“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…
Chương 32: 32: Chuyện Cũ Gợi Lại
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mạc Lưu Ly siết chặt thư nhà trong tay, nước mắt cứ từng giọt tưng giọt rơi xuống, bất thanh bất sắc, như dòng nước kia chỉ vô tình chảy qua gò má nàng, không phải là lệ.Nàng không nói nổi trong lòng mình lúc này là loại tư vị gì, xót thương cho thân phụ cũng có, mà xót xa cho chính bản thân mình cũng có.Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ thân sinh của Mạc Lưu Ly chưa một lần yêu thương nàng đúng nghĩa.Có bao nhiêu tình thương cùng cưng chiều đều dành hết cho em trai của nàng.Năm xưa, Mạc Liễn Đế cho người bắt nuôi nữ hài tử để làm thế thân cho các Công chúa, cha mẹ nàng không chút nghĩ ngợi đến cốt nhục tình thâm, đành đoạn đem Mạc Lưu Ly đang còn nằm trong tã lót, dâng cho nhà họ Mạc.Khi đó, Mạc Lưu Ly còn chưa có nổi một cái tên do chính cha mẹ mình đặt, nàng chưa có một ngày được mang họ của chính cha mẹ mình.Từ ngày Mạc Lưu Ly được sắc phong Quận chúa, được nuôi dưỡng ở trong cung, bất kể nàng đói hay no, được cưng chiều hay bị hắt hủi, cha mẹ thân sinh của nàng chưa một lần quan tâm.Thứ mà họ chăm chăm hướng đến chỉ là số bổng lộc ít ỏi mà nàng có.Từ ngày thân đệ đệ sinh ra đời, Mạc Lưu Ly khổ càng thêm khổ.Nàng thân là Quận chúa, nhưng ở trong cung bị người hà *****, có thứ gì tốt đẹp mà nàng giữ lại được cho mình? Mạc Lưu Ly sớm đã hình thành cho mình thói quen khóc mà không nghe tiếng, đói nhưng không nỡ ăn ngon, đối với cha mẹ chỉ báo hỉ không báo ưu, bao nhiêu đắng cay chỉ có mình nàng biết.Nay cha nàng gặp nạn, bất luận là vì lí do gì, Mạc Lưu Ly cũng chỉ có một người cha duy nhất này mà thôi, nàng dù uất ức, thiệt thòi đến mức nào, cũng không thể bỏ mặc thân phụ của mình.Mộc Tràm từ nãy đến giờ vẫn cứ mặt ủ mày chau mà nhìn chủ tử, nó tri thức có hạn, ngôn từ không đủ nhiều để mà an ủi Mạc Lưu Ly, chỉ có thể ôm lấy hai vai nàng, xoa xoa tấm lưng gầy guộc đơn độc kia.Mạc Lưu Ly chỉ khóc một chút rồi lại thôi, chuyện đã đến nước này, khóc cũng vô dụng.Nàng nắm bàn tay của Mộc Tràm, nhìn vào mắt nó đầy tin tưởng:“Mộc Tràm, em giúp ta một việc được không? Chuyện này hơi liều lĩnh…”“Vương phi cần em làm gì, em đều không ngại, chỉ cần tốt cho người.”.
Mạc Lưu Ly siết chặt thư nhà trong tay, nước mắt cứ từng giọt tưng giọt rơi xuống, bất thanh bất sắc, như dòng nước kia chỉ vô tình chảy qua gò má nàng, không phải là lệ.
Nàng không nói nổi trong lòng mình lúc này là loại tư vị gì, xót thương cho thân phụ cũng có, mà xót xa cho chính bản thân mình cũng có.Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ thân sinh của Mạc Lưu Ly chưa một lần yêu thương nàng đúng nghĩa.
Có bao nhiêu tình thương cùng cưng chiều đều dành hết cho em trai của nàng.
Năm xưa, Mạc Liễn Đế cho người bắt nuôi nữ hài tử để làm thế thân cho các Công chúa, cha mẹ nàng không chút nghĩ ngợi đến cốt nhục tình thâm, đành đoạn đem Mạc Lưu Ly đang còn nằm trong tã lót, dâng cho nhà họ Mạc.Khi đó, Mạc Lưu Ly còn chưa có nổi một cái tên do chính cha mẹ mình đặt, nàng chưa có một ngày được mang họ của chính cha mẹ mình.Từ ngày Mạc Lưu Ly được sắc phong Quận chúa, được nuôi dưỡng ở trong cung, bất kể nàng đói hay no, được cưng chiều hay bị hắt hủi, cha mẹ thân sinh của nàng chưa một lần quan tâm.
Thứ mà họ chăm chăm hướng đến chỉ là số bổng lộc ít ỏi mà nàng có.
