“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…
Chương 43: 43: Cứu Giúp 3
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Chu Vân Nguyệt phất tay áo, xoay người ngồi chễm chệ ở ghế chủ vị, nhìn Mạc Lưu Ly đang bị đám binh lính giữ chặt, lạnh lùng nói:“Vương phi, thứ cho ta đường đột.Bản trắc phi mất một số lượng nữ trang quý giá do Đại vương ban thưởng, buộc phải lục xét khắp phủ Xung vương, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.”Mạc Lưu Ly giãy dụa khỏi sự kiềm kẹp của hai tên binh lính to lớn, nàng cười lạnh:“Chu Vân Nguyệt, ngươi thân là Trắc phi, ở dưới bản phi một bậc, ngươi muốn lục xét cũng phải thưa trình một câu với bản phi.Hơn nữa, ngươi ngang nhiên đem linh bính đến đây áp chế bản phi, như vậy là có ý gì?”Chu Vân Nguyệt cười lớn một tiếng, hung ác nắm lấy bả vai của Mạc Lưu Ly, trừng mắt gằn từng chữ với nàng:“Vương phi, bản trắc phi có đủ nhân chứng vật chứng, không giao chủ tớ các ngươi cho Đại vương xử lý đã là nhân đạo rồi.”Mạc Lưu Ly mở to mắt nhìn Chu Vân Nguyệt.Nàng bắt đầu nghĩ ngợi một chút, thứ mà Chu Vân Nguyệt chính là nữ trang, hơn nữa, nàng ta nói bản thân đã có đủ nhân chứng cùng vật chứng buộc tội nàng và Mộc Tràm.Như vậy, nói không chừng, Mộc Tràm thực sự đã gặp nguy hiểm ở bên ngoài.“Ngươi thả ta ra!”Mạc Lưu Ly hoảng hốt nghĩ đến an nguy của Mộc Tràm, liền không ngừng giãy dụa.Chu Vân Nguyệt thống khoái nhìn dáng vẻ chật vật, khổ sở của nàng, ánh mắt hung hiểm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.Đúng lúc này, bên cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Trịnh Hàn rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Mạc Lưu Ly và Chu Vân Nguyệt.“Tham kiến Đại vương.”Chu Vân Nguyệt nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiều mị, lẳng lơ.Nàng ta cúi người hành lễ, giọng nói ngọt ngào thực sự khác biệt với lúc tàn ác đe dọa Mạc Lưu Ly.Trịnh Hàn theo thói quen ôm lấy thắt lưng Chu Vân Nguyệt, kéo nàng ta ngồi xuống ghế chủ vị, để mặc Mạc Lưu Ly bị khóa trái hai tay ra phía sau lưng như kẻ phạm tội.“Nghe nói ái phi của bản vương bị mất nữ trang mà bản vương ban tặng.Là kẻ nào to gan làm ra chuyện này?”“Còn ai vào đây nữa!” Chu Vân Nguyệt nũng nịu.“Ở phủ Xung vương này, kẻ ghen ghét đố kỵ Đại vương sủng ái thiếp e là chỉ có mỗi Vương phi.”“Ngươi nói bậy!” Mạc Lưu Ly hoảng hốt.“Đại vương, người đừng tin ả ta, thiếp không có, thiếp…”“Ngươi có hay không, không đến lượt ngươi giảo biện!”Chu Vân Nguyệt dữ dằn cắt lời Mạc Lưu Ly, lại ném về phía nàng ánh mắt hung ác.Nàng ta hứng ra phía cửa viện tử hô to:“Người đâu, lôi ả vào đây cho ta!”.
Chu Vân Nguyệt phất tay áo, xoay người ngồi chễm chệ ở ghế chủ vị, nhìn Mạc Lưu Ly đang bị đám binh lính giữ chặt, lạnh lùng nói:“Vương phi, thứ cho ta đường đột.
Bản trắc phi mất một số lượng nữ trang quý giá do Đại vương ban thưởng, buộc phải lục xét khắp phủ Xung vương, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.”Mạc Lưu Ly giãy dụa khỏi sự kiềm kẹp của hai tên binh lính to lớn, nàng cười lạnh:“Chu Vân Nguyệt, ngươi thân là Trắc phi, ở dưới bản phi một bậc, ngươi muốn lục xét cũng phải thưa trình một câu với bản phi.
Hơn nữa, ngươi ngang nhiên đem linh bính đến đây áp chế bản phi, như vậy là có ý gì?”Chu Vân Nguyệt cười lớn một tiếng, hung ác nắm lấy bả vai của Mạc Lưu Ly, trừng mắt gằn từng chữ với nàng:“Vương phi, bản trắc phi có đủ nhân chứng vật chứng, không giao chủ tớ các ngươi cho Đại vương xử lý đã là nhân đạo rồi.”Mạc Lưu Ly mở to mắt nhìn Chu Vân Nguyệt.
Nàng bắt đầu nghĩ ngợi một chút, thứ mà Chu Vân Nguyệt chính là nữ trang, hơn nữa, nàng ta nói bản thân đã có đủ nhân chứng cùng vật chứng buộc tội nàng và Mộc Tràm.
Như vậy, nói không chừng, Mộc Tràm thực sự đã gặp nguy hiểm ở bên ngoài.“Ngươi thả ta ra!”Mạc Lưu Ly hoảng hốt nghĩ đến an nguy của Mộc Tràm, liền không ngừng giãy dụa.
