Tác giả:

“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…

Chương 29: 29: Ghen Tức

Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mạc Lưu Ly chạy ra khỏi tẩm phòng của Trịnh Hàn, đôi chân nàng như muốn rã ra, hông eo nhức mỏi, nàng cứ chạy vài bước lại vấp ngã, bộ dạng vô cùng chật vật.Mạc Lưu Ly chạy được một đoạn thì ngã sóng soài dưới đất, lại vô tình gặp Chu Vân Nguyệt đang trên đường đến thỉnh an Trịnh Hàn.- Bái kiến Vương phi.Chu Vân Nguyệt miệng thì chào hỏi nhưng lại không hề cúi đầu.Nàng ta đứng thẳng lưng nhìn xuống Mạc Lưu Ly đang đầu bù tóc rối, y phục đơn bạc nằm úp sấp dưới đất.Mạc Lưu Ly vừa nhìn thấy Chu Vân Nguyệt đã cảm thấy chán ghét, dáng vẻ nàng ta không những kênh kiệu ngạo mạn, lại còn có chút sát ý.“Có lẽ vì đêm qua Trịnh Hàn đem ta vào tẩm phòng, khiến Chu Vân Nguyệt nghĩ ta muốn đoạt đi ân sủng của ả!”Mạc Lưu Ly gắng gượng đứng dậy, một bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, cố trấn an bản thân.Chu Vân Nguyệt nhìn dáng vẻ yếu ớt không chút sức lực của Mạc Lưu Ly, trong lòng càng thêm căm giận.Nàng ta nở một nụ cười cay nghiệt, dùng sức vạch ra cổ áo mỏng manh của Mạc Lưu Ly.Những vết hôn ngân đỏ thẫm trải dài từ trên cổ xuống đến thềm ngực trắng nõn của nàng khiến cơn giận của Chu Vân Nguyệt bốc lên đến đỉnh đầu.Đôi mắt nàng ta nhìn Mạc Lưu Ly như con hổ dữ đang ra sức thị uy với muôn loài.Mạc Lưu Ly cũng không hề tỏ ra yếu thế, nàng giật lại cổ áo mình rồi, mở to mắt trừng Chu Vân Nguyệt.- Chu Vương phi nếu muốn bái kiến bản phi, thì hành lễ cho tử tế, đừng để người khác nghĩ ngươi không được Đại vương và Chu trưởng lão dạy dỗ đàng hoàng.- Ngươi… ngươi là cái thá gì?Lời nói của Mạc Lưu Ly đã khiến cho Chu Vân Nguyệt không thể kiềm nén cơn giận, một bàn tay của nàng ta siết chặt lại, bàn tay khác thì cùng lúc tát thẳng vào bên gò má non mịn của Mạc Lưu Ly.Mạc Lưu Ly lảo đảo ngã xuống đất, bên gò má nhanh chóng truyền đến cảm giác nóng rát.Chu Vân Nguyệt cúi người, bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạc Lưu Ly, để nàng đối mặt với ánh mắt hung ác thập phần của ả.Ả nghiến răng gằn từng chữ:- Mạc Lưu Ly, ngươi nhớ kỹ cho ta, là ai đã cứu ngươi ra khỏi gian nhà lá tồi tàn kia? n sủng của ngươi của phủ Xung vương này đều là do ta bố thí cho ngươi, khôn hồn thì đừng đối đầu với ta.Ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn mò mẫm lên giường Đại vương, thì đừng trách ta không khách sáo!.

Mạc Lưu Ly chạy ra khỏi tẩm phòng của Trịnh Hàn, đôi chân nàng như muốn rã ra, hông eo nhức mỏi, nàng cứ chạy vài bước lại vấp ngã, bộ dạng vô cùng chật vật.Mạc Lưu Ly chạy được một đoạn thì ngã sóng soài dưới đất, lại vô tình gặp Chu Vân Nguyệt đang trên đường đến thỉnh an Trịnh Hàn.- Bái kiến Vương phi.Chu Vân Nguyệt miệng thì chào hỏi nhưng lại không hề cúi đầu.

Nàng ta đứng thẳng lưng nhìn xuống Mạc Lưu Ly đang đầu bù tóc rối, y phục đơn bạc nằm úp sấp dưới đất.

Mạc Lưu Ly vừa nhìn thấy Chu Vân Nguyệt đã cảm thấy chán ghét, dáng vẻ nàng ta không những kênh kiệu ngạo mạn, lại còn có chút sát ý.“Có lẽ vì đêm qua Trịnh Hàn đem ta vào tẩm phòng, khiến Chu Vân Nguyệt nghĩ ta muốn đoạt đi ân sủng của ả!”Mạc Lưu Ly gắng gượng đứng dậy, một bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, cố trấn an bản thân.

Chu Vân Nguyệt nhìn dáng vẻ yếu ớt không chút sức lực của Mạc Lưu Ly, trong lòng càng thêm căm giận.

Nàng ta nở một nụ cười cay nghiệt, dùng sức vạch ra cổ áo mỏng manh của Mạc Lưu Ly.Những vết hôn ngân đỏ thẫm trải dài từ trên cổ xuống đến thềm ngực trắng nõn của nàng khiến cơn giận của Chu Vân Nguyệt bốc lên đến đỉnh đầu.

