Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 399

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Xin chào, tôi tìm Diệp Khinh Vũ, tôi tên Vương Vĩ là bạn của cô ấy, cô ấy đang ở đây không?”Vương Vĩ rất khách khí, cười hỏi.“Có”Giang Ninh gật đầu chỉ chỉ cửa vào, “Cậu vào là thấy”“Cảm ơn”Vương Vĩ chạy nhanh vào.Trong đại sảnh, Diệp Khinh Vũ đã thu dọn xong vali của mình, tạm biệt Lâm Vũ Chân bọn họ”“Sau này rảnh đến Đông Hải chơi, dù sao trong nhà cũng nhiều phòng, lúc nào cũng có chỗ cho con”Tô Mai cười dặn dò.“Dạ, dì, con nhất định sẽ đến, con rất thích mấy món dì nấu, con cũng sẽ không khách sáo đâu ạ” Diệp Khinh Vũ và Tô Mai ôm nhẹ nhau một cái.Chỉ ở mấy ngày ngắn ngủi, cô thật sự rất thích chỗ này, cảm giác không hề có chút ngăn cách giống như nhà của mình vậy.Cô đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân léo tay Lâm Vũ Chân.“Đến Đông Hải, có thể gặp và quen người bạn tốt như: cậu, thật sự rất đáng”Diệp Khinh Vũ hít sâu một hơi, “Vũ Chân, cảm ơn cậu!”Lâm Vũ Chân nói: “Tớ cũng vậy”Vương Vĩ đi vào nhìn thấy Diệp Khinh Vũ, lập tức đi đến trước mặt cô.“Khinh Vũ! Cuối cùng cũng tìm được cô rồi!”Cám ơn những người khác: “Khoảng thời gian này cảm ơn mọi người chăm sóc Khinh Vũ, thật sự cảm ơn mọi người!”Mấy người Lâm Vũ Chân cười nói không cần khách khí.“Đồ đạc đã dọn dẹp xong hết chưa?”Vương Vĩ h tức quay về!”‘Vé máy bay tôi đã mua rồi, chúng ta lập “ừ”Diệp Khinh Vũ gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi”Nói xong, Vương Vĩ liền giúp cô xách vali, vẫy tay với Lâm Vũ Chân liền muốn rời đi.Ngoài cửa, Giang Ninh đứng đó, cởi găng tay của mình ra, phủi bụi đất.“Cứ thế quay về?”Anh thờ ơ hỏi.“Ừ, chuyện giải quyết xong rồi, cũng nên quay về rồi”Ấn tượng của Diệp Khinh Vũ đối với Giang Ninh không tệ, người đàn ông thương vợ như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ rất yêu thích.Hơn nữa, từ lời của Lâm Vũ Chân cô có thể nghe ra được Giang Ninh rất lợi hại!“Vậy nếu chuyện còn chưa giải quyết, cô trở về như vậy, có biết hậu quả là gì không?”Giang Ninh cười một tiếng tiếp đó nhìn Vương Vĩ, “Nếu chỉ là chết thì có thể tính là giải thoát, nhưng nếu sống không bằng chết thì sao?”Nghe lời này, sắc mặt Vương Vĩ thay đổi lớn.Diệp Khinh Vũ càng ngớ ra.Cô quay đầu nhìn thấy sắc mặt Vương Vĩ trắng bệch, khẽ nhíu mày cảm thấy có chút không đúng lắm.“Anh nói bậy gì thế?”Vương Vĩ liền nói, “Chuyện chắc chắn giải quyết rồi, nếu không sao tôi lại đến đón Khinh Vũ về!”“Không lẽ tôi lại hại cô ấy sao?”Ngữ khí của anh có chút kích động, kéo tay của Diệp Khinh Vũ liền đi, “Khinh Vũ, chúng ta đi!”“Rốt cuộc có chuyện gì?”Diệp Khinh Vũ đẩy tay Vương Vĩ ra, cô nghe ra giọng của Vương Vĩ có chút run rẩy, trước giờ anh không phải người như vậy, chuyện này rất có vấn đề.“Vương Vĩ, anh nói thật với tôi đi, chuyện có phải chưa giải quyết, anh chỉ vì muốn lừa tôi về Thành Hải?”Giọng của cô lập tức trở nên phẫn nộ.Vương Vĩ cần răng: “Không có! Chúng ta nhanh về thôi!”Anh muốn đi ra ngoài, lão Tam luôn đứng một bên giúp Lâm Văn đào đất khai hoang vừa bỏ cuốc xuống, lập tức chặn đường đi của anh ta.Giang Ninh híp mắt, trên dưới đánh giá Vương Vĩ một cái, lắc đầu.“Cậu rất rõ, bây giờ mang Khinh Vũ về Thành Hải, cô ấy nhất định sẽ sống không bằng chết, cả đời này sẽ bị hủy hoại, không lẽ làm vậy lương tâm của cậu không đau Sao?”Cơ thể Vương Vĩ run rẩy, cuộn chặt nắm đấm, mắt lập tức đỏ lên, đột nhiên bi phẫn thét lên.“Vậy tôi có thể làm thế nào? Chúng muốn giết ba mẹ tôit”Nói xong, anh ngồi bệt dưới đất, khóc lớn!

