quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ kiên quyết.‘ừ”Giang Ninh mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.Trong lúc đó, ở trong văn phòng làm việc của Chủ nhiệmchịu trách nhiệm về an toàn thực phẩm và dược phẩmtrên thị trường của bộ Y tế.Lúc này có một người khác đang ngồi bên cạnh LâmCường, ông ta dựa vào sô pha hút thuốc, dáng vẻ cao ngạo.“Lâm thị mới này còn chưa làm rất nhiều thủ tục, lại dámtrực tiếp sản xuất, đây là hành vi vô trách nhiệm đối vớithị trường”Người đàn ông ngồi ở đó, nhíu mày: “Lão La, chuyện nàydo anh quản à?”“Lão Kim, anh tới Đông Hải chỉ để nói chuyện này thôisao?”Chủ nhiệm La nhìn Kim Long ngồi ở đó, không khỏi cườinói.Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, từng không ítlần ngầm qua lại với nhau.Đặc biệt hôm nay còn có một Lâm Cường ở đây, KimLong có ý gì thì đã quá rõ ràng rồi.“Tất nhiên không phải.”Kim Long mỉm cười nói: “Tôi biết anh thích uống trà, vừavặn tôi lại có một ít trà ngon nên khi đi ngang qua ĐôngHải liền đưa cho anh thôi.”Ông ta dùng mắt ra hiệu, Lâm Cường lập tức đưa một túitrà lễ lớn tới.Mắt Chủ nhiệm La liền sáng lên, gã nhận lấy và dùng tayước chừng lại có thể đoán được trọng lượng bên trong.“Bạn cũ tới thì tới, còn mang theo quà làm gì. Trà này cóđắt không vậy? Nếu đắt thì tôi cũng không dám nhậnđâu!”Tay gã lại làm động tác từ chối.“Không đất không đắt. Trà này mua ở nông thôn nênkhông có đáng mấy đồng đâu.”Kim Long cười híp mắt nói: “Trà này uống ngon, anh đểlại từ từ thưởng thức đi:Ông ta nói xong liền đứng lên. Lâm Cường lập tức đứnglên theo: “Tôi lại đi trước, lúc nào anh rảnh rỗi lên tỉnh thìnhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ thu xếp.”Chủ nhiệm La đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài. Sau khiquay đầu đóng cửa lại, gã mới mở hộp quà ra xem và lậptức vui mừng nhướng lông mày. Gã gói lại rồi nhét vàotrong ngăn kéo dưới chân chỗ ngồi của mình.“Tiểu Vũ, tôi mới nhận được tố cáo từ người dân. Cáccậu đi tới Lâm thị mới xem thử đi. Bọn họ vi phạm quyđịnh sản xuất, nếu có chứng cứ chính xác, cậu biết nênlàm thế nào rồi chứ?”Những lời này, nửa câu đầu có thể không nghe, nửa câusau lại chính là chỉ thị.Chủ nhiệm La cúp máy, mắt híp lại thành một đường.Gã không phải là người mới trong loại chuyện này,chuyện này vốn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.Nhưng có người đã muốn gây khó dễ, gã lấy ra cũng cóthể nói vài câu. Người bên đó hiểu chuyện thì phạt íttiền, hoặc giao trách nhiệm chỉnh đốn và cải cách.Nếu không hiểu chuyện, vậy gã có nhiều cách để chơi.Gã nghĩ, chờ bên Lâm thị mới có hiểu chuyện, có phảicũng sẽ thể hiện một chút hay không?Lâm Cường đi theo Kim Long ra ngoài, lên xe.“Tổng giám đốc Kim cố ý đi một chuyến, thật sự đã làmphiền ngài rồi.”Lâm Cường vô cùng khách sáo.Làm ông chủ thứ hai trong nhà họ Kim, địa vị của KimLong rất cao. Ông ta tự mình đến Đông Hải đã nói rõ tháiđộ của nhà họ Kim bây giờ.*Ở tỉnh Thiên Hải, không ai dám đắc tội nhà họ Kim”Kim Long hừ một tiếng, cũng không có hứng thú gì vớichuyện lấy lòng của Lâm Cường.Ông ta đã nghe những lời như vậy không biết bao nhiêulần rồi.Hơn nữa, ông ta không coi nhà họ Lâm ra gì.Tự nhiên làm cho một người bị tàn phế, bọn họ cướp đisản nghiệp quan trọng của nhà họ Lâm, nói ra cũng.không sợ mất mặt.“Đây là gậy đầu tiên, tạm thời đánh cho Lâm Văn gầnchết đã. Tiếp theo còn có rất nhiều gậy khác, có thểđánh thẳng cho tới khi hắn không ngóc đầu lên được!”Kim Long cười lạnh: “Muốn đối phó với người thì phảiđộng não, phải biết nhân cơ hội, hiểu không?”Ông ta không lớn tuổi hơn Lâm Cường bao nhiêu, nhưnggiọng điệu nói chuyện chẳng khác nào đang nói với thếhệ sau vậy.“Vâng, vâng, vâng.”Lâm Cường liên tục gật đầu, cung kính nói: “Tôi xin tiếpnhận chỉ dạy”“Được rồi, tôi đi vê trước đây. Bên lão La sẽ xử lý tốtchuyện này. Còn chuyện tôi căn dặn ông, ông đã rõ cảrồi chứ?”

