“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…
Chương 41: 41: Cứu Giúp 1
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Đợi cho Mạc Lưu Ly đi khỏi, Trịnh Hàn liền lớn tiếng gọi Ứng Lâm, chính là kẻ làm vườn vô danh tiểu tốt ở phủ Xung vương, nhưng thực chất là ảnh vệ bên cạnh Trịnh Hàn.Ứng Lâm một thân thân thủ bất phàm, từ đâu xuất hiện như một bóng ma, bất động thanh sắc.Trịnh Hàn lấy ra một thỏi vàng ròng, ném về phía Ứng Lâm.“Tìm cách đưa cho Mạc Lưu Ly, đừng nói cho ả biết là của ta! Còn nữa, tra xem, rốt cuộc ả họ Mạc kia cần tiền để làm gì!”Ứng Lâm không hề nhiều lời, cũng không hỏi những chuyện mà hắn không nên biết, lập tức theo lời Trịnh Hàn đi tìm Mạc Lưu Ly.Lúc này, Mộc Tràm đang đỡ tay Mạc Lưu Ly thất thểu đi về viện tử.Dọc đường đi, nàng nghe vô số thanh âm xì xào bàn tán của đám đầy tớ trong phủ.Hôm nay, nàng nhếch nhác đi cầu xin được bán thân, lại không khác gì trò cười lố bịch trong mắt kẻ khác.Giá mà những sỉ nhục mà nàng phải chịu đổi lại được bình yên cho cha mẹ nàng.Mạc Lưu Ly trở về viện tử, ngồi tựa đầu vào cột đình trước cửa phòng, nhìn lên bầu trời đen kịt.Hi vọng cuối cùng để cứu cha coi như không còn gì nữa!Bỗng nhiên, trong sân viện tử đơn sơ của Mạc Lưu Ly xuất hiện một bóng đen.Hắn chính là Ứng Lâm mà Trịnh Hàn phái tới.Ứng Lâm mặc một thân y phục dạ hành, đeo mạng che mặt, hành tung lại đường đột, khiến cho Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm sợ đến co rúm người, ôm nhau lùi lại một góc.Ứng Lâm không nói không rằng, đem thỏi vàng quăng xuống dưới chân Mạc Lưu Ly, sau đó cũng vô thanh vô tức rời khỏi viện tử của nàng.Mạc Lưu Ly nhìn thấy ánh sáng lấp lánh màu vàng rơi xuống nền đất, tim nàng đánh thịch một cái, rồi đập nhanh như điên dại.Nàng chạy ra giữa sân, hồi hộp ngồi xuống nhặt vật sáng kia lên, run rẩy phủi đi lớp đất cát dính bên ngoài nó.“Vương phi, là vàng, thực sự là vàng.”Mạc Lưu Ly sửng sốt nhìn thỏi vàng trên tay mình.Nàng không phải chưa từng nhìn qua vàng thỏi, nhưng thỏi vàng trên tay nàng màu sắc vàng óng, nặng trịch, nhất định là vô cùng nguyên chất.Mạc Lưu Ly mừng đến rơi nước mắt, ôm lấy Mộc Tràm mà khóc:“Cha được cứu rồi, Mộc Tràm, cha được cứu rồi!”Mộc Tràm cũng xúc động ôm lấy Mạc Lưu Ly, hai chủ tớ bị niềm vui nhất thời che mắt, không màng đến kẻ vừa vô thanh vô tức đến rồi đi kia là ai, thỏi vàng này từ đâu mà có..
Đợi cho Mạc Lưu Ly đi khỏi, Trịnh Hàn liền lớn tiếng gọi Ứng Lâm, chính là kẻ làm vườn vô danh tiểu tốt ở phủ Xung vương, nhưng thực chất là ảnh vệ bên cạnh Trịnh Hàn.Ứng Lâm một thân thân thủ bất phàm, từ đâu xuất hiện như một bóng ma, bất động thanh sắc.
Trịnh Hàn lấy ra một thỏi vàng ròng, ném về phía Ứng Lâm.“Tìm cách đưa cho Mạc Lưu Ly, đừng nói cho ả biết là của ta! Còn nữa, tra xem, rốt cuộc ả họ Mạc kia cần tiền để làm gì!”Ứng Lâm không hề nhiều lời, cũng không hỏi những chuyện mà hắn không nên biết, lập tức theo lời Trịnh Hàn đi tìm Mạc Lưu Ly.Lúc này, Mộc Tràm đang đỡ tay Mạc Lưu Ly thất thểu đi về viện tử.
Dọc đường đi, nàng nghe vô số thanh âm xì xào bàn tán của đám đầy tớ trong phủ.
Hôm nay, nàng nhếch nhác đi cầu xin được bán thân, lại không khác gì trò cười lố bịch trong mắt kẻ khác.Giá mà những sỉ nhục mà nàng phải chịu đổi lại được bình yên cho cha mẹ nàng.Mạc Lưu Ly trở về viện tử, ngồi tựa đầu vào cột đình trước cửa phòng, nhìn lên bầu trời đen kịt.
Hi vọng cuối cùng để cứu cha coi như không còn gì nữa!Bỗng nhiên, trong sân viện tử đơn sơ của Mạc Lưu Ly xuất hiện một bóng đen.
