“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…
Chương 22: 22: Xuân Dược 3
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Thân mình nhu tế của Ngô di nương tựa hết vào lòng Trịnh Hàn, ánh mắt đối với Chu Vân Nguyệt như mang ơn sâu tựa biển.Bốn tháng rồi không được thị tẩm, cơ hội lần này thực sự quá tốt!Trịnh Hàn biết chắc bản thân mình bị trúng xuân dược.Hắn không thể đối với Ngô di nương lại có phản ứng mãnh liệt như thế.Thà là đối với Mạc Lưu Ly, chuyện này còn có thể xảy ra!Trịnh Hàn liếc nhìn Mạc Lưu Ly, ngắm nghía vẻ ung dung của nàng khi vừa uống rượu, vừa đọc sách, phong thái tao nhã, điềm nhiên, hài hòa với ánh trăng mờ ảo, tròn trịa trên đỉnh đầu.***** trong lòng Trịnh Hàn dường như càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn vẫn không để chính mình mất đi lí trí.Trịnh Hàn nổi giận xô ngã Ngô di nương, bàn tay to lớn đập xuống bàn khiến cho toàn bộ giáo đường trở nên im bặt.Ngô di nương sợ hãi quỳ dưới đất, lấm lét nhìn Chu Vân Nguyệt rồi cúi đầu lắp bắp:- Đại… Đại vương…Ngô di nương gọi Trịnh Hàn, đổi lại một cái tát như trời giáng của hắn.Gương mặt nàng ta in hằn năm dấu tay, khóe miệng tóe máu.- Ai cho phép ngươi hạ xuân dược vào thức ăn của bản vương?Toàn bộ giáo đường xôn xao, Mạc Lưu Ly cũng vô cùng sửng sốt.Quả nhiên để tranh sủng, những nữ nhân kia không màn bất cứ thủ đoạn nào.- Hôm nay là xuân dược, có phải ngày mai sẽ là độc dược không?Trịnh Hàn gằn từng chữ, nắm lấy quai hàm nhỏ bé của Ngô di nương, ánh mắt sắc lạnh khiến nàng ta không rét cũng run.Chu Vân Nguyệt thấy mục đích của chính mình đã đạt được, giả ngây ngô lên tiếng:- Đại vương, thiếp nghĩ chuyện này có uẩn khúc.Ngô di nương vừa dâng bánh cho người, nếu nàng ta hạ dược, vậy chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này?Lời này của Chu Vân Nguyệt vô cùng có lí, khiến Trịnh Hàn khựng lại một chút.Chu Vân Nguyệt quan sát thái độ của Trịnh Hàn một chút, lại tiếp lời:- Ngô di nương, bánh của ngươi đã qua tay những ai, ngươi nhớ không?Ngô di nương sợ đến nỗi nước mắt đầm đìa, run rẩy thưa:- Bẩm Chu Vương phi, tiện thiếp… tiện thiếp để ở thiện phòng.Lúc này, từ trong đám đông đang xôn xao ở giáo đường, một nữ đầy tớ chạy xộc ra, quỳ rạp dưới đất khóc lóc:- Đại vương tha mạng, là nô tỳ không trông coi cẩn thận.Chiều nay, trước khi mở tiệc, Mộc Tràm cô nương có đến thiện phòng..
Thân mình nhu tế của Ngô di nương tựa hết vào lòng Trịnh Hàn, ánh mắt đối với Chu Vân Nguyệt như mang ơn sâu tựa biển.
Bốn tháng rồi không được thị tẩm, cơ hội lần này thực sự quá tốt!Trịnh Hàn biết chắc bản thân mình bị trúng xuân dược.
Hắn không thể đối với Ngô di nương lại có phản ứng mãnh liệt như thế.
Thà là đối với Mạc Lưu Ly, chuyện này còn có thể xảy ra!Trịnh Hàn liếc nhìn Mạc Lưu Ly, ngắm nghía vẻ ung dung của nàng khi vừa uống rượu, vừa đọc sách, phong thái tao nhã, điềm nhiên, hài hòa với ánh trăng mờ ảo, tròn trịa trên đỉnh đầu.
***** trong lòng Trịnh Hàn dường như càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn vẫn không để chính mình mất đi lí trí.Trịnh Hàn nổi giận xô ngã Ngô di nương, bàn tay to lớn đập xuống bàn khiến cho toàn bộ giáo đường trở nên im bặt.Ngô di nương sợ hãi quỳ dưới đất, lấm lét nhìn Chu Vân Nguyệt rồi cúi đầu lắp bắp:- Đại… Đại vương…Ngô di nương gọi Trịnh Hàn, đổi lại một cái tát như trời giáng của hắn.
Gương mặt nàng ta in hằn năm dấu tay, khóe miệng tóe máu.- Ai cho phép ngươi hạ xuân dược vào thức ăn của bản vương?Toàn bộ giáo đường xôn xao, Mạc Lưu Ly cũng vô cùng sửng sốt.
