Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1008

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Mặc dù họ biết Chu Chính Hổ không hề có thành ý xin lỗi, hoàn toàn là do bị Giang Ninh ép buộc ông ta nhận lỗi.Nhưng nghe thấy điều đó, bọn họ vẫn có một cảm giác như là hả hê!Chu Chính Hổ sao? Phải nhận lỗi!Phải quỳ xuống, nhận lỗi với mọi người!“Bây giờ, thanh toán tiền lương đã nợ mọi người, ông ta nợ mọi người bao nhiêu, lấy bấy nhiêu” Giang Ninh nói: “Hoa Sinh, anh lấy trước đi!” Hoa Sinh hơi do dự không dám, anh ta căng thẳng đứng lên, lấy tiền trong tay Chu Chính Hổ sao?Anh ta tự dưng thấy hơi sợ hãi.“Không sao, tiền đó vốn dĩ là của mọi người, lấy đi” Lâm Vũ Chân nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Mọi người dùng những giọt mồ hôi và máu của mình để đổi lấy những đồng tiền vất vả, không một ai có thể chiếm làm của riêng được!”“Cảm ơn cô, Tổng giám đốc Lâm!” Hoa Sinh căn răng một cái, do dự như vậy làm gì, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân cho anh ta thì anh ta cứ nhận!Số tiền đó vốn nên là tiền của anh ta, có gì khác thường đâu mà không nhận?“Tiền lương tám tháng của tôi, sáu triệu ba trăm sáu mươi mốt nghìn hai trăm đồng!” Hoa Sinh bước tới trước mặt Chu Chính Hổ, từ trên cao cúi xuống nhìn ông ta, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự hung dữ ngang ngược của Chu Chính Hổ hình như cũng không có quá đáng sợ như vậy, bây giờ ông ta không phải đang quỳ trước mặt anh ta nhận lỗi đấy sao?“Trả tiền!” Thấy Chu Chính Hổ làm việc chậm chạp, Giang Ninh lại lạnh lùng nói: “Tay ông nếu không còn dùng được nữa thì để tôi bẻ gãy nó đi!” Anh vừa dứt lời, Chu Chính Hổ vội vàng mở cái túi to ra, hoảng loạn lấy ra một xấp tiền, đưa sáu triệu tư cho Hoa Sinh.Nhưng Hoa Sinh chỉ lấy phần mà mình làm được ở bộ phận kia, phần thừa còn lại cũng không lấy.“Tiền của tôi, tôi lấy, tiền không phải của tôi thì tôi không cần!” Anh ta nhìn Chu Chính Hổ, nói lớn: “Tôi không phải là người như ông!”Không trở về Cả người Chu Chính Hổ run lên, ông ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành lời.“Ông xem thường bọn họ nhưng ông vốn dĩ không bằng bọn họ!” Giang Ninh khinh thường liếc nhìn Chu Chính Hổ: “Lòng tham không đáy, đáng đời ông!” Hoa Sinh bước lên trước, sau đó là người thứ hai, người thứ ba…Công nhân ở đây đều bước đến chỗ của Chu Chính Hổ, lấy lại tiền lương mà mình làm ra.Bọn họ cầm tiền trong tay, cả cơ thể không ngừng run lẩy bẩy!Vì số tiền đó, bọn họ đã nói đủ và làm đủ mọi thứ, thậm chí còn quỳ gối, cầu xin Chu Chính Hổ, kết quả nhận được là gì chứ?Chu Chính Hổ không những không chịu trả, còn đe dọa bọn họ, tìm người đánh bọn họ!Những chuyện đó, bọn họ không thể nào quên được!Bây giờ, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đến đây, hai người họ cùng ông chủ Tân đến đây, vừa đến đã giúp bọn họ đòi tiền lương của mình, đây đúng là ơn cứu mạng.“Cám ơn anh Giang! Cám ơn cô Lâm!”“Cám ơn hai người! Cám ơn hai người!”“Rất cảm ơn hai người!” Không ít người cảm động đến mức bật khóc!Đây đúng là tiền cứu mạng bọn họ mà.Có người chờ số tiền này để dẫn người thân đi khám bệnh, có người chờ tiền này để mua cho con vài bộ quần áo để đi học.