Đôi mắt nàng ta nhìn Mạc Lưu Ly như con hổ dữ đang ra sức thị uy với muôn loài.

Mạc Lưu Ly cũng không hề tỏ ra yếu thế, nàng giật lại cổ áo mình rồi, mở to mắt trừng Chu Vân Nguyệt.- Chu Vương phi nếu muốn bái kiến bản phi, thì hành lễ cho tử tế, đừng để người khác nghĩ ngươi không được Đại vương và Chu trưởng lão dạy dỗ đàng hoàng.- Ngươi… ngươi là cái thá gì?Lời nói của Mạc Lưu Ly đã khiến cho Chu Vân Nguyệt không thể kiềm nén cơn giận, một bàn tay của nàng ta siết chặt lại, bàn tay khác thì cùng lúc tát thẳng vào bên gò má non mịn của Mạc Lưu Ly.

Mạc Lưu Ly lảo đảo ngã xuống đất, bên gò má nhanh chóng truyền đến cảm giác nóng rát.Chu Vân Nguyệt cúi người, bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạc Lưu Ly, để nàng đối mặt với ánh mắt hung ác thập phần của ả.

Ả nghiến răng gằn từng chữ:- Mạc Lưu Ly, ngươi nhớ kỹ cho ta, là ai đã cứu ngươi ra khỏi gian nhà lá tồi tàn kia? n sủng của ngươi của phủ Xung vương này đều là do ta bố thí cho ngươi, khôn hồn thì đừng đối đầu với ta.

Ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn mò mẫm lên giường Đại vương, thì đừng trách ta không khách sáo!.

Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mạc Lưu Ly chạy ra khỏi tẩm phòng của Trịnh Hàn, đôi chân nàng như muốn rã ra, hông eo nhức mỏi, nàng cứ chạy vài bước lại vấp ngã, bộ dạng vô cùng chật vật.Mạc Lưu Ly chạy được một đoạn thì ngã sóng soài dưới đất, lại vô tình gặp Chu Vân Nguyệt đang trên đường đến thỉnh an Trịnh Hàn.- Bái kiến Vương phi.Chu Vân Nguyệt miệng thì chào hỏi nhưng lại không hề cúi đầu.Nàng ta đứng thẳng lưng nhìn xuống Mạc Lưu Ly đang đầu bù tóc rối, y phục đơn bạc nằm úp sấp dưới đất.Mạc Lưu Ly vừa nhìn thấy Chu Vân Nguyệt đã cảm thấy chán ghét, dáng vẻ nàng ta không những kênh kiệu ngạo mạn, lại còn có chút sát ý.“Có lẽ vì đêm qua Trịnh Hàn đem ta vào tẩm phòng, khiến Chu Vân Nguyệt nghĩ ta muốn đoạt đi ân sủng của ả!”Mạc Lưu Ly gắng gượng đứng dậy, một bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, cố trấn an bản thân.Chu Vân Nguyệt nhìn dáng vẻ yếu ớt không chút sức lực của Mạc Lưu Ly, trong lòng càng thêm căm giận.Nàng ta nở một nụ cười cay nghiệt, dùng sức vạch ra cổ áo mỏng manh của Mạc Lưu Ly.Những vết hôn ngân đỏ thẫm trải dài từ trên cổ xuống đến thềm ngực trắng nõn của nàng khiến cơn giận của Chu Vân Nguyệt bốc lên đến đỉnh đầu.Đôi mắt nàng ta nhìn Mạc Lưu Ly như con hổ dữ đang ra sức thị uy với muôn loài.Mạc Lưu Ly cũng không hề tỏ ra yếu thế, nàng giật lại cổ áo mình rồi, mở to mắt trừng Chu Vân Nguyệt.- Chu Vương phi nếu muốn bái kiến bản phi, thì hành lễ cho tử tế, đừng để người khác nghĩ ngươi không được Đại vương và Chu trưởng lão dạy dỗ đàng hoàng.- Ngươi… ngươi là cái thá gì?Lời nói của Mạc Lưu Ly đã khiến cho Chu Vân Nguyệt không thể kiềm nén cơn giận, một bàn tay của nàng ta siết chặt lại, bàn tay khác thì cùng lúc tát thẳng vào bên gò má non mịn của Mạc Lưu Ly.Mạc Lưu Ly lảo đảo ngã xuống đất, bên gò má nhanh chóng truyền đến cảm giác nóng rát.Chu Vân Nguyệt cúi người, bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạc Lưu Ly, để nàng đối mặt với ánh mắt hung ác thập phần của ả.Ả nghiến răng gằn từng chữ:- Mạc Lưu Ly, ngươi nhớ kỹ cho ta, là ai đã cứu ngươi ra khỏi gian nhà lá tồi tàn kia? n sủng của ngươi của phủ Xung vương này đều là do ta bố thí cho ngươi, khôn hồn thì đừng đối đầu với ta.Ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn mò mẫm lên giường Đại vương, thì đừng trách ta không khách sáo!.

Chương 29: 29: Ghen Tức