Quả nhiên để tranh sủng, những nữ nhân kia không màn bất cứ thủ đoạn nào.- Hôm nay là xuân dược, có phải ngày mai sẽ là độc dược không?Trịnh Hàn gằn từng chữ, nắm lấy quai hàm nhỏ bé của Ngô di nương, ánh mắt sắc lạnh khiến nàng ta không rét cũng run.Chu Vân Nguyệt thấy mục đích của chính mình đã đạt được, giả ngây ngô lên tiếng:- Đại vương, thiếp nghĩ chuyện này có uẩn khúc.
Ngô di nương vừa dâng bánh cho người, nếu nàng ta hạ dược, vậy chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này?Lời này của Chu Vân Nguyệt vô cùng có lí, khiến Trịnh Hàn khựng lại một chút.
Chu Vân Nguyệt quan sát thái độ của Trịnh Hàn một chút, lại tiếp lời:- Ngô di nương, bánh của ngươi đã qua tay những ai, ngươi nhớ không?Ngô di nương sợ đến nỗi nước mắt đầm đìa, run rẩy thưa:- Bẩm Chu Vương phi, tiện thiếp… tiện thiếp để ở thiện phòng.Lúc này, từ trong đám đông đang xôn xao ở giáo đường, một nữ đầy tớ chạy xộc ra, quỳ rạp dưới đất khóc lóc:- Đại vương tha mạng, là nô tỳ không trông coi cẩn thận.
Chiều nay, trước khi mở tiệc, Mộc Tràm cô nương có đến thiện phòng..
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Thân mình nhu tế của Ngô di nương tựa hết vào lòng Trịnh Hàn, ánh mắt đối với Chu Vân Nguyệt như mang ơn sâu tựa biển.Bốn tháng rồi không được thị tẩm, cơ hội lần này thực sự quá tốt!Trịnh Hàn biết chắc bản thân mình bị trúng xuân dược.Hắn không thể đối với Ngô di nương lại có phản ứng mãnh liệt như thế.Thà là đối với Mạc Lưu Ly, chuyện này còn có thể xảy ra!Trịnh Hàn liếc nhìn Mạc Lưu Ly, ngắm nghía vẻ ung dung của nàng khi vừa uống rượu, vừa đọc sách, phong thái tao nhã, điềm nhiên, hài hòa với ánh trăng mờ ảo, tròn trịa trên đỉnh đầu.***** trong lòng Trịnh Hàn dường như càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn vẫn không để chính mình mất đi lí trí.Trịnh Hàn nổi giận xô ngã Ngô di nương, bàn tay to lớn đập xuống bàn khiến cho toàn bộ giáo đường trở nên im bặt.Ngô di nương sợ hãi quỳ dưới đất, lấm lét nhìn Chu Vân Nguyệt rồi cúi đầu lắp bắp:- Đại… Đại vương…Ngô di nương gọi Trịnh Hàn, đổi lại một cái tát như trời giáng của hắn.Gương mặt nàng ta in hằn năm dấu tay, khóe miệng tóe máu.- Ai cho phép ngươi hạ xuân dược vào thức ăn của bản vương?Toàn bộ giáo đường xôn xao, Mạc Lưu Ly cũng vô cùng sửng sốt.Quả nhiên để tranh sủng, những nữ nhân kia không màn bất cứ thủ đoạn nào.- Hôm nay là xuân dược, có phải ngày mai sẽ là độc dược không?Trịnh Hàn gằn từng chữ, nắm lấy quai hàm nhỏ bé của Ngô di nương, ánh mắt sắc lạnh khiến nàng ta không rét cũng run.Chu Vân Nguyệt thấy mục đích của chính mình đã đạt được, giả ngây ngô lên tiếng:- Đại vương, thiếp nghĩ chuyện này có uẩn khúc.Ngô di nương vừa dâng bánh cho người, nếu nàng ta hạ dược, vậy chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này?Lời này của Chu Vân Nguyệt vô cùng có lí, khiến Trịnh Hàn khựng lại một chút.Chu Vân Nguyệt quan sát thái độ của Trịnh Hàn một chút, lại tiếp lời:- Ngô di nương, bánh của ngươi đã qua tay những ai, ngươi nhớ không?Ngô di nương sợ đến nỗi nước mắt đầm đìa, run rẩy thưa:- Bẩm Chu Vương phi, tiện thiếp… tiện thiếp để ở thiện phòng.Lúc này, từ trong đám đông đang xôn xao ở giáo đường, một nữ đầy tớ chạy xộc ra, quỳ rạp dưới đất khóc lóc:- Đại vương tha mạng, là nô tỳ không trông coi cẩn thận.Chiều nay, trước khi mở tiệc, Mộc Tràm cô nương có đến thiện phòng..