“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…
Chương 47: 47: Chủ Trì Công Đạo 1
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Trịnh Hàn không nhanh không chậm hỏi, khiến cho Chu Vân Nguyệt có chút chột dạ.Tên chủ tiệm cầm đồ lại là kẻ miệng nói đầu không nghĩ, lập tức cung kính đáp:“Bẩm Đại vương, thảo dân chưa từng gặp qua Vương phi.”“Vậy vì sao ngươi biết ả là Vương phi?”Trịnh Hàn chống tay lên thành ghế, một ngón tay duỗi ra hướng về phía Mạc Lưu Ly, ánh mắt sắc bén có một tia hung tàn ẩn hiện, khiến cho toàn bộ lông tơ trên người Mạc Lưu Ly phút chốc dựng thẳng.Biểu cảm cùng dáng vẻ của Trịnh Hàn khiến người đối diện không rét cũng run.“Dạ… dạ bẩm Đại vương… thảo dân…”Tên chủ tiệm cầm đồ bắt đầu ấp úng nói không nên lời, mồ hôi cũng chảy đầy đầu, ướt đẫm một mảng sau lưng.Hắn ta lúng túng nhìn Chu Vân Nguyệt đang đứng một bên, lại bắt gặp ánh mắt hung ác như muốn giết người của nàng ta.“Thỏi vàng kia là Bản vương bố thí cho ngươi!” Trịnh Hàn nhìn Mạc Lưu Ly, không nhanh không chậm nói.“Nhưng không có nghĩa là ngươi chứng minh được bản thân mình vô tội.”Mạc Lưu Ly sửng sốt nhìn Trịnh Hàn, nàng ngàn vạn lần không ngờ hắn chính là người đã đưa tay ra cứu giúp nàng lúc nàng gặp cảnh khốn cùng.Chỉ là, vì sao hôm qua ở thư phòng, hắn không chấp nhận giao dịch mà nàng đưa ra, lại lén lút giúp đỡ nàng?Trịnh Hàn như nhìn ra được tâm tư của Mạc Lưu Ly, không nén được một tiếng thở dài.Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại có thể đối với nàng mềm lòng như thế.Nhìn nàng khổ sở khóc lóc, hắn lại muốn từ bỏ ý định đem mọi hận thù của hắn với nhà họ Mạc đổ lên đầu nàn, giày vò nàng.“Tạ Đại vương cứu giúp.”Mạc Lưu Ly nhỏ giọng nói, nàng rũ mi mắt nhìn xuống mũi chân Trịnh Hàn.Trong lòng nàng lúc này, không biết được là có thứ tư vị gì, chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm.Chu Vân Nguyệt trừng to mắt nhìn Trịnh Hàn đang bình thản ngồi ở ghế chủ vị.Nàng ta ngàn vạn lần cũng không ngờ đến việc Trịnh Hàn lại cứu giúp Mạc Lưu Ly, hắn đối với Mạc Lưu Ly dường như có chút xót thương.Một cơn giận lập tức bốc lên tận đầu Chu Vân Nguyệt, ghen tuông xen lẫn căm giận đang dằn xé tâm tư nàng ta.Ban đầu, khi Mạc Lưu Ly xuất hiện, Trịnh Hàn rõ ràng rất căm ghét nàng, hận không thể xả hết cơn hận của hắn đối với nhà họ Mạc lên người nàng.Thế mà hôm qua, Trịnh Hàn lại lén sai người giúp cho nàng, hôm nay lại còn lên tiếng chất vấn tên chủ tiệm cầm đồ, bảo vệ nàng..
Trịnh Hàn không nhanh không chậm hỏi, khiến cho Chu Vân Nguyệt có chút chột dạ.
Tên chủ tiệm cầm đồ lại là kẻ miệng nói đầu không nghĩ, lập tức cung kính đáp:“Bẩm Đại vương, thảo dân chưa từng gặp qua Vương phi.”“Vậy vì sao ngươi biết ả là Vương phi?”Trịnh Hàn chống tay lên thành ghế, một ngón tay duỗi ra hướng về phía Mạc Lưu Ly, ánh mắt sắc bén có một tia hung tàn ẩn hiện, khiến cho toàn bộ lông tơ trên người Mạc Lưu Ly phút chốc dựng thẳng.
Biểu cảm cùng dáng vẻ của Trịnh Hàn khiến người đối diện không rét cũng run.“Dạ… dạ bẩm Đại vương… thảo dân…”Tên chủ tiệm cầm đồ bắt đầu ấp úng nói không nên lời, mồ hôi cũng chảy đầy đầu, ướt đẫm một mảng sau lưng.
Hắn ta lúng túng nhìn Chu Vân Nguyệt đang đứng một bên, lại bắt gặp ánh mắt hung ác như muốn giết người của nàng ta.“Thỏi vàng kia là Bản vương bố thí cho ngươi!” Trịnh Hàn nhìn Mạc Lưu Ly, không nhanh không chậm nói.
“Nhưng không có nghĩa là ngươi chứng minh được bản thân mình vô tội.”Mạc Lưu Ly sửng sốt nhìn Trịnh Hàn, nàng ngàn vạn lần không ngờ hắn chính là người đã đưa tay ra cứu giúp nàng lúc nàng gặp cảnh khốn cùng.