Hắn chính là Ứng Lâm mà Trịnh Hàn phái tới.
Ứng Lâm mặc một thân y phục dạ hành, đeo mạng che mặt, hành tung lại đường đột, khiến cho Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm sợ đến co rúm người, ôm nhau lùi lại một góc.Ứng Lâm không nói không rằng, đem thỏi vàng quăng xuống dưới chân Mạc Lưu Ly, sau đó cũng vô thanh vô tức rời khỏi viện tử của nàng.Mạc Lưu Ly nhìn thấy ánh sáng lấp lánh màu vàng rơi xuống nền đất, tim nàng đánh thịch một cái, rồi đập nhanh như điên dại.
Nàng chạy ra giữa sân, hồi hộp ngồi xuống nhặt vật sáng kia lên, run rẩy phủi đi lớp đất cát dính bên ngoài nó.“Vương phi, là vàng, thực sự là vàng.”Mạc Lưu Ly sửng sốt nhìn thỏi vàng trên tay mình.
Nàng không phải chưa từng nhìn qua vàng thỏi, nhưng thỏi vàng trên tay nàng màu sắc vàng óng, nặng trịch, nhất định là vô cùng nguyên chất.
Mạc Lưu Ly mừng đến rơi nước mắt, ôm lấy Mộc Tràm mà khóc:“Cha được cứu rồi, Mộc Tràm, cha được cứu rồi!”Mộc Tràm cũng xúc động ôm lấy Mạc Lưu Ly, hai chủ tớ bị niềm vui nhất thời che mắt, không màng đến kẻ vừa vô thanh vô tức đến rồi đi kia là ai, thỏi vàng này từ đâu mà có..
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Đợi cho Mạc Lưu Ly đi khỏi, Trịnh Hàn liền lớn tiếng gọi Ứng Lâm, chính là kẻ làm vườn vô danh tiểu tốt ở phủ Xung vương, nhưng thực chất là ảnh vệ bên cạnh Trịnh Hàn.Ứng Lâm một thân thân thủ bất phàm, từ đâu xuất hiện như một bóng ma, bất động thanh sắc.Trịnh Hàn lấy ra một thỏi vàng ròng, ném về phía Ứng Lâm.“Tìm cách đưa cho Mạc Lưu Ly, đừng nói cho ả biết là của ta! Còn nữa, tra xem, rốt cuộc ả họ Mạc kia cần tiền để làm gì!”Ứng Lâm không hề nhiều lời, cũng không hỏi những chuyện mà hắn không nên biết, lập tức theo lời Trịnh Hàn đi tìm Mạc Lưu Ly.Lúc này, Mộc Tràm đang đỡ tay Mạc Lưu Ly thất thểu đi về viện tử.Dọc đường đi, nàng nghe vô số thanh âm xì xào bàn tán của đám đầy tớ trong phủ.Hôm nay, nàng nhếch nhác đi cầu xin được bán thân, lại không khác gì trò cười lố bịch trong mắt kẻ khác.Giá mà những sỉ nhục mà nàng phải chịu đổi lại được bình yên cho cha mẹ nàng.Mạc Lưu Ly trở về viện tử, ngồi tựa đầu vào cột đình trước cửa phòng, nhìn lên bầu trời đen kịt.Hi vọng cuối cùng để cứu cha coi như không còn gì nữa!Bỗng nhiên, trong sân viện tử đơn sơ của Mạc Lưu Ly xuất hiện một bóng đen.Hắn chính là Ứng Lâm mà Trịnh Hàn phái tới.Ứng Lâm mặc một thân y phục dạ hành, đeo mạng che mặt, hành tung lại đường đột, khiến cho Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm sợ đến co rúm người, ôm nhau lùi lại một góc.Ứng Lâm không nói không rằng, đem thỏi vàng quăng xuống dưới chân Mạc Lưu Ly, sau đó cũng vô thanh vô tức rời khỏi viện tử của nàng.Mạc Lưu Ly nhìn thấy ánh sáng lấp lánh màu vàng rơi xuống nền đất, tim nàng đánh thịch một cái, rồi đập nhanh như điên dại.Nàng chạy ra giữa sân, hồi hộp ngồi xuống nhặt vật sáng kia lên, run rẩy phủi đi lớp đất cát dính bên ngoài nó.“Vương phi, là vàng, thực sự là vàng.”Mạc Lưu Ly sửng sốt nhìn thỏi vàng trên tay mình.Nàng không phải chưa từng nhìn qua vàng thỏi, nhưng thỏi vàng trên tay nàng màu sắc vàng óng, nặng trịch, nhất định là vô cùng nguyên chất.Mạc Lưu Ly mừng đến rơi nước mắt, ôm lấy Mộc Tràm mà khóc:“Cha được cứu rồi, Mộc Tràm, cha được cứu rồi!”Mộc Tràm cũng xúc động ôm lấy Mạc Lưu Ly, hai chủ tớ bị niềm vui nhất thời che mắt, không màng đến kẻ vừa vô thanh vô tức đến rồi đi kia là ai, thỏi vàng này từ đâu mà có..