Mặc dù họ biết Chu Chính Hổ không hề có thành ý xin lỗi, hoàn toàn là do bị Giang Ninh ép buộc ông ta nhận lỗi.

Nhưng nghe thấy điều đó, bọn họ vẫn có một cảm giác như là hả hê!

Chu Chính Hổ sao? Phải nhận lỗi!

Phải quỳ xuống, nhận lỗi với mọi người!

“Bây giờ, thanh toán tiền lương đã nợ mọi người, ông ta nợ mọi người bao nhiêu, lấy bấy nhiêu” Giang Ninh nói: “Hoa Sinh, anh lấy trước đi!” Hoa Sinh hơi do dự không dám, anh ta căng thẳng đứng lên, lấy tiền trong tay Chu Chính Hổ sao?

Anh ta tự dưng thấy hơi sợ hãi.

“Không sao, tiền đó vốn dĩ là của mọi người, lấy đi” Lâm Vũ Chân nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Mọi người dùng những giọt mồ hôi và máu của mình để đổi lấy những đồng tiền vất vả, không một ai có thể chiếm làm của riêng được!”

“Cảm ơn cô, Tổng giám đốc Lâm!” Hoa Sinh căn răng một cái, do dự như vậy làm gì, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân cho anh ta thì anh ta cứ nhận!

Số tiền đó vốn nên là tiền của anh ta, có gì khác thường đâu mà không nhận?

“Tiền lương tám tháng của tôi, sáu triệu ba trăm sáu mươi mốt nghìn hai trăm đồng!” Hoa Sinh bước tới trước mặt Chu Chính Hổ, từ trên cao cúi xuống nhìn ông ta, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự hung dữ ngang ngược của Chu Chính Hổ hình như cũng không có quá đáng sợ như vậy, bây giờ ông ta không phải đang quỳ trước mặt anh ta nhận lỗi đấy sao?

“Trả tiền!” Thấy Chu Chính Hổ làm việc chậm chạp, Giang Ninh lại lạnh lùng nói: “Tay ông nếu không còn dùng được nữa thì để tôi bẻ gãy nó đi!” Anh vừa dứt lời, Chu Chính Hổ vội vàng mở cái túi to ra, hoảng loạn lấy ra một xấp tiền, đưa sáu triệu tư cho Hoa Sinh.

Nhưng Hoa Sinh chỉ lấy phần mà mình làm được ở bộ phận kia, phần thừa còn lại cũng không lấy.

“Tiền của tôi, tôi lấy, tiền không phải của tôi thì tôi không cần!” Anh ta nhìn Chu Chính Hổ, nói lớn: “Tôi không phải là người như ông!”

Không trở về Cả người Chu Chính Hổ run lên, ông ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành lời.

“Ông xem thường bọn họ nhưng ông vốn dĩ không bằng bọn họ!” Giang Ninh khinh thường liếc nhìn Chu Chính Hổ: “Lòng tham không đáy, đáng đời ông!” Hoa Sinh bước lên trước, sau đó là người thứ hai, người thứ ba…

Công nhân ở đây đều bước đến chỗ của Chu Chính Hổ, lấy lại tiền lương mà mình làm ra.

Bọn họ cầm tiền trong tay, cả cơ thể không ngừng run lẩy bẩy!

Vì số tiền đó, bọn họ đã nói đủ và làm đủ mọi thứ, thậm chí còn quỳ gối, cầu xin Chu Chính Hổ, kết quả nhận được là gì chứ?

Chu Chính Hổ không những không chịu trả, còn đe dọa bọn họ, tìm người đánh bọn họ!

Những chuyện đó, bọn họ không thể nào quên được!

Bây giờ, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đến đây, hai người họ cùng ông chủ Tân đến đây, vừa đến đã giúp bọn họ đòi tiền lương của mình, đây đúng là ơn cứu mạng.

“Cám ơn anh Giang! Cám ơn cô Lâm!”

“Cám ơn hai người! Cám ơn hai người!”

“Rất cảm ơn hai người!” Không ít người cảm động đến mức bật khóc!

Đây đúng là tiền cứu mạng bọn họ mà.

