Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 311

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Giang Ninh không cố ý gây khó dễ, người nhà họ La tới mang thi thể của Diệp Tâm Hỏa đi, hãn không hề ngăn cản.Chỉ là một Diệp Tâm Hỏa, chỉ là một nhà họ La, từ đầu đến cuối, Giang Ninh đều không;eoi ra gì.Một ngày ngắn ngủi, những người lén tiến vào Thiên Hải đã biến mất không thấy nữa, không ai còn dám tiếp tục ở lại Thiên Hải.Ai cũng biết, trong thời gian ngắn, người phương bắc muốn chen chân vào giới xã hội đen Thiên Hải hoàn toàn là nằm mơI Nhà họ La bỏ lỡ một lần cơ hội nắm lấy tỉnh Thiên Hải, cũng chỉ có thể nghĩ cách khác, thậm chí chờ đợi một cơ hội tiếp theo.Bởi vì ở đây có một ông hoàng, một ông hoàng vô cùng.mạnh mất Người của gần mười gia tộc họ lớn phía bắc muốn đến tranh đoạt giới xã hội đen của tỉnh Thiên Hải, bọn họ tới với khí thế hùng hổ lại phải chật vật quay về.Tất cả mọi người rất ăn ý, đều không chịu nói ra loại chuyện mất mặt này, đặc biệt là càng không có ai nhắc: tới tên của Giang Ninh.Trong lòng bọn họ chỉ đang lặng lẽ nhớ kỹ có một người như thế làm người ta kiêng ky.Tỉnh Thiên Hải lại trở về gió êm sóng lặng.Tập đoàn Lâm thị phát triển rất thuận lợi ở trên tỉnh. Lâm ‘Vũ Chân đã hoàn thành mấy dự án nên tâm trạng vô cùng tốt.Mục tiêu của cô không phải là chiếm lấy tất cả thị trường, mà muốn làm cho thị trường tiến thêm một bước lớn!Cô không phải là muốn làm cho người khác không có.cơm ăn, mà muốn cho càng nhiều người có cơm ăn hơn.Lúc đầu, những đối thủ cùng lĩnh vực thấy Lâm thị sắp.quật khởi, mỗi người đều lo lắng không yên.Nhưng nghe được lời Lâm Vũ Chân trực tiếp nói ra, bọn họ thật sự cảm động không biết nên nói gì mới tốt.Từ trước đến nay không có người nào lương thiện lại hào phóng như Lâm Vũ Chân, còn bày ra bố cục lớn như: vậy nữa!Lâm Vũ Chân trở lại nhà ở Đông Hải đã bình tĩnh trở lại.Cô tắm rửa khiến cả người đều thơm nức, thay bộ đồ ngủ màu hồng cotton tinh khiết, ngồi dựa vào sô pha xem tỉ vi.Giang Ninh tiến lại gần, cái mũi hít hít.“Vợ ơi, em thơm quá đi”Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên, vội quay đầu liếc nhìn, thấy Lâm Văn và Tô Mai đều đang bận rộn ở trong phòng bếp.“Anh nói nhỏ một chút đi!”Cô đặt ngón trỏ ở trước đôi môi đỏ mọng: “Để ba mẹ nghe được thì xấu hổ lắm!”Cô dịch người, giữ khoảng cách một mét với Giang Ninh, nhưng dưới chân Giang Ninh đẩy một cái, lại dựa sát bên cạnh Lâm Vũ Chân.Cô không dịch người nữa. Da mặt của Giang Ninh đúng là quá dày mà!“Ba mẹ sẽ không quan tâm đâu.”Giang Ninh không hề để tâm.‘Vợ mình mà hắn còn không thể đùa giỡn được à?“Ăn cơm thôi!”Tô Mai kêu lên một tiếng, bà và Lâm Văn một trước một sau bê hết thức ăn vừa mới nấu xong đi ra “Hôm nay mẹ mới học một món ăn, Giang Ninh, con nhanh tới nếm thử xem.”Giang Ninh lập tức bản ra như một con mèo, xông tới trước bàn, ra sức ngửi rồi trực tiếp giơ ngón tay cái lên.“Mẹ, có phải mẹ giấu giấy chứng nhận siêu đầu bếp của mình đi không vậy?”Hắn không hề keo kiệt lời khen ngợi: “Thơm quá. Con không cần nếm cũng biết, chắc chản là ngon!”“Con chỉ muốn lừa mẹ thôi!”Mặt Tô Mai đỏ lên, mắng một câu: “Nhanh đi rửa tay đi!”Bà lại quay đầu: “Vũ Chân, con xới cơm cho Giang Ninh đi”Lâm Vũ Chân bĩu môi.Cô càng lúc càng nghi ngờ Giang Ninh mới là con ruột của Tô Mai, mình chỉ là con dâu, còn là loại con dâu không được mẹ chồng thích đấy.Cô ấm ức nhưng chẳng biết nói với ai.“Giang Ninh, con ăn thêm thức ăn đi. Mẹ thấy con gần đây vất vả, người cũng gầy đi rồi.”“Nào, hai ba con mình cạn một cái đãi!”Lâm Vũ Chân nhìn Tô Mai ra sức gắp thức ăn cho Giang Ninh, lại nhìn Lâm Văn không ngừng uống rượu, trò chuyện với Giang Ninh, trong lòng càng ấm ức hơn.Con gái ruột của ba mẹ ở đây này!Con còn cực khổ hơn có được không?Mỗi ngày cô bận lên bận xuống, bận trong bận ngoài, Giang Ninh không phải là ăn đồ ăn vặt, uống trà ở văn phòng của mình thì ngâm suối nước nóng, xông hơi ở nơi khác, có gì mà cực khổ chứ.

