Tiếng chuông báo kết thúc buổi học, hôm nay là ngày tốt nghiệp của học sinh cuối cấp. Hiện tại, lớp mười hai vẫn đang nức nở khóc lóc kí lưu bút thì Lư Thanh đã ra khỏi đó. Chạy dọc theo con đường quen thuộc, suốt ba năm nay cô ngày nào cũng đi trên đoạn đường này, để đến chỗ cậu ấy - Thẩm Tư Nam. "Tư Nam, mày đoán xem, lát nữa cô em Lư Thanh đó có đến không?" "Cần gì phải đoán, đương nhiên là đến rồi." Hai cậu bạn trêu đùa nhau, chỉ có Thẩm Tư Nam đứng dựa vào tường, khuôn mặt bày ra vẻ khó chịu. "Cô ta đến thì sao? Liên quan gì đến tao?" Hai người kia thấy anh có vẻ cáu gắt liền im lặng. Xem ra Thẩm Tư Nam đối với Lư Thanh vô cùng chán ghét. Cũng phải thôi, cái cô gái Lư Thanh này kiên trì bám theo Thẩm Tư Nam suốt ba năm. Đưa nước, đưa đồ ăn sáng, rồi còn làm nũng đòi anh chỉ bài nữa. Cậu bạn tóc tém, trông có vẻ ngổ ngáo kia cảm thán: "Đúng vậy, không liên quan đến mày. Mà hình như dạo này cô ta đổi sang thích tao rồi hay sao á. Thấy toàn nhìn tao thôi." Giọng điệu đùa cợt không…
Chương 48: 48: Hắn Chỉ Là Tên Tàn Phế
Tình Cũ Lại Mò ĐếnTác giả: Lạc ThyTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTiếng chuông báo kết thúc buổi học, hôm nay là ngày tốt nghiệp của học sinh cuối cấp. Hiện tại, lớp mười hai vẫn đang nức nở khóc lóc kí lưu bút thì Lư Thanh đã ra khỏi đó. Chạy dọc theo con đường quen thuộc, suốt ba năm nay cô ngày nào cũng đi trên đoạn đường này, để đến chỗ cậu ấy - Thẩm Tư Nam. "Tư Nam, mày đoán xem, lát nữa cô em Lư Thanh đó có đến không?" "Cần gì phải đoán, đương nhiên là đến rồi." Hai cậu bạn trêu đùa nhau, chỉ có Thẩm Tư Nam đứng dựa vào tường, khuôn mặt bày ra vẻ khó chịu. "Cô ta đến thì sao? Liên quan gì đến tao?" Hai người kia thấy anh có vẻ cáu gắt liền im lặng. Xem ra Thẩm Tư Nam đối với Lư Thanh vô cùng chán ghét. Cũng phải thôi, cái cô gái Lư Thanh này kiên trì bám theo Thẩm Tư Nam suốt ba năm. Đưa nước, đưa đồ ăn sáng, rồi còn làm nũng đòi anh chỉ bài nữa. Cậu bạn tóc tém, trông có vẻ ngổ ngáo kia cảm thán: "Đúng vậy, không liên quan đến mày. Mà hình như dạo này cô ta đổi sang thích tao rồi hay sao á. Thấy toàn nhìn tao thôi." Giọng điệu đùa cợt không… Cố Dư Tiệp gượng dậy, Cố Dư Hãn thấy vậy vội tiến đến đỡ anh ta."Con muốn đi đâu?""Con phải đi đến phòng bệnh của Hoàng Minh Triết đó."Anh ta nghe Kha Phí nói Lư Thanh đã đưa hết công việc đến bệnh viện, trừ những lúc đi gặp đối tác ra thì phần lớn thời gian cô đều ở bên cạnh Hoàng Minh Triết.Hoàng Minh Triết đợi mãi vẫn không thấy Lư Thanh về, anh với lấy điện thoại."Hey Siri, call Tềnh eo của tôi."Gọi ba cuộc vẫn không ai nhấc máy, Hoàng Minh Triết thấy không ổn liền gọi cho Kha Phí.Chưa đợi anh kịp gọi, Cố Dư Tiệp đã hớt ha hớt hải chạy vào."Lư Thanh đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"Anh ta túm lấy Hoàng Minh Triết, hỏi dồn dập."Cô