Chu Vân Nguyệt thống khoái nhìn dáng vẻ chật vật, khổ sở của nàng, ánh mắt hung hiểm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.Đúng lúc này, bên cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Trịnh Hàn rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Mạc Lưu Ly và Chu Vân Nguyệt.“Tham kiến Đại vương.”Chu Vân Nguyệt nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiều mị, lẳng lơ.
Nàng ta cúi người hành lễ, giọng nói ngọt ngào thực sự khác biệt với lúc tàn ác đe dọa Mạc Lưu Ly.Trịnh Hàn theo thói quen ôm lấy thắt lưng Chu Vân Nguyệt, kéo nàng ta ngồi xuống ghế chủ vị, để mặc Mạc Lưu Ly bị khóa trái hai tay ra phía sau lưng như kẻ phạm tội.“Nghe nói ái phi của bản vương bị mất nữ trang mà bản vương ban tặng.
Là kẻ nào to gan làm ra chuyện này?”“Còn ai vào đây nữa!” Chu Vân Nguyệt nũng nịu.
“Ở phủ Xung vương này, kẻ ghen ghét đố kỵ Đại vương sủng ái thiếp e là chỉ có mỗi Vương phi.”“Ngươi nói bậy!” Mạc Lưu Ly hoảng hốt.
“Đại vương, người đừng tin ả ta, thiếp không có, thiếp…”“Ngươi có hay không, không đến lượt ngươi giảo biện!”Chu Vân Nguyệt dữ dằn cắt lời Mạc Lưu Ly, lại ném về phía nàng ánh mắt hung ác.
Nàng ta hứng ra phía cửa viện tử hô to:“Người đâu, lôi ả vào đây cho ta!”.
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Chu Vân Nguyệt phất tay áo, xoay người ngồi chễm chệ ở ghế chủ vị, nhìn Mạc Lưu Ly đang bị đám binh lính giữ chặt, lạnh lùng nói:“Vương phi, thứ cho ta đường đột.Bản trắc phi mất một số lượng nữ trang quý giá do Đại vương ban thưởng, buộc phải lục xét khắp phủ Xung vương, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.”Mạc Lưu Ly giãy dụa khỏi sự kiềm kẹp của hai tên binh lính to lớn, nàng cười lạnh:“Chu Vân Nguyệt, ngươi thân là Trắc phi, ở dưới bản phi một bậc, ngươi muốn lục xét cũng phải thưa trình một câu với bản phi.Hơn nữa, ngươi ngang nhiên đem linh bính đến đây áp chế bản phi, như vậy là có ý gì?”Chu Vân Nguyệt cười lớn một tiếng, hung ác nắm lấy bả vai của Mạc Lưu Ly, trừng mắt gằn từng chữ với nàng:“Vương phi, bản trắc phi có đủ nhân chứng vật chứng, không giao chủ tớ các ngươi cho Đại vương xử lý đã là nhân đạo rồi.”Mạc Lưu Ly mở to mắt nhìn Chu Vân Nguyệt.Nàng bắt đầu nghĩ ngợi một chút, thứ mà Chu Vân Nguyệt chính là nữ trang, hơn nữa, nàng ta nói bản thân đã có đủ nhân chứng cùng vật chứng buộc tội nàng và Mộc Tràm.Như vậy, nói không chừng, Mộc Tràm thực sự đã gặp nguy hiểm ở bên ngoài.“Ngươi thả ta ra!”Mạc Lưu Ly hoảng hốt nghĩ đến an nguy của Mộc Tràm, liền không ngừng giãy dụa.Chu Vân Nguyệt thống khoái nhìn dáng vẻ chật vật, khổ sở của nàng, ánh mắt hung hiểm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.Đúng lúc này, bên cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Trịnh Hàn rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Mạc Lưu Ly và Chu Vân Nguyệt.“Tham kiến Đại vương.”Chu Vân Nguyệt nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiều mị, lẳng lơ.Nàng ta cúi người hành lễ, giọng nói ngọt ngào thực sự khác biệt với lúc tàn ác đe dọa Mạc Lưu Ly.Trịnh Hàn theo thói quen ôm lấy thắt lưng Chu Vân Nguyệt, kéo nàng ta ngồi xuống ghế chủ vị, để mặc Mạc Lưu Ly bị khóa trái hai tay ra phía sau lưng như kẻ phạm tội.“Nghe nói ái phi của bản vương bị mất nữ trang mà bản vương ban tặng.Là kẻ nào to gan làm ra chuyện này?”“Còn ai vào đây nữa!” Chu Vân Nguyệt nũng nịu.“Ở phủ Xung vương này, kẻ ghen ghét đố kỵ Đại vương sủng ái thiếp e là chỉ có mỗi Vương phi.”“Ngươi nói bậy!” Mạc Lưu Ly hoảng hốt.“Đại vương, người đừng tin ả ta, thiếp không có, thiếp…”“Ngươi có hay không, không đến lượt ngươi giảo biện!”Chu Vân Nguyệt dữ dằn cắt lời Mạc Lưu Ly, lại ném về phía nàng ánh mắt hung ác.Nàng ta hứng ra phía cửa viện tử hô to:“Người đâu, lôi ả vào đây cho ta!”.