Giang Ninh không cố ý gây khó dễ, người nhà họ La tới mang thi thể của Diệp Tâm Hỏa đi, hãn không hề ngăn cản.

Chỉ là một Diệp Tâm Hỏa, chỉ là một nhà họ La, từ đầu đến cuối, Giang Ninh đều không;eoi ra gì.

Một ngày ngắn ngủi, những người lén tiến vào Thiên Hải đã biến mất không thấy nữa, không ai còn dám tiếp tục ở lại Thiên Hải.

Ai cũng biết, trong thời gian ngắn, người phương bắc muốn chen chân vào giới xã hội đen Thiên Hải hoàn toàn là nằm mơI Nhà họ La bỏ lỡ một lần cơ hội nắm lấy tỉnh Thiên Hải, cũng chỉ có thể nghĩ cách khác, thậm chí chờ đợi một cơ hội tiếp theo.

Bởi vì ở đây có một ông hoàng, một ông hoàng vô cùng.

mạnh mất Người của gần mười gia tộc họ lớn phía bắc muốn đến tranh đoạt giới xã hội đen của tỉnh Thiên Hải, bọn họ tới với khí thế hùng hổ lại phải chật vật quay về.

Tất cả mọi người rất ăn ý, đều không chịu nói ra loại chuyện mất mặt này, đặc biệt là càng không có ai nhắc: tới tên của Giang Ninh.

Trong lòng bọn họ chỉ đang lặng lẽ nhớ kỹ có một người như thế làm người ta kiêng ky.

Tỉnh Thiên Hải lại trở về gió êm sóng lặng.

Tập đoàn Lâm thị phát triển rất thuận lợi ở trên tỉnh. Lâm ‘Vũ Chân đã hoàn thành mấy dự án nên tâm trạng vô cùng tốt.

Mục tiêu của cô không phải là chiếm lấy tất cả thị trường, mà muốn làm cho thị trường tiến thêm một bước lớn!

Cô không phải là muốn làm cho người khác không có.

cơm ăn, mà muốn cho càng nhiều người có cơm ăn hơn.

Lúc đầu, những đối thủ cùng lĩnh vực thấy Lâm thị sắp.

quật khởi, mỗi người đều lo lắng không yên.

Nhưng nghe được lời Lâm Vũ Chân trực tiếp nói ra, bọn họ thật sự cảm động không biết nên nói gì mới tốt.

Từ trước đến nay không có người nào lương thiện lại hào phóng như Lâm Vũ Chân, còn bày ra bố cục lớn như: vậy nữa!

Lâm Vũ Chân trở lại nhà ở Đông Hải đã bình tĩnh trở lại.

Cô tắm rửa khiến cả người đều thơm nức, thay bộ đồ ngủ màu hồng cotton tinh khiết, ngồi dựa vào sô pha xem tỉ vi.

Giang Ninh tiến lại gần, cái mũi hít hít.