Từ ngày thân đệ đệ sinh ra đời, Mạc Lưu Ly khổ càng thêm khổ.
Nàng thân là Quận chúa, nhưng ở trong cung bị người hà *****, có thứ gì tốt đẹp mà nàng giữ lại được cho mình? Mạc Lưu Ly sớm đã hình thành cho mình thói quen khóc mà không nghe tiếng, đói nhưng không nỡ ăn ngon, đối với cha mẹ chỉ báo hỉ không báo ưu, bao nhiêu đắng cay chỉ có mình nàng biết.Nay cha nàng gặp nạn, bất luận là vì lí do gì, Mạc Lưu Ly cũng chỉ có một người cha duy nhất này mà thôi, nàng dù uất ức, thiệt thòi đến mức nào, cũng không thể bỏ mặc thân phụ của mình.Mộc Tràm từ nãy đến giờ vẫn cứ mặt ủ mày chau mà nhìn chủ tử, nó tri thức có hạn, ngôn từ không đủ nhiều để mà an ủi Mạc Lưu Ly, chỉ có thể ôm lấy hai vai nàng, xoa xoa tấm lưng gầy guộc đơn độc kia.Mạc Lưu Ly chỉ khóc một chút rồi lại thôi, chuyện đã đến nước này, khóc cũng vô dụng.
Nàng nắm bàn tay của Mộc Tràm, nhìn vào mắt nó đầy tin tưởng:“Mộc Tràm, em giúp ta một việc được không? Chuyện này hơi liều lĩnh…”“Vương phi cần em làm gì, em đều không ngại, chỉ cần tốt cho người.”.
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mạc Lưu Ly siết chặt thư nhà trong tay, nước mắt cứ từng giọt tưng giọt rơi xuống, bất thanh bất sắc, như dòng nước kia chỉ vô tình chảy qua gò má nàng, không phải là lệ.Nàng không nói nổi trong lòng mình lúc này là loại tư vị gì, xót thương cho thân phụ cũng có, mà xót xa cho chính bản thân mình cũng có.Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ thân sinh của Mạc Lưu Ly chưa một lần yêu thương nàng đúng nghĩa.Có bao nhiêu tình thương cùng cưng chiều đều dành hết cho em trai của nàng.Năm xưa, Mạc Liễn Đế cho người bắt nuôi nữ hài tử để làm thế thân cho các Công chúa, cha mẹ nàng không chút nghĩ ngợi đến cốt nhục tình thâm, đành đoạn đem Mạc Lưu Ly đang còn nằm trong tã lót, dâng cho nhà họ Mạc.Khi đó, Mạc Lưu Ly còn chưa có nổi một cái tên do chính cha mẹ mình đặt, nàng chưa có một ngày được mang họ của chính cha mẹ mình.Từ ngày Mạc Lưu Ly được sắc phong Quận chúa, được nuôi dưỡng ở trong cung, bất kể nàng đói hay no, được cưng chiều hay bị hắt hủi, cha mẹ thân sinh của nàng chưa một lần quan tâm.Thứ mà họ chăm chăm hướng đến chỉ là số bổng lộc ít ỏi mà nàng có.Từ ngày thân đệ đệ sinh ra đời, Mạc Lưu Ly khổ càng thêm khổ.Nàng thân là Quận chúa, nhưng ở trong cung bị người hà *****, có thứ gì tốt đẹp mà nàng giữ lại được cho mình? Mạc Lưu Ly sớm đã hình thành cho mình thói quen khóc mà không nghe tiếng, đói nhưng không nỡ ăn ngon, đối với cha mẹ chỉ báo hỉ không báo ưu, bao nhiêu đắng cay chỉ có mình nàng biết.Nay cha nàng gặp nạn, bất luận là vì lí do gì, Mạc Lưu Ly cũng chỉ có một người cha duy nhất này mà thôi, nàng dù uất ức, thiệt thòi đến mức nào, cũng không thể bỏ mặc thân phụ của mình.Mộc Tràm từ nãy đến giờ vẫn cứ mặt ủ mày chau mà nhìn chủ tử, nó tri thức có hạn, ngôn từ không đủ nhiều để mà an ủi Mạc Lưu Ly, chỉ có thể ôm lấy hai vai nàng, xoa xoa tấm lưng gầy guộc đơn độc kia.Mạc Lưu Ly chỉ khóc một chút rồi lại thôi, chuyện đã đến nước này, khóc cũng vô dụng.Nàng nắm bàn tay của Mộc Tràm, nhìn vào mắt nó đầy tin tưởng:“Mộc Tràm, em giúp ta một việc được không? Chuyện này hơi liều lĩnh…”“Vương phi cần em làm gì, em đều không ngại, chỉ cần tốt cho người.”.