Chỉ là, vì sao hôm qua ở thư phòng, hắn không chấp nhận giao dịch mà nàng đưa ra, lại lén lút giúp đỡ nàng?Trịnh Hàn như nhìn ra được tâm tư của Mạc Lưu Ly, không nén được một tiếng thở dài.
Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại có thể đối với nàng mềm lòng như thế.
Nhìn nàng khổ sở khóc lóc, hắn lại muốn từ bỏ ý định đem mọi hận thù của hắn với nhà họ Mạc đổ lên đầu nàn, giày vò nàng.“Tạ Đại vương cứu giúp.”Mạc Lưu Ly nhỏ giọng nói, nàng rũ mi mắt nhìn xuống mũi chân Trịnh Hàn.
Trong lòng nàng lúc này, không biết được là có thứ tư vị gì, chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm.Chu Vân Nguyệt trừng to mắt nhìn Trịnh Hàn đang bình thản ngồi ở ghế chủ vị.
Nàng ta ngàn vạn lần cũng không ngờ đến việc Trịnh Hàn lại cứu giúp Mạc Lưu Ly, hắn đối với Mạc Lưu Ly dường như có chút xót thương.Một cơn giận lập tức bốc lên tận đầu Chu Vân Nguyệt, ghen tuông xen lẫn căm giận đang dằn xé tâm tư nàng ta.
Ban đầu, khi Mạc Lưu Ly xuất hiện, Trịnh Hàn rõ ràng rất căm ghét nàng, hận không thể xả hết cơn hận của hắn đối với nhà họ Mạc lên người nàng.
Thế mà hôm qua, Trịnh Hàn lại lén sai người giúp cho nàng, hôm nay lại còn lên tiếng chất vấn tên chủ tiệm cầm đồ, bảo vệ nàng..
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Trịnh Hàn không nhanh không chậm hỏi, khiến cho Chu Vân Nguyệt có chút chột dạ.Tên chủ tiệm cầm đồ lại là kẻ miệng nói đầu không nghĩ, lập tức cung kính đáp:“Bẩm Đại vương, thảo dân chưa từng gặp qua Vương phi.”“Vậy vì sao ngươi biết ả là Vương phi?”Trịnh Hàn chống tay lên thành ghế, một ngón tay duỗi ra hướng về phía Mạc Lưu Ly, ánh mắt sắc bén có một tia hung tàn ẩn hiện, khiến cho toàn bộ lông tơ trên người Mạc Lưu Ly phút chốc dựng thẳng.Biểu cảm cùng dáng vẻ của Trịnh Hàn khiến người đối diện không rét cũng run.“Dạ… dạ bẩm Đại vương… thảo dân…”Tên chủ tiệm cầm đồ bắt đầu ấp úng nói không nên lời, mồ hôi cũng chảy đầy đầu, ướt đẫm một mảng sau lưng.Hắn ta lúng túng nhìn Chu Vân Nguyệt đang đứng một bên, lại bắt gặp ánh mắt hung ác như muốn giết người của nàng ta.“Thỏi vàng kia là Bản vương bố thí cho ngươi!” Trịnh Hàn nhìn Mạc Lưu Ly, không nhanh không chậm nói.“Nhưng không có nghĩa là ngươi chứng minh được bản thân mình vô tội.”Mạc Lưu Ly sửng sốt nhìn Trịnh Hàn, nàng ngàn vạn lần không ngờ hắn chính là người đã đưa tay ra cứu giúp nàng lúc nàng gặp cảnh khốn cùng.Chỉ là, vì sao hôm qua ở thư phòng, hắn không chấp nhận giao dịch mà nàng đưa ra, lại lén lút giúp đỡ nàng?Trịnh Hàn như nhìn ra được tâm tư của Mạc Lưu Ly, không nén được một tiếng thở dài.Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao lại có thể đối với nàng mềm lòng như thế.Nhìn nàng khổ sở khóc lóc, hắn lại muốn từ bỏ ý định đem mọi hận thù của hắn với nhà họ Mạc đổ lên đầu nàn, giày vò nàng.“Tạ Đại vương cứu giúp.”Mạc Lưu Ly nhỏ giọng nói, nàng rũ mi mắt nhìn xuống mũi chân Trịnh Hàn.Trong lòng nàng lúc này, không biết được là có thứ tư vị gì, chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm.Chu Vân Nguyệt trừng to mắt nhìn Trịnh Hàn đang bình thản ngồi ở ghế chủ vị.Nàng ta ngàn vạn lần cũng không ngờ đến việc Trịnh Hàn lại cứu giúp Mạc Lưu Ly, hắn đối với Mạc Lưu Ly dường như có chút xót thương.Một cơn giận lập tức bốc lên tận đầu Chu Vân Nguyệt, ghen tuông xen lẫn căm giận đang dằn xé tâm tư nàng ta.Ban đầu, khi Mạc Lưu Ly xuất hiện, Trịnh Hàn rõ ràng rất căm ghét nàng, hận không thể xả hết cơn hận của hắn đối với nhà họ Mạc lên người nàng.Thế mà hôm qua, Trịnh Hàn lại lén sai người giúp cho nàng, hôm nay lại còn lên tiếng chất vấn tên chủ tiệm cầm đồ, bảo vệ nàng..