Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 917

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Bốp!”Bốn năm cái tát tới tấp, máu chảy khắp mồm khiến Long Cường sợ hãi vô cùng.“Người đâu! Mau tới đây!”“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn cho tôi!”Mười mấy tên xông lên, lại mười mấy người bay ra ngoài, chưa động đến vạt áo của Giang Ninh đã bị đá bay rồi.Hai má Long Cường sưng vù lên, trông xấu hơn cả thủ lợn.“Dừng tay! Dừng tay!”“Tôi không phải chủ nhân của nhà họ Long! Không phải tôi” Long Cường gào lên thảm thiết, ông ta sợ mình bị Giang Ninh thẳng tay đánh chết.Ông ta nào có ngờ, đột nhiên lại nhảy ra một kẻ điên thế chứ, bảo tới đòi nợ, mà chỉ có ăn tát không thôi, như muốn rút hết răng của ông ta vậy.“Bốp!”Cái tát này của Giang Ninh khiến Long Cường sợ hãi, run lẩy bẩy bò lùi ra phía sau.“Ông không phải chủ nhân nhà họ Long sao?”Giang Ninh chau mày, “Vậy tôi không phải phí công đánh rồi sao?”“Không, không phí! Không phí chút nào!”Long Cường giọng run rẩy.Từ đâu chui ra một thằng thần kinh thế này cơ chứ!Giang Ninh quay lại nhìn mấy ông chú của Long Linh Nhi: “Vậy trong các ông, ai là chủ nhân nhà họ Long?”Mấy ông chú của Long Linh Nhi, có ai dám đáp lời chứ?Không ai dám ho he câu nào, lùi hết về phía sau.“Đều không phải sao?”Giang Ninh trừng mắt, “Ai dám lừa tôi thì đừng trách tôi vô tình” Mấy người đó vẫn im như thóc thối!“Tôi là chủ nhân của nhà họ Long!”Long Linh Nhi hít một hơi thật sau, lớn tiếng đáp, “Tôi là Long Linh Nhi, chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long!”Cô tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, hơi thở có phần gấp gáp.“Xin hỏi anh còn muốn đòi nợ gì cứ tính hết lên đầu tôi!”Mắt cô ta ửng đỏ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, ánh mắt rối ren đến cùng cực nhìn thẳng về phía Giang Ninh.Giả điên Người đàn ông đó trước đây còn cảnh cáo mình, nếu dám gây tổn thương đến người phụ nữ của anh ta thì ngay cả mình anh ta cũng không tha.Vậy mà giờ, anh ta lại giúp mình.“Cô là chủ nhân của nhà họ Long sao?”Giang Ninh bình tĩnh đáp.“Đúng vậy!”Long Linh Nhi gật đầu, lớn tiếng nói, “Tôi chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long, ai có ý không phục thì đứng ra!”Ai dám đứng ra chứ?Long Cường đến rắm còn không dám đánh cái nào!

“Bốp!”

Bốn năm cái tát tới tấp, máu chảy khắp mồm khiến Long Cường sợ hãi vô cùng.

“Người đâu! Mau tới đây!”

“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn cho tôi!”

Mười mấy tên xông lên, lại mười mấy người bay ra ngoài, chưa động đến vạt áo của Giang Ninh đã bị đá bay rồi.

Hai má Long Cường sưng vù lên, trông xấu hơn cả thủ lợn.

“Dừng tay! Dừng tay!”

“Tôi không phải chủ nhân của nhà họ Long! Không phải tôi” Long Cường gào lên thảm thiết, ông ta sợ mình bị Giang Ninh thẳng tay đánh chết.

Ông ta nào có ngờ, đột nhiên lại nhảy ra một kẻ điên thế chứ, bảo tới đòi nợ, mà chỉ có ăn tát không thôi, như muốn rút hết răng của ông ta vậy.

“Bốp!”

Cái tát này của Giang Ninh khiến Long Cường sợ hãi, run lẩy bẩy bò lùi ra phía sau.

“Ông không phải chủ nhân nhà họ Long sao?”

Giang Ninh chau mày, “Vậy tôi không phải phí công đánh rồi sao?”

“Không, không phí! Không phí chút nào!”

Long Cường giọng run rẩy.

Từ đâu chui ra một thằng thần kinh thế này cơ chứ!

Giang Ninh quay lại nhìn mấy ông chú của Long Linh Nhi: “Vậy trong các ông, ai là chủ nhân nhà họ Long?”