Có người chờ số tiền này để dẫn người thân đi khám bệnh, có người chờ tiền này để mua cho con vài bộ quần áo để đi học.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Mặc dù họ biết Chu Chính Hổ không hề có thành ý xin lỗi, hoàn toàn là do bị Giang Ninh ép buộc ông ta nhận lỗi.Nhưng nghe thấy điều đó, bọn họ vẫn có một cảm giác như là hả hê!Chu Chính Hổ sao? Phải nhận lỗi!Phải quỳ xuống, nhận lỗi với mọi người!“Bây giờ, thanh toán tiền lương đã nợ mọi người, ông ta nợ mọi người bao nhiêu, lấy bấy nhiêu” Giang Ninh nói: “Hoa Sinh, anh lấy trước đi!” Hoa Sinh hơi do dự không dám, anh ta căng thẳng đứng lên, lấy tiền trong tay Chu Chính Hổ sao?Anh ta tự dưng thấy hơi sợ hãi.“Không sao, tiền đó vốn dĩ là của mọi người, lấy đi” Lâm Vũ Chân nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Mọi người dùng những giọt mồ hôi và máu của mình để đổi lấy những đồng tiền vất vả, không một ai có thể chiếm làm của riêng được!”“Cảm ơn cô, Tổng giám đốc Lâm!” Hoa Sinh căn răng một cái, do dự như vậy làm gì, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân cho anh ta thì anh ta cứ nhận!Số tiền đó vốn nên là tiền của anh ta, có gì khác thường đâu mà không nhận?“Tiền lương tám tháng của tôi, sáu triệu ba trăm sáu mươi mốt nghìn hai trăm đồng!” Hoa Sinh bước tới trước mặt Chu Chính Hổ, từ trên cao cúi xuống nhìn ông ta, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự hung dữ ngang ngược của Chu Chính Hổ hình như cũng không có quá đáng sợ như vậy, bây giờ ông ta không phải đang quỳ trước mặt anh ta nhận lỗi đấy sao?“Trả tiền!” Thấy Chu Chính Hổ làm việc chậm chạp, Giang Ninh lại lạnh lùng nói: “Tay ông nếu không còn dùng được nữa thì để tôi bẻ gãy nó đi!” Anh vừa dứt lời, Chu Chính Hổ vội vàng mở cái túi to ra, hoảng loạn lấy ra một xấp tiền, đưa sáu triệu tư cho Hoa Sinh.Nhưng Hoa Sinh chỉ lấy phần mà mình làm được ở bộ phận kia, phần thừa còn lại cũng không lấy.“Tiền của tôi, tôi lấy, tiền không phải của tôi thì tôi không cần!” Anh ta nhìn Chu Chính Hổ, nói lớn: “Tôi không phải là người như ông!”Không trở về Cả người Chu Chính Hổ run lên, ông ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành lời.“Ông xem thường bọn họ nhưng ông vốn dĩ không bằng bọn họ!” Giang Ninh khinh thường liếc nhìn Chu Chính Hổ: “Lòng tham không đáy, đáng đời ông!” Hoa Sinh bước lên trước, sau đó là người thứ hai, người thứ ba…Công nhân ở đây đều bước đến chỗ của Chu Chính Hổ, lấy lại tiền lương mà mình làm ra.Bọn họ cầm tiền trong tay, cả cơ thể không ngừng run lẩy bẩy!Vì số tiền đó, bọn họ đã nói đủ và làm đủ mọi thứ, thậm chí còn quỳ gối, cầu xin Chu Chính Hổ, kết quả nhận được là gì chứ?Chu Chính Hổ không những không chịu trả, còn đe dọa bọn họ, tìm người đánh bọn họ!Những chuyện đó, bọn họ không thể nào quên được!Bây giờ, Giang Ninh và Lâm Vũ Chân đến đây, hai người họ cùng ông chủ Tân đến đây, vừa đến đã giúp bọn họ đòi tiền lương của mình, đây đúng là ơn cứu mạng.“Cám ơn anh Giang! Cám ơn cô Lâm!”“Cám ơn hai người! Cám ơn hai người!”“Rất cảm ơn hai người!” Không ít người cảm động đến mức bật khóc!Đây đúng là tiền cứu mạng bọn họ mà.Có người chờ số tiền này để dẫn người thân đi khám bệnh, có người chờ tiền này để mua cho con vài bộ quần áo để đi học.

Chương 1008