ấy đi ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa về."Nhận được đáp án của anh, Cố Dư Tiệp chửi thề.Anh ta liền lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau đó quay ra nói với Hoàng Minh Triết."Lư Thanh đang gặp nguy hiểm, anh biết tên Tạ Du chứ? Tên đó cũng giống tôi là người yêu cũ của Lư Thanh, hắn điên rồi."Trong phòng bệnh, không một cơn gió nào lùa qua nhưng cũng khiến Hoàng Minh Triết và Cố Dư Tiệp rùng mình.Có thể...!có thể Lư Thanh đã bị....Hoàng Minh Triết cuộn chặt tay, đấm mạnh xuống giường, chưa bao giờ anh thấy bất lực như lúc này.Nếu như anh nhìn thấy được, chắc chắn anh sẽ bảo vệ cô chu toàn.Không biết đã trôi qua bao lâu, Lư Thanh khó chịu cựa quậy, cô mở mắt ra.Cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, Lư Thanh ngồi dậy, nhìn quanh, Tạ Du đang ngồi trên chiếc ghế đối diện giường cô đang nằm.Thấy cô tỉnh dậy, anh ta tiến đến gần, đưa tay ra ***** má cô."Dậy rồi sao? Em có đói không? Anh đi lấy đồ ăn cho."Không chân thực!Lư Thanh cứ ngỡ như mình đang mơ vậy, đây mà là Tạ Du sao? Anh ta bị cái gì vậy? Là do tính cách anh ta từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy hay là do cô nhớ nhầm.Không thể nào! Yêu đương cùng anh ta hai năm có lẻ, Tạ Du chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô, cũng chưa từng có mấy hành động dịu dàng như vậy.Điều này khiến Lư Thanh bất giác rùng mình, phải rồi, cô bị Tạ Du bắt đến đây.Thấy cô nhìn mình cảnh giác, Tạ Du mất mát nói: "Em có thể...!đối xử với anh như trước kia được không?""Anh đưa tôi đến đây làm gì? Thả tôi ra, anh đang phạm pháp đấy."Lư Thanh lạnh lùng nói, cô không để lộ chút cảm xúc.Đối với cô lúc này, Tạ Du là một kẻ nguy hiểm, có thể làm hại cô bất cứ lúc nào."Phạm pháp? Để xem kẻ nào trên đất Nam Thành này dám bắt anh."Bỗng nhiên anh ta ôm lấy cô, cánh tay anh ta ghì cô thật chặt, hận không thể hoà làm một với cô.Anh ta cúi đầu xuống hõm vai cô, hít lấy hít để mùi hương của cô."Cút ra! Cút ra!" Lư Thanh giãy giụa, cô cắn chặt lấy vai Tạ Du, chân tay vùng vẫy.Ghê tởm!Anh ta vậy mà dám bắt cóc cô đến Nam Thành? Anh ta điên rồi!Bị Lư Thanh cự tuyệt, Tạ Du vẫn không chịu từ bỏ, anh ta thâm trầm nhìn cô, môi run run."Em không thể chấp nhận anh sao?"Sau khi biết Lư Thanh có bạn trai, anh ta như người mất hồn, đáng lẽ anh ta đã chấp nhận sự thật.Nhưng cứ nghĩ đến cảnh người con gái mình yêu bị gã đàn ông khác ôm vào lòng, đặt nụ hôn lên đôi môi mềm mại, cùng cô triền miên, khiến Tạ Du phát điên!Tên đó chỉ là một tên tầm thường, hoàn toàn không xứng đáng với cô!“Tôi có người yêu rồi và tôi cũng không bao giờ quay lại với anh đâu.” Lư Thanh kiên quyết.“Hắn ta đã trở thành một tên tàn phế!”Hắn ta hoàn toàn không xứng với Lư Thanh, người xứng với cô chỉ có Tạ Du anh ta, người ở bên cô cũng chỉ có thể là anh ta mà thôi..