“Cái gì?”

“Chính là chuyện trong công ty cứ để em tự làm, em có

thể làm được”

Lâm Vũ Chân quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ kiên quyết.

‘ừ”

Giang Ninh mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Trong lúc đó, ở trong văn phòng làm việc của Chủ nhiệm

chịu trách nhiệm về an toàn thực phẩm và dược phẩm

trên thị trường của bộ Y tế.

Lúc này có một người khác đang ngồi bên cạnh Lâm

Cường, ông ta dựa vào sô pha hút thuốc, dáng vẻ cao ngạo.

“Lâm thị mới này còn chưa làm rất nhiều thủ tục, lại dám

trực tiếp sản xuất, đây là hành vi vô trách nhiệm đối với

thị trường”

Người đàn ông ngồi ở đó, nhíu mày: “Lão La, chuyện này

do anh quản à?”

“Lão Kim, anh tới Đông Hải chỉ để nói chuyện này thôi

sao?”

Chủ nhiệm La nhìn Kim Long ngồi ở đó, không khỏi cười

nói.

Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, từng không ít

lần ngầm qua lại với nhau.

Đặc biệt hôm nay còn có một Lâm Cường ở đây, Kim

Long có ý gì thì đã quá rõ ràng rồi.

“Tất nhiên không phải.”

Kim Long mỉm cười nói: “Tôi biết anh thích uống trà, vừa

vặn tôi lại có một ít trà ngon nên khi đi ngang qua Đông

Hải liền đưa cho anh thôi.”

Ông ta dùng mắt ra hiệu, Lâm Cường lập tức đưa một túi

trà lễ lớn tới.

Mắt Chủ nhiệm La liền sáng lên, gã nhận lấy và dùng tay

ước chừng lại có thể đoán được trọng lượng bên trong.

“Bạn cũ tới thì tới, còn mang theo quà làm gì. Trà này có

đắt không vậy? Nếu đắt thì tôi cũng không dám nhận

đâu!”

Tay gã lại làm động tác từ chối.

“Không đất không đắt. Trà này mua ở nông thôn nên

không có đáng mấy đồng đâu.”

Kim Long cười híp mắt nói: “Trà này uống ngon, anh để

lại từ từ thưởng thức đi:

Ông ta nói xong liền đứng lên. Lâm Cường lập tức đứng

lên theo: “Tôi lại đi trước, lúc nào anh rảnh rỗi lên tỉnh thì

nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ thu xếp.”

Chủ nhiệm La đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài. Sau khi

quay đầu đóng cửa lại, gã mới mở hộp quà ra xem và lập

tức vui mừng nhướng lông mày. Gã gói lại rồi nhét vào

trong ngăn kéo dưới chân chỗ ngồi của mình.

“Tiểu Vũ, tôi mới nhận được tố cáo từ người dân. Các

cậu đi tới Lâm thị mới xem thử đi. Bọn họ vi phạm quy

định sản xuất, nếu có chứng cứ chính xác, cậu biết nên

làm thế nào rồi chứ?”

