Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 927
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Tiết Khải chưa bao giờ bị người khác coi thường như vậy, đừng nói là ở trong nước, cho dù là ở nước ngoài, những người được xem là quý tộc cũng không dám đối xử với cậu ta như vậy.“Bắt lấy!”Cậu ta hét lớn lên một tiếng, hơn chục người lập tức vọt qua.Mà Giang Ninh, vẫn ngồi đó, cả người hiên ngang, nhìn có vẻ vô cùng lười biếng.Lý Đông ngồi ở phía đối diện anh, cầm báo cáo phân tích trong tay, đang nói cho Giang Ninh nghe.Hai người đều giống nhau, như thể ở đây chỉ có hai người bọn họ, đám người Tiết Khải chẳng qua chỉ như không khí mà thôi.Tiết Khải quả thực bị chọc tới tức điên!“Phanh!”“Phanh!”“Phanh!”Giang Ninh vẫn như cũ ngồi ở đó, Lý Đông vẫn như cũ phân tích báo cáo cho anh nghe, mà hơn chục người trong đám thủ hạ của Tiết Khải bay tứ tung ra bên ngoài, đập mạnh vào tường rồi rơi bịch xuống đất, kêu r3n đầy thống khổ.Cùng lắm chỉ trong một phút ngắn ngủi, mười mấy người chẳng khác gì điệp la hán, toàn bộ đều ngã gục trong góc tường.Còn Giang Ninh, thậm chí còn như chưa hề động đậy.Anh dựa người trên sô pha, vẻ mặt thản nhiên liếc nhìn Tiết Khải một cái, cầm lấy đồ uống trên bàn, như một thói quen hút một ngụm to, nhìn Lý Đông nói.“Trừ bỏ những thứ này ra còn phát hiện gì khác không?”Giang Ninh vẫn không hề để Tiết Khải vào mắt!Không khí tựa hồ trở nên an tĩnh, ngay cả những người bị Giang Ninh một chân đá bay, lúc này cũng cố nén đau đớn, không dám kêu lên.Bọn họ chưa từng bị như vậy bao giờ, thật là nhục nhất!“Tôi giết anh!”Mặt Tiết Khải đỏ lên, khí huyết dâng trào, như thể bị Giang Ninh ấn trên mặt đất, hung hăng dẫm chân vào, đột nhiên lớn tiếng hô lên.Sự nhục nhã chính của con người chính là bị làm lơ.Hoàn toàn hoàn toàn, triệt để triệt để làm lơi cậu ta rống giận, giơ tay múa may quay cuồng xông thẳng về phía Giang Ninh.“Phanh!”Dưới góc tường, một đám người nằm đó, Tiết Khải cũng bị đá văng tới, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ôm chặt lấy ngực mình, ngay cả một âm thanh thảm thiết cũng không thể kêu lên.Cả người cậu ta căng chặt, cảm giác như xương ngực mình đã bị chặt đứt thành từng mảnh.Dọn dẹp rác rưởi Cảm giác thống khổ này khiến cậu ta như muốn ngất đi, thế nhưng rõ ràng cậu ta lại trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết!Lỗ tai Tiết Khải vang lên những tiếng âm vang, vãn có thể nghe được Giang Ninh và Lý Đông nói chuyện như cũ, mà Giang Ninh… đầu cũng chưa ngẩng lên, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái!
Tiết Khải chưa bao giờ bị người khác coi thường như vậy, đừng nói là ở trong nước, cho dù là ở nước ngoài, những người được xem là quý tộc cũng không dám đối xử với cậu ta như vậy.
“Bắt lấy!”
Cậu ta hét lớn lên một tiếng, hơn chục người lập tức vọt qua.
Mà Giang Ninh, vẫn ngồi đó, cả người hiên ngang, nhìn có vẻ vô cùng lười biếng.
Lý Đông ngồi ở phía đối diện anh, cầm báo cáo phân tích trong tay, đang nói cho Giang Ninh nghe.
Hai người đều giống nhau, như thể ở đây chỉ có hai người bọn họ, đám người Tiết Khải chẳng qua chỉ như không khí mà thôi.
Tiết Khải quả thực bị chọc tới tức điên!
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
Giang Ninh vẫn như cũ ngồi ở đó, Lý Đông vẫn như cũ phân tích báo cáo cho anh nghe, mà hơn chục người trong đám thủ hạ của Tiết Khải bay tứ tung ra bên ngoài, đập mạnh vào tường rồi rơi bịch xuống đất, kêu r3n đầy thống khổ.
Cùng lắm chỉ trong một phút ngắn ngủi, mười mấy người chẳng khác gì điệp la hán, toàn bộ đều ngã gục trong góc tường.
Còn Giang Ninh, thậm chí còn như chưa hề động đậy.
Anh dựa người trên sô pha, vẻ mặt thản nhiên liếc nhìn Tiết Khải một cái, cầm lấy đồ uống trên bàn, như một thói quen hút một ngụm to, nhìn Lý Đông nói.