“Xin chào, tôi tìm Diệp Khinh Vũ, tôi tên Vương Vĩ là bạn của cô ấy, cô ấy đang ở đây không?”

Vương Vĩ rất khách khí, cười hỏi.

“Có”

Giang Ninh gật đầu chỉ chỉ cửa vào, “Cậu vào là thấy”

“Cảm ơn”

Vương Vĩ chạy nhanh vào.

Trong đại sảnh, Diệp Khinh Vũ đã thu dọn xong vali của mình, tạm biệt Lâm Vũ Chân bọn họ”

“Sau này rảnh đến Đông Hải chơi, dù sao trong nhà cũng nhiều phòng, lúc nào cũng có chỗ cho con”

Tô Mai cười dặn dò.

“Dạ, dì, con nhất định sẽ đến, con rất thích mấy món dì nấu, con cũng sẽ không khách sáo đâu ạ” Diệp Khinh Vũ và Tô Mai ôm nhẹ nhau một cái.

Chỉ ở mấy ngày ngắn ngủi, cô thật sự rất thích chỗ này, cảm giác không hề có chút ngăn cách giống như nhà của mình vậy.

Cô đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân léo tay Lâm Vũ Chân.

“Đến Đông Hải, có thể gặp và quen người bạn tốt như: cậu, thật sự rất đáng”

Diệp Khinh Vũ hít sâu một hơi, “Vũ Chân, cảm ơn cậu!”

Lâm Vũ Chân nói: “Tớ cũng vậy”

Vương Vĩ đi vào nhìn thấy Diệp Khinh Vũ, lập tức đi đến trước mặt cô.

“Khinh Vũ! Cuối cùng cũng tìm được cô rồi!”

Cám ơn những người khác: “Khoảng thời gian này cảm ơn mọi người chăm sóc Khinh Vũ, thật sự cảm ơn mọi người!”

Mấy người Lâm Vũ Chân cười nói không cần khách khí.

“Đồ đạc đã dọn dẹp xong hết chưa?”

Vương Vĩ h tức quay về!”

‘Vé máy bay tôi đã mua rồi, chúng ta lập “ừ”

Diệp Khinh Vũ gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi”

Nói xong, Vương Vĩ liền giúp cô xách vali, vẫy tay với Lâm Vũ Chân liền muốn rời đi.

Ngoài cửa, Giang Ninh đứng đó, cởi găng tay của mình ra, phủi bụi đất.

“Cứ thế quay về?”

Anh thờ ơ hỏi.

“Ừ, chuyện giải quyết xong rồi, cũng nên quay về rồi”

Ấn tượng của Diệp Khinh Vũ đối với Giang Ninh không tệ, người đàn ông thương vợ như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ rất yêu thích.

