“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…
Chương 50: 50: Trong Sạch 1
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mạc Lưu Ly và Trịnh Hàn đều sửng sốt nhìn lão thầy thuốc.Trịnh Hàn rất nhanh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày, nhưng Mạc Lưu Ly vẫn không thể tin được xuân dược lại có ở trong tẩm phòng mình.Hôm qua nàng đến thư phòng Trịnh Hàn, có lẽ kẻ muốn hãm hại nàng đã nhân cơ hội này bỏ xuân dược vào trong tẩm phòng.Mạc Lưu Ly liếc nhìn Chu Vân Nguyệt, ánh mắt đầy lửa giận.Chu Vân Nguyệt đáp lại nàng bằng sự thách thức xen lẫn đắc ý, khiến cho Mạc Lưu Ly vô cùng chán ghét.“Mạc Lưu Ly, quả nhiên là ngươi!”Thanh âm lạnh lẽo kia là của Trịnh Hàn.Gương mặt hắn không hiển lộ biểu cảm, nhưng giọng nói âm u cùng ánh mắt khinh miệt, ẩn ẩn tức giận kia lại khiến hắn trở nên đáng sợ vô cùng.Mạc Lưu Ly biết rằng mình trăm miệng khó cãi, chỉ có thể căm tức thốt ra một câu:“Thiếp không làm! Là có kẻ hãm hại thiếp!”Trịnh Hàn hoàn toàn bỏ ngoài tai lời phân bua của Mạc Lưu Ly, từ từ tiến lại gần nàng.Hắn nắm lấy cổ tay mềm yếu, gầy gò của nàng, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn trong veo kia, thấp giọng nói:“Nếu ngươi đã muốn tranh sủng, vì sao không làm tới cùng nhỉ? Bản vương cho ngươi cơ hội được hầu hạ Bản vương!”Lời nói của Trịnh Hàn tuy nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai Chu Vân Nguyệt đang đứng cách đó không xa, cũng đủ để Mạc Lưu Ly cảm nhận uy ***** đến bức người.Nàng sợ hãi rụt tay mình lại, chỉ tiếc sức lực như châu chấu đá xe.Chu Vân Nguyệt cảm nhận được hứng thú bừng bừng trong ánh mắt Trịnh Hàn, nàng ta hận không thể trừng chết Mạc Lưu Ly.Mà Trịnh Hàn quả thực đang vô cùng hưng phấn, hắn đối với Mạc Lưu Ly vẫn luôn kiềm nén khao khát *****, nay lại có lí do rất hợp lý để "trừng phạt" nàng, tội gì không nắm lấy?Mạc Lưu Ly nhìn ánh mắt hau háu như con sói đói của Trịnh Hàn, nhớ đến chuyện đêm trước nàng bị hắn giày vò đến mất đi ý thức, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa bất an.Nàng rũ mi mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi nói:“Thiếp chưa từng hạ dược Đại vương, cũng không ngu xuẩn dùng cách này tranh sủng.Nếu Đại vương đã không tin tưởng thiếp, chi bằng phế bỏ thiếp đi.”Trịnh Hàn chấn động, mở to mắt nhìn Mạc Lưu Ly như không tin được.Nàng thế mà lại muốn hòa ly, muốn rời khỏi hắn.Nàng không sợ chết sao? Nàng không sợ hắn sẽ khởi binh lật đổ nhà họ Mạc trong nay mai sao?.
Mạc Lưu Ly và Trịnh Hàn đều sửng sốt nhìn lão thầy thuốc.
Trịnh Hàn rất nhanh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày, nhưng Mạc Lưu Ly vẫn không thể tin được xuân dược lại có ở trong tẩm phòng mình.Hôm qua nàng đến thư phòng Trịnh Hàn, có lẽ kẻ muốn hãm hại nàng đã nhân cơ hội này bỏ xuân dược vào trong tẩm phòng.Mạc Lưu Ly liếc nhìn Chu Vân Nguyệt, ánh mắt đầy lửa giận.
Chu Vân Nguyệt đáp lại nàng bằng sự thách thức xen lẫn đắc ý, khiến cho Mạc Lưu Ly vô cùng chán ghét.“Mạc Lưu Ly, quả nhiên là ngươi!”Thanh âm lạnh lẽo kia là của Trịnh Hàn.
Gương mặt hắn không hiển lộ biểu cảm, nhưng giọng nói âm u cùng ánh mắt khinh miệt, ẩn ẩn tức giận kia lại khiến hắn trở nên đáng sợ vô cùng.
Mạc Lưu Ly biết rằng mình trăm miệng khó cãi, chỉ có thể căm tức thốt ra một câu:“Thiếp không làm! Là có kẻ hãm hại thiếp!”Trịnh Hàn hoàn toàn bỏ ngoài tai lời phân bua của Mạc Lưu Ly, từ từ tiến lại gần nàng.
Hắn nắm lấy cổ tay mềm yếu, gầy gò của nàng, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn trong veo kia, thấp giọng nói:“Nếu ngươi đã muốn tranh sủng, vì sao không làm tới cùng nhỉ? Bản vương cho ngươi cơ hội được hầu hạ Bản vương!”Lời nói của Trịnh Hàn tuy nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai Chu Vân Nguyệt đang đứng cách đó không xa, cũng đủ để Mạc Lưu Ly cảm nhận uy ***** đến bức người.
Nàng sợ hãi rụt tay mình lại, chỉ tiếc sức lực như châu chấu đá xe.Chu Vân Nguyệt cảm nhận được hứng thú bừng bừng trong ánh mắt Trịnh Hàn, nàng ta hận không thể trừng chết Mạc Lưu Ly.
Mà Trịnh Hàn quả thực đang vô cùng hưng phấn, hắn đối với Mạc Lưu Ly vẫn luôn kiềm nén khao khát *****, nay lại có lí do rất hợp lý để "trừng phạt" nàng, tội gì không nắm lấy?Mạc Lưu Ly nhìn ánh mắt hau háu như con sói đói của Trịnh Hàn, nhớ đến chuyện đêm trước nàng bị hắn giày vò đến mất đi ý thức, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa bất an.
Nàng rũ mi mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi nói:“Thiếp chưa từng hạ dược Đại vương, cũng không ngu xuẩn dùng cách này tranh sủng.
Nếu Đại vương đã không tin tưởng thiếp, chi bằng phế bỏ thiếp đi.”Trịnh Hàn chấn động, mở to mắt nhìn Mạc Lưu Ly như không tin được.
Nàng thế mà lại muốn hòa ly, muốn rời khỏi hắn.
Nàng không sợ chết sao? Nàng không sợ hắn sẽ khởi binh lật đổ nhà họ Mạc trong nay mai sao?.
Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mạc Lưu Ly và Trịnh Hàn đều sửng sốt nhìn lão thầy thuốc.Trịnh Hàn rất nhanh lấy lại dáng vẻ lạnh lùng, lãnh đạm thường ngày, nhưng Mạc Lưu Ly vẫn không thể tin được xuân dược lại có ở trong tẩm phòng mình.Hôm qua nàng đến thư phòng Trịnh Hàn, có lẽ kẻ muốn hãm hại nàng đã nhân cơ hội này bỏ xuân dược vào trong tẩm phòng.Mạc Lưu Ly liếc nhìn Chu Vân Nguyệt, ánh mắt đầy lửa giận.Chu Vân Nguyệt đáp lại nàng bằng sự thách thức xen lẫn đắc ý, khiến cho Mạc Lưu Ly vô cùng chán ghét.“Mạc Lưu Ly, quả nhiên là ngươi!”Thanh âm lạnh lẽo kia là của Trịnh Hàn.Gương mặt hắn không hiển lộ biểu cảm, nhưng giọng nói âm u cùng ánh mắt khinh miệt, ẩn ẩn tức giận kia lại khiến hắn trở nên đáng sợ vô cùng.Mạc Lưu Ly biết rằng mình trăm miệng khó cãi, chỉ có thể căm tức thốt ra một câu:“Thiếp không làm! Là có kẻ hãm hại thiếp!”Trịnh Hàn hoàn toàn bỏ ngoài tai lời phân bua của Mạc Lưu Ly, từ từ tiến lại gần nàng.Hắn nắm lấy cổ tay mềm yếu, gầy gò của nàng, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn trong veo kia, thấp giọng nói:“Nếu ngươi đã muốn tranh sủng, vì sao không làm tới cùng nhỉ? Bản vương cho ngươi cơ hội được hầu hạ Bản vương!”Lời nói của Trịnh Hàn tuy nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai Chu Vân Nguyệt đang đứng cách đó không xa, cũng đủ để Mạc Lưu Ly cảm nhận uy ***** đến bức người.Nàng sợ hãi rụt tay mình lại, chỉ tiếc sức lực như châu chấu đá xe.Chu Vân Nguyệt cảm nhận được hứng thú bừng bừng trong ánh mắt Trịnh Hàn, nàng ta hận không thể trừng chết Mạc Lưu Ly.Mà Trịnh Hàn quả thực đang vô cùng hưng phấn, hắn đối với Mạc Lưu Ly vẫn luôn kiềm nén khao khát *****, nay lại có lí do rất hợp lý để "trừng phạt" nàng, tội gì không nắm lấy?Mạc Lưu Ly nhìn ánh mắt hau háu như con sói đói của Trịnh Hàn, nhớ đến chuyện đêm trước nàng bị hắn giày vò đến mất đi ý thức, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa bất an.Nàng rũ mi mắt xuống, hít một hơi thật sâu rồi nói:“Thiếp chưa từng hạ dược Đại vương, cũng không ngu xuẩn dùng cách này tranh sủng.Nếu Đại vương đã không tin tưởng thiếp, chi bằng phế bỏ thiếp đi.”Trịnh Hàn chấn động, mở to mắt nhìn Mạc Lưu Ly như không tin được.Nàng thế mà lại muốn hòa ly, muốn rời khỏi hắn.Nàng không sợ chết sao? Nàng không sợ hắn sẽ khởi binh lật đổ nhà họ Mạc trong nay mai sao?.