“Vợ ơi, em thơm quá đi”

Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên, vội quay đầu liếc nhìn, thấy Lâm Văn và Tô Mai đều đang bận rộn ở trong phòng bếp.

“Anh nói nhỏ một chút đi!”

Cô đặt ngón trỏ ở trước đôi môi đỏ mọng: “Để ba mẹ nghe được thì xấu hổ lắm!”

Cô dịch người, giữ khoảng cách một mét với Giang Ninh, nhưng dưới chân Giang Ninh đẩy một cái, lại dựa sát bên cạnh Lâm Vũ Chân.

Cô không dịch người nữa. Da mặt của Giang Ninh đúng là quá dày mà!

“Ba mẹ sẽ không quan tâm đâu.”

Giang Ninh không hề để tâm.

‘Vợ mình mà hắn còn không thể đùa giỡn được à?

“Ăn cơm thôi!”

Tô Mai kêu lên một tiếng, bà và Lâm Văn một trước một sau bê hết thức ăn vừa mới nấu xong đi ra “Hôm nay mẹ mới học một món ăn, Giang Ninh, con nhanh tới nếm thử xem.”

Giang Ninh lập tức bản ra như một con mèo, xông tới trước bàn, ra sức ngửi rồi trực tiếp giơ ngón tay cái lên.

“Mẹ, có phải mẹ giấu giấy chứng nhận siêu đầu bếp của mình đi không vậy?”

Hắn không hề keo kiệt lời khen ngợi: “Thơm quá. Con không cần nếm cũng biết, chắc chản là ngon!”

“Con chỉ muốn lừa mẹ thôi!”

Mặt Tô Mai đỏ lên, mắng một câu: “Nhanh đi rửa tay đi!”

Bà lại quay đầu: “Vũ Chân, con xới cơm cho Giang Ninh đi”

Lâm Vũ Chân bĩu môi.

Cô càng lúc càng nghi ngờ Giang Ninh mới là con ruột của Tô Mai, mình chỉ là con dâu, còn là loại con dâu không được mẹ chồng thích đấy.

Cô ấm ức nhưng chẳng biết nói với ai.

“Giang Ninh, con ăn thêm thức ăn đi. Mẹ thấy con gần đây vất vả, người cũng gầy đi rồi.”

“Nào, hai ba con mình cạn một cái đãi!”

Lâm Vũ Chân nhìn Tô Mai ra sức gắp thức ăn cho Giang Ninh, lại nhìn Lâm Văn không ngừng uống rượu, trò chuyện với Giang Ninh, trong lòng càng ấm ức hơn.

Con gái ruột của ba mẹ ở đây này!

Con còn cực khổ hơn có được không?