Hơn nữa, từ lời của Lâm Vũ Chân cô có thể nghe ra được Giang Ninh rất lợi hại!

“Vậy nếu chuyện còn chưa giải quyết, cô trở về như vậy, có biết hậu quả là gì không?”

Giang Ninh cười một tiếng tiếp đó nhìn Vương Vĩ, “Nếu chỉ là chết thì có thể tính là giải thoát, nhưng nếu sống không bằng chết thì sao?”

Nghe lời này, sắc mặt Vương Vĩ thay đổi lớn.

Diệp Khinh Vũ càng ngớ ra.

Cô quay đầu nhìn thấy sắc mặt Vương Vĩ trắng bệch, khẽ nhíu mày cảm thấy có chút không đúng lắm.

“Anh nói bậy gì thế?”

Vương Vĩ liền nói, “Chuyện chắc chắn giải quyết rồi, nếu không sao tôi lại đến đón Khinh Vũ về!”

“Không lẽ tôi lại hại cô ấy sao?”

Ngữ khí của anh có chút kích động, kéo tay của Diệp Khinh Vũ liền đi, “Khinh Vũ, chúng ta đi!”

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Diệp Khinh Vũ đẩy tay Vương Vĩ ra, cô nghe ra giọng của Vương Vĩ có chút run rẩy, trước giờ anh không phải người như vậy, chuyện này rất có vấn đề.

“Vương Vĩ, anh nói thật với tôi đi, chuyện có phải chưa giải quyết, anh chỉ vì muốn lừa tôi về Thành Hải?”

Giọng của cô lập tức trở nên phẫn nộ.

Vương Vĩ cần răng: “Không có! Chúng ta nhanh về thôi!”

Anh muốn đi ra ngoài, lão Tam luôn đứng một bên giúp Lâm Văn đào đất khai hoang vừa bỏ cuốc xuống, lập tức chặn đường đi của anh ta.

Giang Ninh híp mắt, trên dưới đánh giá Vương Vĩ một cái, lắc đầu.

“Cậu rất rõ, bây giờ mang Khinh Vũ về Thành Hải, cô ấy nhất định sẽ sống không bằng chết, cả đời này sẽ bị hủy hoại, không lẽ làm vậy lương tâm của cậu không đau Sao?”

Cơ thể Vương Vĩ run rẩy, cuộn chặt nắm đấm, mắt lập tức đỏ lên, đột nhiên bi phẫn thét lên.

“Vậy tôi có thể làm thế nào? Chúng muốn giết ba mẹ tôit”

Nói xong, anh ngồi bệt dưới đất, khóc lớn!