Những lời này, nửa câu đầu có thể không nghe, nửa câu

sau lại chính là chỉ thị.

Chủ nhiệm La cúp máy, mắt híp lại thành một đường.

Gã không phải là người mới trong loại chuyện này,

chuyện này vốn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng có người đã muốn gây khó dễ, gã lấy ra cũng có

thể nói vài câu. Người bên đó hiểu chuyện thì phạt ít

tiền, hoặc giao trách nhiệm chỉnh đốn và cải cách.

Nếu không hiểu chuyện, vậy gã có nhiều cách để chơi.

Gã nghĩ, chờ bên Lâm thị mới có hiểu chuyện, có phải

cũng sẽ thể hiện một chút hay không?

Lâm Cường đi theo Kim Long ra ngoài, lên xe.

“Tổng giám đốc Kim cố ý đi một chuyến, thật sự đã làm

phiền ngài rồi.”

Lâm Cường vô cùng khách sáo.

Làm ông chủ thứ hai trong nhà họ Kim, địa vị của Kim

Long rất cao. Ông ta tự mình đến Đông Hải đã nói rõ thái

độ của nhà họ Kim bây giờ.

*Ở tỉnh Thiên Hải, không ai dám đắc tội nhà họ Kim”

Kim Long hừ một tiếng, cũng không có hứng thú gì với

chuyện lấy lòng của Lâm Cường.

Ông ta đã nghe những lời như vậy không biết bao nhiêu

lần rồi.

Hơn nữa, ông ta không coi nhà họ Lâm ra gì.

Tự nhiên làm cho một người bị tàn phế, bọn họ cướp đi

sản nghiệp quan trọng của nhà họ Lâm, nói ra cũng.

không sợ mất mặt.

“Đây là gậy đầu tiên, tạm thời đánh cho Lâm Văn gần

chết đã. Tiếp theo còn có rất nhiều gậy khác, có thể

đánh thẳng cho tới khi hắn không ngóc đầu lên được!”

Kim Long cười lạnh: “Muốn đối phó với người thì phải

động não, phải biết nhân cơ hội, hiểu không?”

Ông ta không lớn tuổi hơn Lâm Cường bao nhiêu, nhưng

giọng điệu nói chuyện chẳng khác nào đang nói với thế

hệ sau vậy.

“Vâng, vâng, vâng.”

Lâm Cường liên tục gật đầu, cung kính nói: “Tôi xin tiếp

nhận chỉ dạy”