Cố Dư Tiệp gượng dậy, Cố Dư Hãn thấy vậy vội tiến đến đỡ anh ta.
"Con muốn đi đâu?"
"Con phải đi đến phòng bệnh của Hoàng Minh Triết đó."
Anh ta nghe Kha Phí nói Lư Thanh đã đưa hết công việc đến bệnh viện, trừ những lúc đi gặp đối tác ra thì phần lớn thời gian cô đều ở bên cạnh Hoàng Minh Triết.
Hoàng Minh Triết đợi mãi vẫn không thấy Lư Thanh về, anh với lấy điện thoại.
"Hey Siri, call Tềnh eo của tôi."
Gọi ba cuộc vẫn không ai nhấc máy, Hoàng Minh Triết thấy không ổn liền gọi cho Kha Phí.
Chưa đợi anh kịp gọi, Cố Dư Tiệp đã hớt ha hớt hải chạy vào.
"Lư Thanh đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"
Anh ta túm lấy Hoàng Minh Triết, hỏi dồn dập.
"Cô ấy đi ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa về."
Nhận được đáp án của anh, Cố Dư Tiệp chửi thề.
Anh ta liền lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau đó quay ra nói với Hoàng Minh Triết.
"Lư Thanh đang gặp nguy hiểm, anh biết tên Tạ Du chứ? Tên đó cũng giống tôi là người yêu cũ của Lư Thanh, hắn điên rồi."
Trong phòng bệnh, không một cơn gió nào lùa qua nhưng cũng khiến Hoàng Minh Triết và Cố Dư Tiệp rùng mình.
Có thể...!có thể Lư Thanh đã bị....
Hoàng Minh Triết cuộn chặt tay, đấm mạnh xuống giường, chưa bao giờ anh thấy bất lực như lúc này.
Nếu như anh nhìn thấy được, chắc chắn anh sẽ bảo vệ cô chu toàn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lư Thanh khó chịu cựa quậy, cô mở mắt ra.
Cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, Lư Thanh ngồi dậy, nhìn quanh, Tạ Du đang ngồi trên chiếc ghế đối diện giường cô đang nằm.
Thấy cô tỉnh dậy, anh ta tiến đến gần, đưa tay ra ***** má cô.
"Dậy rồi sao? Em có đói không? Anh đi lấy đồ ăn cho."
Không chân thực!
Lư Thanh cứ ngỡ như mình đang mơ vậy, đây mà là Tạ Du sao? Anh ta bị cái gì vậy? Là do tính cách anh ta từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy hay là do cô nhớ nhầm.
Không thể nào! Yêu đương cùng anh ta hai năm có lẻ, Tạ Du chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô, cũng chưa từng có mấy hành động dịu dàng như vậy.
Điều này khiến Lư Thanh bất giác rùng mình, phải rồi, cô bị Tạ Du bắt đến đây.
Thấy cô nhìn mình cảnh giác, Tạ Du mất mát nói: "Em có thể...!đối xử với anh như trước kia được không?"
"Anh đưa tôi đến đây làm gì? Thả tôi ra, anh đang phạm pháp đấy."
Lư Thanh lạnh lùng nói, cô không để lộ chút cảm xúc.
Đối với cô lúc này, Tạ Du là một kẻ nguy hiểm, có thể làm hại cô bất cứ lúc nào.
"Phạm pháp? Để xem kẻ nào trên đất Nam Thành này dám bắt anh."
Bỗng nhiên anh ta ôm lấy cô, cánh tay anh ta ghì cô thật chặt, hận không thể hoà làm một với cô.
Anh ta cúi đầu xuống hõm vai cô, hít lấy hít để mùi hương của cô.