Mấy ông chú của Long Linh Nhi, có ai dám đáp lời chứ?

Không ai dám ho he câu nào, lùi hết về phía sau.

“Đều không phải sao?”

Giang Ninh trừng mắt, “Ai dám lừa tôi thì đừng trách tôi vô tình” Mấy người đó vẫn im như thóc thối!

“Tôi là chủ nhân của nhà họ Long!”

Long Linh Nhi hít một hơi thật sau, lớn tiếng đáp, “Tôi là Long Linh Nhi, chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long!”

Cô tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, hơi thở có phần gấp gáp.

“Xin hỏi anh còn muốn đòi nợ gì cứ tính hết lên đầu tôi!”

Mắt cô ta ửng đỏ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, ánh mắt rối ren đến cùng cực nhìn thẳng về phía Giang Ninh.

Giả điên Người đàn ông đó trước đây còn cảnh cáo mình, nếu dám gây tổn thương đến người phụ nữ của anh ta thì ngay cả mình anh ta cũng không tha.

Vậy mà giờ, anh ta lại giúp mình.

“Cô là chủ nhân của nhà họ Long sao?”

Giang Ninh bình tĩnh đáp.

“Đúng vậy!”

Long Linh Nhi gật đầu, lớn tiếng nói, “Tôi chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long, ai có ý không phục thì đứng ra!”

Ai dám đứng ra chứ?

Long Cường đến rắm còn không dám đánh cái nào!

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Bốp!”Bốn năm cái tát tới tấp, máu chảy khắp mồm khiến Long Cường sợ hãi vô cùng.“Người đâu! Mau tới đây!”“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn cho tôi!”Mười mấy tên xông lên, lại mười mấy người bay ra ngoài, chưa động đến vạt áo của Giang Ninh đã bị đá bay rồi.Hai má Long Cường sưng vù lên, trông xấu hơn cả thủ lợn.“Dừng tay! Dừng tay!”“Tôi không phải chủ nhân của nhà họ Long! Không phải tôi” Long Cường gào lên thảm thiết, ông ta sợ mình bị Giang Ninh thẳng tay đánh chết.Ông ta nào có ngờ, đột nhiên lại nhảy ra một kẻ điên thế chứ, bảo tới đòi nợ, mà chỉ có ăn tát không thôi, như muốn rút hết răng của ông ta vậy.“Bốp!”Cái tát này của Giang Ninh khiến Long Cường sợ hãi, run lẩy bẩy bò lùi ra phía sau.“Ông không phải chủ nhân nhà họ Long sao?”Giang Ninh chau mày, “Vậy tôi không phải phí công đánh rồi sao?”“Không, không phí! Không phí chút nào!”Long Cường giọng run rẩy.Từ đâu chui ra một thằng thần kinh thế này cơ chứ!Giang Ninh quay lại nhìn mấy ông chú của Long Linh Nhi: “Vậy trong các ông, ai là chủ nhân nhà họ Long?”Mấy ông chú của Long Linh Nhi, có ai dám đáp lời chứ?Không ai dám ho he câu nào, lùi hết về phía sau.“Đều không phải sao?”Giang Ninh trừng mắt, “Ai dám lừa tôi thì đừng trách tôi vô tình” Mấy người đó vẫn im như thóc thối!“Tôi là chủ nhân của nhà họ Long!”Long Linh Nhi hít một hơi thật sau, lớn tiếng đáp, “Tôi là Long Linh Nhi, chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long!”Cô tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, hơi thở có phần gấp gáp.“Xin hỏi anh còn muốn đòi nợ gì cứ tính hết lên đầu tôi!”Mắt cô ta ửng đỏ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, ánh mắt rối ren đến cùng cực nhìn thẳng về phía Giang Ninh.Giả điên Người đàn ông đó trước đây còn cảnh cáo mình, nếu dám gây tổn thương đến người phụ nữ của anh ta thì ngay cả mình anh ta cũng không tha.Vậy mà giờ, anh ta lại giúp mình.“Cô là chủ nhân của nhà họ Long sao?”Giang Ninh bình tĩnh đáp.“Đúng vậy!”Long Linh Nhi gật đầu, lớn tiếng nói, “Tôi chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long, ai có ý không phục thì đứng ra!”Ai dám đứng ra chứ?Long Cường đến rắm còn không dám đánh cái nào!

Chương 917