“Trừ bỏ những thứ này ra còn phát hiện gì khác không?”
Giang Ninh vẫn không hề để Tiết Khải vào mắt!
Không khí tựa hồ trở nên an tĩnh, ngay cả những người bị Giang Ninh một chân đá bay, lúc này cũng cố nén đau đớn, không dám kêu lên.
Bọn họ chưa từng bị như vậy bao giờ, thật là nhục nhất!
“Tôi giết anh!”
Mặt Tiết Khải đỏ lên, khí huyết dâng trào, như thể bị Giang Ninh ấn trên mặt đất, hung hăng dẫm chân vào, đột nhiên lớn tiếng hô lên.
Sự nhục nhã chính của con người chính là bị làm lơ.
Hoàn toàn hoàn toàn, triệt để triệt để làm lơi cậu ta rống giận, giơ tay múa may quay cuồng xông thẳng về phía Giang Ninh.
“Phanh!”
Dưới góc tường, một đám người nằm đó, Tiết Khải cũng bị đá văng tới, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ôm chặt lấy ngực mình, ngay cả một âm thanh thảm thiết cũng không thể kêu lên.
Cả người cậu ta căng chặt, cảm giác như xương ngực mình đã bị chặt đứt thành từng mảnh.
Dọn dẹp rác rưởi Cảm giác thống khổ này khiến cậu ta như muốn ngất đi, thế nhưng rõ ràng cậu ta lại trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết!
Lỗ tai Tiết Khải vang lên những tiếng âm vang, vãn có thể nghe được Giang Ninh và Lý Đông nói chuyện như cũ, mà Giang Ninh… đầu cũng chưa ngẩng lên, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái!
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Tiết Khải chưa bao giờ bị người khác coi thường như vậy, đừng nói là ở trong nước, cho dù là ở nước ngoài, những người được xem là quý tộc cũng không dám đối xử với cậu ta như vậy.“Bắt lấy!”Cậu ta hét lớn lên một tiếng, hơn chục người lập tức vọt qua.Mà Giang Ninh, vẫn ngồi đó, cả người hiên ngang, nhìn có vẻ vô cùng lười biếng.Lý Đông ngồi ở phía đối diện anh, cầm báo cáo phân tích trong tay, đang nói cho Giang Ninh nghe.Hai người đều giống nhau, như thể ở đây chỉ có hai người bọn họ, đám người Tiết Khải chẳng qua chỉ như không khí mà thôi.Tiết Khải quả thực bị chọc tới tức điên!“Phanh!”“Phanh!”“Phanh!”Giang Ninh vẫn như cũ ngồi ở đó, Lý Đông vẫn như cũ phân tích báo cáo cho anh nghe, mà hơn chục người trong đám thủ hạ của Tiết Khải bay tứ tung ra bên ngoài, đập mạnh vào tường rồi rơi bịch xuống đất, kêu r3n đầy thống khổ.Cùng lắm chỉ trong một phút ngắn ngủi, mười mấy người chẳng khác gì điệp la hán, toàn bộ đều ngã gục trong góc tường.Còn Giang Ninh, thậm chí còn như chưa hề động đậy.Anh dựa người trên sô pha, vẻ mặt thản nhiên liếc nhìn Tiết Khải một cái, cầm lấy đồ uống trên bàn, như một thói quen hút một ngụm to, nhìn Lý Đông nói.“Trừ bỏ những thứ này ra còn phát hiện gì khác không?”Giang Ninh vẫn không hề để Tiết Khải vào mắt!Không khí tựa hồ trở nên an tĩnh, ngay cả những người bị Giang Ninh một chân đá bay, lúc này cũng cố nén đau đớn, không dám kêu lên.Bọn họ chưa từng bị như vậy bao giờ, thật là nhục nhất!“Tôi giết anh!”Mặt Tiết Khải đỏ lên, khí huyết dâng trào, như thể bị Giang Ninh ấn trên mặt đất, hung hăng dẫm chân vào, đột nhiên lớn tiếng hô lên.Sự nhục nhã chính của con người chính là bị làm lơ.Hoàn toàn hoàn toàn, triệt để triệt để làm lơi cậu ta rống giận, giơ tay múa may quay cuồng xông thẳng về phía Giang Ninh.“Phanh!”Dưới góc tường, một đám người nằm đó, Tiết Khải cũng bị đá văng tới, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ôm chặt lấy ngực mình, ngay cả một âm thanh thảm thiết cũng không thể kêu lên.Cả người cậu ta căng chặt, cảm giác như xương ngực mình đã bị chặt đứt thành từng mảnh.Dọn dẹp rác rưởi Cảm giác thống khổ này khiến cậu ta như muốn ngất đi, thế nhưng rõ ràng cậu ta lại trở nên thanh tỉnh hơn bao giờ hết!Lỗ tai Tiết Khải vang lên những tiếng âm vang, vãn có thể nghe được Giang Ninh và Lý Đông nói chuyện như cũ, mà Giang Ninh… đầu cũng chưa ngẩng lên, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái!