Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 787

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Mọi thứ không rõ ràng, nước chảy về phía Bắc càng ngày càng nhiều, họ không thể nhìn thấu nhiều thứ, ít nhất, ba dòng họ hào môn giàu có nhất kia cũng chưa hề có động tĩnh gì.Đây mới chính là điều khiến người ta lo lắng.Nhà họ Long hiện nay, vô hình đã trở thành mục tiêu của rất nhiều mũi tên, không thể không thận trọng!Một bên khác: Lâm Vũ Chân giống như một đứa trẻ đã làm sai, ngồi trên ghế sofa, chân khép lại gần nhau, tay đặt trên đầu gối, đầu cúi thấp.Âm thầm chịu đựng sự trách móc của Giang Ninh.Nhưng mà Giang Ninh, đâu có nhẫn tâm mảng cô một câu nào.Kể cả, lần này thực sự nguy hiểm, anh nếu như đến chậm một bước, Lâm Vũ Chân hôm nay có thể đã chết rồi!“Em biết em sai rồi”Lâm Vũ Chân nhỏ giọng nói: “Anh đừng giận nữa được không?”“Bằng không, anh máng em, đánh em cũng được?”Cô ngước lên nhìn Giang Ninh, gương mặt nghiêm túc: “Em tuyệt đối không phản bác lại, để anh dạy dỗ em”.Giang Ninh đang tức giận, dơ tay lên, Lâm Vũ Chân lập tức nhắm mắt lại, tay của Giang Ninh, chỉ nhẹ nhàng rơi trên mặt cô, nhẹ như: nước.“Anh không thể làm thế được”Giang Ninh nói: “Vợ, anh yêu em còn không hết, sao có thể mắng em thậm chí là đánh em chứ?”“Nhưng anh phải nói thật với em chuyện này, lần này anh thật sự.rất giận, em có hiểu không?”“Em biết sai rồi, tất cả là lỗi của em. Chồng à, em xin lỗi”Đôi mắt Lâm Vũ Chân đỏ hoe, xòe hai bàn tay ra.Giang Ninh có thể nói gì được, liền thở dài, vươn tay ra ôm cô.Phía xa, anh Cẩu đang đứng gần đó ăn cẩu lương, cả một bụng tức ở trong lòng.“Tôi tưởng rằng lần này anh sẽ thật sự giận, kết quả lại là tôi ngồi ăn cẩu lương”Lão Ngũ ghen tị nói: “ Có những lúc tôi thật sự muốn làm một người phụ nữ, được người khác bảo vệ, cảm giác đó chắc hẳn rất tuyệt vời”“Đáng tiếc thay, anh lại có vẻ ngoài như thế này, chỉ sợ lần đầu đại ca nhìn thấy anh, tôi sợ rằng đại ca ngay lập tức bẻ cổ anh mất”“Lão Lục, cậu là muốn đánh nhau chứ gì?”“Bảng không, anh nghĩ là gì?”Hai người đó lại bắt đầu đánh nhau rồi.Anh Cẩu vẫy vẫy tay, một số người khác tiến vào.“Tình hình phía Bắc phức tạp, bất kể khi nào, ngay cả đại ca ở đây, các người đều phải chú ý bảo vệ hai người, bảo vệ chị dâu, hiểu chưa?”“Yên tâm, chúng tôi dù có chết, cũng nhất định bảo hộ chị dâu bình an”Anh Cẩu gật đầu, nhìn qua Lão Ngũ cũng Lão Lục: “Hai tên khốn này thì bỏ đi, có chết cũng đáng”Mười lăm năm trước!Giang Ninh an ủi Lâm Vũ Chân, để cô bình tĩnh, sau đó mới gọi Lý Đông qua, để bọn họ chuẩn bị một số chuyện.Thư ký Tiểu Triệu vẫn còn một số chuyện không an tâm, lo rắng Lâm Vũ Chân sẽ tức giận với cô ấy.“Tiểu Triệu, cô làm rất tốt, lần này thật cảm ơn cô”Có câu nói này của Giang Ninh, cô ấy suýt chút nữa cảm động rơi nước mắt, cho dù có bị Lâm Vũ Chân mắng đến chết, cô ấy vẫn cảm thấy đáng giá.Giang Ninh ca ngợi cô ấy!“Anh Giang Ninh! Tôi nhất định sẽ bảo vệ tống giám đốc Lâm an toàn!”“Ừm?

Mọi thứ không rõ ràng, nước chảy về phía Bắc càng ngày càng nhiều, họ không thể nhìn thấu nhiều thứ, ít nhất, ba dòng họ hào môn giàu có nhất kia cũng chưa hề có động tĩnh gì.

Đây mới chính là điều khiến người ta lo lắng.

Nhà họ Long hiện nay, vô hình đã trở thành mục tiêu của rất nhiều mũi tên, không thể không thận trọng!

Một bên khác: Lâm Vũ Chân giống như một đứa trẻ đã làm sai, ngồi trên ghế sofa, chân khép lại gần nhau, tay đặt trên đầu gối, đầu cúi thấp.

Âm thầm chịu đựng sự trách móc của Giang Ninh.

Nhưng mà Giang Ninh, đâu có nhẫn tâm mảng cô một câu nào.

Kể cả, lần này thực sự nguy hiểm, anh nếu như đến chậm một bước, Lâm Vũ Chân hôm nay có thể đã chết rồi!

“Em biết em sai rồi”

Lâm Vũ Chân nhỏ giọng nói: “Anh đừng giận nữa được không?”

“Bằng không, anh máng em, đánh em cũng được?”

Cô ngước lên nhìn Giang Ninh, gương mặt nghiêm túc: “Em tuyệt đối không phản bác lại, để anh dạy dỗ em”.

Giang Ninh đang tức giận, dơ tay lên, Lâm Vũ Chân lập tức nhắm mắt lại, tay của Giang Ninh, chỉ nhẹ nhàng rơi trên mặt cô, nhẹ như: nước.

“Anh không thể làm thế được”

Giang Ninh nói: “Vợ, anh yêu em còn không hết, sao có thể mắng em thậm chí là đánh em chứ?”

“Nhưng anh phải nói thật với em chuyện này, lần này anh thật sự.

rất giận, em có hiểu không?”

“Em biết sai rồi, tất cả là lỗi của em. Chồng à, em xin lỗi”

Đôi mắt Lâm Vũ Chân đỏ hoe, xòe hai bàn tay ra.

Giang Ninh có thể nói gì được, liền thở dài, vươn tay ra ôm cô.

Phía xa, anh Cẩu đang đứng gần đó ăn cẩu lương, cả một bụng tức ở trong lòng.

“Tôi tưởng rằng lần này anh sẽ thật sự giận, kết quả lại là tôi ngồi ăn cẩu lương”

Lão Ngũ ghen tị nói: “ Có những lúc tôi thật sự muốn làm một người phụ nữ, được người khác bảo vệ, cảm giác đó chắc hẳn rất tuyệt vời”

“Đáng tiếc thay, anh lại có vẻ ngoài như thế này, chỉ sợ lần đầu đại ca nhìn thấy anh, tôi sợ rằng đại ca ngay lập tức bẻ cổ anh mất”

“Lão Lục, cậu là muốn đánh nhau chứ gì?”

“Bảng không, anh nghĩ là gì?”

Hai người đó lại bắt đầu đánh nhau rồi.

Anh Cẩu vẫy vẫy tay, một số người khác tiến vào.

“Tình hình phía Bắc phức tạp, bất kể khi nào, ngay cả đại ca ở đây, các người đều phải chú ý bảo vệ hai người, bảo vệ chị dâu, hiểu chưa?”

“Yên tâm, chúng tôi dù có chết, cũng nhất định bảo hộ chị dâu bình an”

Anh Cẩu gật đầu, nhìn qua Lão Ngũ cũng Lão Lục: “Hai tên khốn này thì bỏ đi, có chết cũng đáng”

Mười lăm năm trước!

Giang Ninh an ủi Lâm Vũ Chân, để cô bình tĩnh, sau đó mới gọi Lý Đông qua, để bọn họ chuẩn bị một số chuyện.

Thư ký Tiểu Triệu vẫn còn một số chuyện không an tâm, lo rắng Lâm Vũ Chân sẽ tức giận với cô ấy.

“Tiểu Triệu, cô làm rất tốt, lần này thật cảm ơn cô”

Có câu nói này của Giang Ninh, cô ấy suýt chút nữa cảm động rơi nước mắt, cho dù có bị Lâm Vũ Chân mắng đến chết, cô ấy vẫn cảm thấy đáng giá.

Giang Ninh ca ngợi cô ấy!

“Anh Giang Ninh! Tôi nhất định sẽ bảo vệ tống giám đốc Lâm an toàn!”

“Ừm?

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Mọi thứ không rõ ràng, nước chảy về phía Bắc càng ngày càng nhiều, họ không thể nhìn thấu nhiều thứ, ít nhất, ba dòng họ hào môn giàu có nhất kia cũng chưa hề có động tĩnh gì.Đây mới chính là điều khiến người ta lo lắng.Nhà họ Long hiện nay, vô hình đã trở thành mục tiêu của rất nhiều mũi tên, không thể không thận trọng!Một bên khác: Lâm Vũ Chân giống như một đứa trẻ đã làm sai, ngồi trên ghế sofa, chân khép lại gần nhau, tay đặt trên đầu gối, đầu cúi thấp.Âm thầm chịu đựng sự trách móc của Giang Ninh.Nhưng mà Giang Ninh, đâu có nhẫn tâm mảng cô một câu nào.Kể cả, lần này thực sự nguy hiểm, anh nếu như đến chậm một bước, Lâm Vũ Chân hôm nay có thể đã chết rồi!“Em biết em sai rồi”Lâm Vũ Chân nhỏ giọng nói: “Anh đừng giận nữa được không?”“Bằng không, anh máng em, đánh em cũng được?”Cô ngước lên nhìn Giang Ninh, gương mặt nghiêm túc: “Em tuyệt đối không phản bác lại, để anh dạy dỗ em”.Giang Ninh đang tức giận, dơ tay lên, Lâm Vũ Chân lập tức nhắm mắt lại, tay của Giang Ninh, chỉ nhẹ nhàng rơi trên mặt cô, nhẹ như: nước.“Anh không thể làm thế được”Giang Ninh nói: “Vợ, anh yêu em còn không hết, sao có thể mắng em thậm chí là đánh em chứ?”“Nhưng anh phải nói thật với em chuyện này, lần này anh thật sự.rất giận, em có hiểu không?”“Em biết sai rồi, tất cả là lỗi của em. Chồng à, em xin lỗi”Đôi mắt Lâm Vũ Chân đỏ hoe, xòe hai bàn tay ra.Giang Ninh có thể nói gì được, liền thở dài, vươn tay ra ôm cô.Phía xa, anh Cẩu đang đứng gần đó ăn cẩu lương, cả một bụng tức ở trong lòng.“Tôi tưởng rằng lần này anh sẽ thật sự giận, kết quả lại là tôi ngồi ăn cẩu lương”Lão Ngũ ghen tị nói: “ Có những lúc tôi thật sự muốn làm một người phụ nữ, được người khác bảo vệ, cảm giác đó chắc hẳn rất tuyệt vời”“Đáng tiếc thay, anh lại có vẻ ngoài như thế này, chỉ sợ lần đầu đại ca nhìn thấy anh, tôi sợ rằng đại ca ngay lập tức bẻ cổ anh mất”“Lão Lục, cậu là muốn đánh nhau chứ gì?”“Bảng không, anh nghĩ là gì?”Hai người đó lại bắt đầu đánh nhau rồi.Anh Cẩu vẫy vẫy tay, một số người khác tiến vào.“Tình hình phía Bắc phức tạp, bất kể khi nào, ngay cả đại ca ở đây, các người đều phải chú ý bảo vệ hai người, bảo vệ chị dâu, hiểu chưa?”“Yên tâm, chúng tôi dù có chết, cũng nhất định bảo hộ chị dâu bình an”Anh Cẩu gật đầu, nhìn qua Lão Ngũ cũng Lão Lục: “Hai tên khốn này thì bỏ đi, có chết cũng đáng”Mười lăm năm trước!Giang Ninh an ủi Lâm Vũ Chân, để cô bình tĩnh, sau đó mới gọi Lý Đông qua, để bọn họ chuẩn bị một số chuyện.Thư ký Tiểu Triệu vẫn còn một số chuyện không an tâm, lo rắng Lâm Vũ Chân sẽ tức giận với cô ấy.“Tiểu Triệu, cô làm rất tốt, lần này thật cảm ơn cô”Có câu nói này của Giang Ninh, cô ấy suýt chút nữa cảm động rơi nước mắt, cho dù có bị Lâm Vũ Chân mắng đến chết, cô ấy vẫn cảm thấy đáng giá.Giang Ninh ca ngợi cô ấy!“Anh Giang Ninh! Tôi nhất định sẽ bảo vệ tống giám đốc Lâm an toàn!”“Ừm?

Chương 787