"Cút ra! Cút ra!" Lư Thanh giãy giụa, cô cắn chặt lấy vai Tạ Du, chân tay vùng vẫy.
Ghê tởm!
Anh ta vậy mà dám bắt cóc cô đến Nam Thành? Anh ta điên rồi!
Bị Lư Thanh cự tuyệt, Tạ Du vẫn không chịu từ bỏ, anh ta thâm trầm nhìn cô, môi run run.
"Em không thể chấp nhận anh sao?"
Sau khi biết Lư Thanh có bạn trai, anh ta như người mất hồn, đáng lẽ anh ta đã chấp nhận sự thật.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh người con gái mình yêu bị gã đàn ông khác ôm vào lòng, đặt nụ hôn lên đôi môi mềm mại, cùng cô triền miên, khiến Tạ Du phát điên!
Tên đó chỉ là một tên tầm thường, hoàn toàn không xứng đáng với cô!
“Tôi có người yêu rồi và tôi cũng không bao giờ quay lại với anh đâu.” Lư Thanh kiên quyết.
“Hắn ta đã trở thành một tên tàn phế!”
Hắn ta hoàn toàn không xứng với Lư Thanh, người xứng với cô chỉ có Tạ Du anh ta, người ở bên cô cũng chỉ có thể là anh ta mà thôi..
Tình Cũ Lại Mò ĐếnTác giả: Lạc ThyTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTiếng chuông báo kết thúc buổi học, hôm nay là ngày tốt nghiệp của học sinh cuối cấp. Hiện tại, lớp mười hai vẫn đang nức nở khóc lóc kí lưu bút thì Lư Thanh đã ra khỏi đó. Chạy dọc theo con đường quen thuộc, suốt ba năm nay cô ngày nào cũng đi trên đoạn đường này, để đến chỗ cậu ấy - Thẩm Tư Nam. "Tư Nam, mày đoán xem, lát nữa cô em Lư Thanh đó có đến không?" "Cần gì phải đoán, đương nhiên là đến rồi." Hai cậu bạn trêu đùa nhau, chỉ có Thẩm Tư Nam đứng dựa vào tường, khuôn mặt bày ra vẻ khó chịu. "Cô ta đến thì sao? Liên quan gì đến tao?" Hai người kia thấy anh có vẻ cáu gắt liền im lặng. Xem ra Thẩm Tư Nam đối với Lư Thanh vô cùng chán ghét. Cũng phải thôi, cái cô gái Lư Thanh này kiên trì bám theo Thẩm Tư Nam suốt ba năm. Đưa nước, đưa đồ ăn sáng, rồi còn làm nũng đòi anh chỉ bài nữa. Cậu bạn tóc tém, trông có vẻ ngổ ngáo kia cảm thán: "Đúng vậy, không liên quan đến mày. Mà hình như dạo này cô ta đổi sang thích tao rồi hay sao á. Thấy toàn nhìn tao thôi." Giọng điệu đùa cợt không… Cố Dư Tiệp gượng dậy, Cố Dư Hãn thấy vậy vội tiến đến đỡ anh ta."Con muốn đi đâu?""Con phải đi đến phòng bệnh của Hoàng Minh Triết đó."Anh ta nghe Kha Phí nói Lư Thanh đã đưa hết công việc đến bệnh viện, trừ những lúc đi gặp đối tác ra thì phần lớn thời gian cô đều ở bên cạnh Hoàng Minh Triết.Hoàng Minh Triết đợi mãi vẫn không thấy Lư Thanh về, anh với lấy điện thoại."Hey Siri, call Tềnh eo của tôi."Gọi ba cuộc vẫn không ai nhấc máy, Hoàng Minh Triết thấy không ổn liền gọi cho Kha Phí.Chưa đợi anh kịp gọi, Cố Dư Tiệp đã hớt ha hớt hải chạy vào."Lư Thanh đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"Anh ta túm lấy Hoàng Minh Triết, hỏi dồn dập."Cô ấy đi ra ngoài rồi, bây giờ vẫn chưa