“Được rồi, tôi đi vê trước đây. Bên lão La sẽ xử lý tốt

chuyện này. Còn chuyện tôi căn dặn ông, ông đã rõ cả

rồi chứ?”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Cái gì?”“Chính là chuyện trong công ty cứ để em tự làm, em cóthể làm được”Lâm Vũ Chân quay đầu lại, trên mặt đầy vẻ kiên quyết.‘ừ”Giang Ninh mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.Trong lúc đó, ở trong văn phòng làm việc của Chủ nhiệmchịu trách nhiệm về an toàn thực phẩm và dược phẩmtrên thị trường của bộ Y tế.Lúc này có một người khác đang ngồi bên cạnh LâmCường, ông ta dựa vào sô pha hút thuốc, dáng vẻ cao ngạo.“Lâm thị mới này còn chưa làm rất nhiều thủ tục, lại dámtrực tiếp sản xuất, đây là hành vi vô trách nhiệm đối vớithị trường”Người đàn ông ngồi ở đó, nhíu mày: “Lão La, chuyện nàydo anh quản à?”“Lão Kim, anh tới Đông Hải chỉ để nói chuyện này thôisao?”Chủ nhiệm La nhìn Kim Long ngồi ở đó, không khỏi cườinói.Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, từng không ítlần ngầm qua lại với nhau.Đặc biệt hôm nay còn có một Lâm Cường ở đây, KimLong có ý gì thì đã quá rõ ràng rồi.“Tất nhiên không phải.”Kim Long mỉm cười nói: “Tôi biết anh thích uống trà, vừavặn tôi lại có một ít trà ngon nên khi đi ngang qua ĐôngHải liền đưa cho anh thôi.”Ông ta dùng mắt ra hiệu, Lâm Cường lập tức đưa một túitrà lễ lớn tới.Mắt Chủ nhiệm La liền sáng lên, gã nhận lấy và dùng tayước chừng lại có thể đoán được trọng lượng bên trong.“Bạn cũ tới thì tới, còn mang theo quà làm gì. Trà này cóđắt không vậy? Nếu đắt thì tôi cũng không dám nhậnđâu!”Tay gã lại làm động tác từ chối.“Không đất không đắt. Trà này mua ở nông thôn nênkhông có đáng mấy đồng đâu.”Kim Long cười híp mắt nói: “Trà này uống ngon, anh đểlại từ từ thưởng thức đi:Ông ta nói xong liền đứng lên. Lâm Cường lập tức đứnglên theo: “Tôi lại đi trước, lúc nào anh rảnh rỗi lên tỉnh thìnhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ thu xếp.”Chủ nhiệm La đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài. Sau khiquay đầu đóng cửa lại, gã mới mở hộp quà ra xem và lậptức vui mừng nhướng lông mày. Gã gói lại rồi nhét vàotrong ngăn kéo dưới chân chỗ ngồi của mình.“Tiểu Vũ, tôi mới nhận được tố cáo từ người dân. Cáccậu đi tới Lâm thị mới xem thử đi. Bọn họ vi phạm quyđịnh sản xuất, nếu có chứng cứ chính xác, cậu biết nênlàm thế nào rồi chứ?”Những lời này, nửa câu đầu có thể không nghe, nửa câusau lại chính là chỉ thị.Chủ nhiệm La cúp máy, mắt híp lại thành một đường.Gã không phải là người mới trong loại chuyện này,chuyện này vốn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.Nhưng có người đã muốn gây khó dễ, gã lấy ra cũng cóthể nói vài câu. Người bên đó hiểu chuyện thì phạt íttiền, hoặc giao trách nhiệm chỉnh đốn và cải cách.Nếu không hiểu chuyện, vậy gã có nhiều cách để chơi.Gã nghĩ, chờ bên Lâm thị mới có hiểu chuyện, có phảicũng sẽ thể hiện một chút hay không?Lâm Cường đi theo Kim Long ra ngoài, lên xe.“Tổng giám đốc Kim cố ý đi một chuyến, thật sự đã làmphiền ngài rồi.”Lâm Cường vô cùng khách sáo.Làm ông chủ thứ hai trong nhà họ Kim, địa vị của KimLong rất cao. Ông ta tự mình đến Đông Hải đã nói rõ tháiđộ của nhà họ Kim bây giờ.*Ở tỉnh Thiên Hải, không ai dám đắc tội nhà họ Kim”Kim Long hừ một tiếng, cũng không có hứng thú gì vớichuyện lấy lòng của Lâm Cường.Ông ta đã nghe những lời như vậy không biết bao nhiêulần rồi.Hơn nữa, ông ta không coi nhà họ Lâm ra gì.Tự nhiên làm cho một người bị tàn phế, bọn họ cướp đisản nghiệp quan trọng của nhà họ Lâm, nói ra cũng.không sợ mất mặt.“Đây là gậy đầu tiên, tạm thời đánh cho Lâm Văn gầnchết đã. Tiếp theo còn có rất nhiều gậy khác, có thểđánh thẳng cho tới khi hắn không ngóc đầu lên được!”Kim Long cười lạnh: “Muốn đối phó với người thì phảiđộng não, phải biết nhân cơ hội, hiểu không?”Ông ta không lớn tuổi hơn Lâm Cường bao nhiêu, nhưnggiọng điệu nói chuyện chẳng khác nào đang nói với thếhệ sau vậy.“Vâng, vâng, vâng.”Lâm Cường liên tục gật đầu, cung kính nói: “Tôi xin tiếpnhận chỉ dạy”“Được rồi, tôi đi vê trước đây. Bên lão La sẽ xử lý tốtchuyện này. Còn chuyện tôi căn dặn ông, ông đã rõ cảrồi chứ?”

Chương 98