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Xin chào, tôi tìm Diệp Khinh Vũ, tôi tên Vương Vĩ là bạn của cô ấy, cô ấy đang ở đây không?”Vương Vĩ rất khách khí, cười hỏi.“Có”Giang Ninh gật đầu chỉ chỉ cửa vào, “Cậu vào là thấy”“Cảm ơn”Vương Vĩ chạy nhanh vào.Trong đại sảnh, Diệp Khinh Vũ đã thu dọn xong vali của mình, tạm biệt Lâm Vũ Chân bọn họ”“Sau này rảnh đến Đông Hải chơi, dù sao trong nhà cũng nhiều phòng, lúc nào cũng có chỗ cho con”Tô Mai cười dặn dò.“Dạ, dì, con nhất định sẽ đến, con rất thích mấy món dì nấu, con cũng sẽ không khách sáo đâu ạ” Diệp Khinh Vũ và Tô Mai ôm nhẹ nhau một cái.Chỉ ở mấy ngày ngắn ngủi, cô thật sự rất thích chỗ này, cảm giác không hề có chút ngăn cách giống như nhà của mình vậy.Cô đi đến trước mặt Lâm Vũ Chân léo tay Lâm Vũ Chân.“Đến Đông Hải, có thể gặp và quen người bạn tốt như: cậu, thật sự rất đáng”Diệp Khinh Vũ hít sâu một hơi, “Vũ Chân, cảm ơn cậu!”Lâm Vũ Chân nói: “Tớ cũng vậy”Vương Vĩ đi vào nhìn thấy Diệp Khinh Vũ, lập tức đi đến trước mặt cô.“Khinh Vũ! Cuối cùng cũng tìm được cô rồi!”Cám ơn những người khác: “Khoảng thời gian này cảm ơn mọi người chăm sóc Khinh Vũ, thật sự cảm ơn mọi người!”Mấy người Lâm Vũ Chân cười nói không cần khách khí.“Đồ đạc đã dọn dẹp xong hết chưa?”Vương Vĩ h tức quay về!”‘Vé máy bay tôi đã mua rồi, chúng ta lập “ừ”Diệp Khinh Vũ gật đầu, “Vậy chúng ta đi thôi”Nói xong, Vương Vĩ liền giúp cô xách vali, vẫy tay với Lâm Vũ Chân liền muốn rời đi.Ngoài cửa, Giang Ninh đứng đó, cởi găng tay của mình ra, phủi bụi đất.“Cứ thế quay về?”Anh thờ ơ hỏi.“Ừ, chuyện giải quyết xong rồi, cũng nên quay về rồi”Ấn tượng của Diệp Khinh Vũ đối với Giang Ninh không tệ, người đàn ông thương vợ như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ rất yêu thích.Hơn nữa, từ lời của Lâm Vũ Chân cô có thể nghe ra được Giang Ninh rất lợi hại!“Vậy nếu chuyện còn chưa giải quyết, cô trở về như vậy, có biết hậu quả là gì không?”Giang Ninh cười một tiếng tiếp đó nhìn Vương Vĩ, “Nếu chỉ là chết thì có thể tính là giải thoát, nhưng nếu sống không bằng chết thì sao?”Nghe lời này, sắc mặt Vương Vĩ thay đổi lớn.Diệp Khinh Vũ càng ngớ ra.Cô quay đầu nhìn thấy sắc mặt Vương Vĩ trắng bệch, khẽ nhíu mày cảm thấy có chút không đúng lắm.“Anh nói bậy gì thế?”Vương Vĩ liền nói, “Chuyện chắc chắn giải quyết rồi, nếu không sao tôi lại đến đón Khinh Vũ về!”“Không lẽ tôi lại hại cô ấy sao?”Ngữ khí của anh có chút kích động, kéo tay của Diệp Khinh Vũ liền đi, “Khinh Vũ, chúng ta đi!”“Rốt cuộc có chuyện gì?”Diệp Khinh Vũ đẩy tay Vương Vĩ ra, cô nghe ra giọng của Vương Vĩ có chút run rẩy, trước giờ anh không phải người như vậy, chuyện này rất có vấn đề.“Vương Vĩ, anh nói thật với tôi đi, chuyện có phải chưa giải quyết, anh chỉ vì muốn lừa tôi về Thành Hải?”Giọng của cô lập tức trở nên phẫn nộ.Vương Vĩ cần răng: “Không có! Chúng ta nhanh về thôi!”Anh muốn đi ra ngoài, lão Tam luôn đứng một bên giúp Lâm Văn đào đất khai hoang vừa bỏ cuốc xuống, lập tức chặn đường đi của anh ta.Giang Ninh híp mắt, trên dưới đánh giá Vương Vĩ một cái, lắc đầu.“Cậu rất rõ, bây giờ mang Khinh Vũ về Thành Hải, cô ấy nhất định sẽ sống không bằng chết, cả đời này sẽ bị hủy hoại, không lẽ làm vậy lương tâm của cậu không đau Sao?”Cơ thể Vương Vĩ run rẩy, cuộn chặt nắm đấm, mắt lập tức đỏ lên, đột nhiên bi phẫn thét lên.“Vậy tôi có thể làm thế nào? Chúng muốn giết ba mẹ tôit”Nói xong, anh ngồi bệt dưới đất, khóc lớn!

Chương 399