về."Nhận được đáp án của anh, Cố Dư Tiệp chửi thề.Anh ta liền lấy điện thoại gọi cho ai đó, sau đó quay ra nói với Hoàng Minh Triết."Lư Thanh đang gặp nguy hiểm, anh biết tên Tạ Du chứ? Tên đó cũng giống tôi là người yêu cũ của Lư Thanh, hắn điên rồi."Trong phòng bệnh, không một cơn gió nào lùa qua nhưng cũng khiến Hoàng Minh Triết và Cố Dư Tiệp rùng mình.Có thể...!có thể Lư Thanh đã bị....Hoàng Minh Triết cuộn chặt tay, đấm mạnh xuống giường, chưa bao giờ anh thấy bất lực như lúc này.Nếu như anh nhìn thấy được, chắc chắn anh sẽ bảo vệ cô chu toàn.Không biết đã trôi qua bao lâu, Lư Thanh khó chịu cựa quậy, cô mở mắt ra.Cô thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, Lư Thanh ngồi dậy, nhìn quanh, Tạ Du đang ngồi trên chiếc ghế đối diện giường cô đang nằm.Thấy cô tỉnh dậy, anh ta tiến đến gần, đưa tay ra ***** má cô."Dậy rồi sao? Em có đói không? Anh đi lấy đồ ăn cho."Không chân thực!Lư Thanh cứ ngỡ như mình đang mơ vậy, đây mà là Tạ Du sao? Anh ta bị cái gì vậy? Là do tính cách anh ta từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy hay là do cô nhớ nhầm.Không thể nào! Yêu đương cùng anh ta hai năm có lẻ, Tạ Du chưa từng dùng ánh mắt này nhìn cô, cũng chưa từng có mấy hành động dịu dàng như vậy.Điều này khiến Lư Thanh bất giác rùng mình, phải rồi, cô bị Tạ Du bắt đến đây.Thấy cô nhìn mình cảnh giác, Tạ Du mất mát nói: "Em có thể...!đối xử với anh như trước kia được không?""Anh đưa tôi đến đây làm gì? Thả tôi ra, anh đang phạm pháp đấy."Lư Thanh lạnh lùng nói, cô không để lộ chút cảm xúc.Đối với cô lúc này, Tạ Du là một kẻ nguy hiểm, có thể làm hại cô bất cứ lúc nào."Phạm pháp? Để xem kẻ nào trên đất Nam Thành này dám bắt anh."Bỗng nhiên anh ta ôm lấy cô, cánh tay anh ta ghì cô thật chặt, hận không thể hoà làm một với cô.Anh ta cúi đầu xuống hõm vai cô, hít lấy hít để mùi hương của cô."Cút ra! Cút ra!" Lư Thanh giãy giụa, cô cắn chặt lấy vai Tạ Du, chân tay vùng vẫy.Ghê tởm!Anh ta vậy mà dám bắt cóc cô đến Nam Thành? Anh ta điên rồi!Bị Lư Thanh cự tuyệt, Tạ Du vẫn không chịu từ bỏ, anh ta thâm trầm nhìn cô, môi run run."Em không thể chấp nhận anh sao?"Sau khi biết Lư Thanh có bạn trai, anh ta như người mất hồn, đáng lẽ anh ta đã chấp nhận sự thật.Nhưng cứ nghĩ đến cảnh người con gái mình yêu bị gã đàn ông khác ôm vào lòng, đặt nụ hôn lên đôi môi mềm mại, cùng cô triền miên, khiến Tạ Du phát điên!Tên đó chỉ là một tên tầm thường, hoàn toàn không xứng đáng với cô!“Tôi có người yêu rồi và tôi cũng không bao giờ quay lại với anh đâu.” Lư Thanh kiên quyết.“Hắn ta đã trở thành một tên tàn phế!”Hắn ta hoàn toàn không xứng với Lư Thanh, người xứng với cô chỉ có Tạ Du anh ta, người ở bên cô cũng chỉ có thể là anh ta mà thôi..