Mỗi ngày cô bận lên bận xuống, bận trong bận ngoài, Giang Ninh không phải là ăn đồ ăn vặt, uống trà ở văn phòng của mình thì ngâm suối nước nóng, xông hơi ở nơi khác, có gì mà cực khổ chứ.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Giang Ninh không cố ý gây khó dễ, người nhà họ La tới mang thi thể của Diệp Tâm Hỏa đi, hãn không hề ngăn cản.Chỉ là một Diệp Tâm Hỏa, chỉ là một nhà họ La, từ đầu đến cuối, Giang Ninh đều không;eoi ra gì.Một ngày ngắn ngủi, những người lén tiến vào Thiên Hải đã biến mất không thấy nữa, không ai còn dám tiếp tục ở lại Thiên Hải.Ai cũng biết, trong thời gian ngắn, người phương bắc muốn chen chân vào giới xã hội đen Thiên Hải hoàn toàn là nằm mơI Nhà họ La bỏ lỡ một lần cơ hội nắm lấy tỉnh Thiên Hải, cũng chỉ có thể nghĩ cách khác, thậm chí chờ đợi một cơ hội tiếp theo.Bởi vì ở đây có một ông hoàng, một ông hoàng vô cùng.mạnh mất Người của gần mười gia tộc họ lớn phía bắc muốn đến tranh đoạt giới xã hội đen của tỉnh Thiên Hải, bọn họ tới với khí thế hùng hổ lại phải chật vật quay về.Tất cả mọi người rất ăn ý, đều không chịu nói ra loại chuyện mất mặt này, đặc biệt là càng không có ai nhắc: tới tên của Giang Ninh.Trong lòng bọn họ chỉ đang lặng lẽ nhớ kỹ có một người như thế làm người ta kiêng ky.Tỉnh Thiên Hải lại trở về gió êm sóng lặng.Tập đoàn Lâm thị phát triển rất thuận lợi ở trên tỉnh. Lâm ‘Vũ Chân đã hoàn thành mấy dự án nên tâm trạng vô cùng tốt.Mục tiêu của cô không phải là chiếm lấy tất cả thị trường, mà muốn làm cho thị trường tiến thêm một bước lớn!Cô không phải là muốn làm cho người khác không có.cơm ăn, mà muốn cho càng nhiều người có cơm ăn hơn.Lúc đầu, những đối thủ cùng lĩnh vực thấy Lâm thị sắp.quật khởi, mỗi người đều lo lắng không yên.Nhưng nghe được lời Lâm Vũ Chân trực tiếp nói ra, bọn họ thật sự cảm động không biết nên nói gì mới tốt.Từ trước đến nay không có người nào lương thiện lại hào phóng như Lâm Vũ Chân, còn bày ra bố cục lớn như: vậy nữa!Lâm Vũ Chân trở lại nhà ở Đông Hải đã bình tĩnh trở lại.Cô tắm rửa khiến cả người đều thơm nức, thay bộ đồ ngủ màu hồng cotton tinh khiết, ngồi dựa vào sô pha xem tỉ vi.Giang Ninh tiến lại gần, cái mũi hít hít.“Vợ ơi, em thơm quá đi”Mặt Lâm Vũ Chân đỏ lên, vội quay đầu liếc nhìn, thấy Lâm Văn và Tô Mai đều đang bận rộn ở trong phòng bếp.“Anh nói nhỏ một chút đi!”Cô đặt ngón trỏ ở trước đôi môi đỏ mọng: “Để ba mẹ nghe được thì xấu hổ lắm!”Cô dịch người, giữ khoảng cách một mét với Giang Ninh, nhưng dưới chân Giang Ninh đẩy một cái, lại dựa sát bên cạnh Lâm Vũ Chân.Cô không dịch người nữa. Da mặt của Giang Ninh đúng là quá dày mà!“Ba mẹ sẽ không quan tâm đâu.”Giang Ninh không hề để tâm.‘Vợ mình mà hắn còn không thể đùa giỡn được à?“Ăn cơm thôi!”Tô Mai kêu lên một tiếng, bà và Lâm Văn một trước một sau bê hết thức ăn vừa mới nấu xong đi ra “Hôm nay mẹ mới học một món ăn, Giang Ninh, con nhanh tới nếm thử xem.”Giang Ninh lập tức bản ra như một con mèo, xông tới trước bàn, ra sức ngửi rồi trực tiếp giơ ngón tay cái lên.“Mẹ, có phải mẹ giấu giấy chứng nhận siêu đầu bếp của mình đi không vậy?”Hắn không hề keo kiệt lời khen ngợi: “Thơm quá. Con không cần nếm cũng biết, chắc chản là ngon!”“Con chỉ muốn lừa mẹ thôi!”Mặt Tô Mai đỏ lên, mắng một câu: “Nhanh đi rửa tay đi!”Bà lại quay đầu: “Vũ Chân, con xới cơm cho Giang Ninh đi”Lâm Vũ Chân bĩu môi.Cô càng lúc càng nghi ngờ Giang Ninh mới là con ruột của Tô Mai, mình chỉ là con dâu, còn là loại con dâu không được mẹ chồng thích đấy.Cô ấm ức nhưng chẳng biết nói với ai.“Giang Ninh, con ăn thêm thức ăn đi. Mẹ thấy con gần đây vất vả, người cũng gầy đi rồi.”“Nào, hai ba con mình cạn một cái đãi!”Lâm Vũ Chân nhìn Tô Mai ra sức gắp thức ăn cho Giang Ninh, lại nhìn Lâm Văn không ngừng uống rượu, trò chuyện với Giang Ninh, trong lòng càng ấm ức hơn.Con gái ruột của ba mẹ ở đây này!Con còn cực khổ hơn có được không?Mỗi ngày cô bận lên bận xuống, bận trong bận ngoài, Giang Ninh không phải là ăn đồ ăn vặt, uống trà ở văn phòng của mình thì ngâm suối nước nóng, xông hơi ở nơi khác, có gì mà cực khổ chứ.

Chương 311