Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1030
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Bộp!”Anh Cẩu trực tiếp tát cho anh ta một cái. Ai dám ếng với Giang Ninh thì đáng bị đánh.“Ồ, vậy tao rất muốn thử xem” Ánh mắt Giang Ninh lạnh đi, Tạ Trấn đột nhiên thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy tim mình như rơi xuống đáy vực sâu vậy.Giang Ninh muốn làm gì? Anh muốn làm gì!“Tạ Trấn, mọi người còn tôn kính gọi là cậu ba. Mấy năm nay ở thành phố Tây Sơn, mày làm ra không ít chuyện xấu. Tao đã điều tra sơ qua rồi. Làm chuyện phi pháp, ức ***** dân thường, tay mày cũng đã nhuốm máu đúng không?”Cả người Tạ Trấn run lên, sao cái gì Giang Ninh cũng biết vậy?“Cái loại rác rưởi đến tột cùng như mày còn không xứng để tao ra tay” Giang Ninh nói: “Chú Cẩu, đưa anh ta vào nhà tù, để người ở trong đó dạy bảo anh ta xem nên làm người như nào!”“Vâng!”Anh Gẩu lập tức đáp lời.Anh ta kéo Tạ Trấn rời đi, hiểu rằng một khi tên khốn này đã vào tù thì cả đời này đừng mơ được ra ngoài nữa. Ở trong đó có không ít người đã bị anh ta hãm hại và đưa vào. Anh ta muốn sống sót… cũng khó!Ánh mắt Giang Ninh quét qua, đám người ngã trên mặt đất kia đều cảm thấy cả người cứng đờ. Bị Giang Ninh nhìn một cái cứ như là bị thần chết nhìn vậy. Khủng khiếp!“Đưa đi hết đi!”Giang Ninh cũng lười không thèm phí lời.Cái loại khốn nạn như loài giun dế này, anh căn bản cũng không để tâm.Đám người của Hoa Sinh nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng đều kinh ngạc không nói nên lời. Bọn họ đều biết Giang Ninh lợi hại, nhưng không ngờ rằng vậy mà anh lại có thể lợi hại tới mức đó.Đó là Tạ Trấn đó! Anh ta ngang ngược hoành hành bao nhiêu năm nay ở thành phố Tây Sơn, ngay đến cả trẻ con khi nghe thấy tên anh ta cũng sẽ bị dọa sợ đến òa khóc, vậy mà anh ta lại bị Giang Ninh giải quyết dễ như trở bàn tay.“Anh Ninh… lợi hại quát”“Mạnh quá đi! Có anh Ninh ở đây, chúng ta còn sợ cái gì?”“Đúng! Chúng ta không cần sợ! Chỉ cần tin tưởng tổng giám đốc Lâm, tin tưởng anh Ninh, tin tưởng Lâm thị!”Mười mấy người, cảm thấy trong lòng như có một dòng nhiệt huyết, trong phút chốc đang sôi sục lên. Có một người mạnh mẽ như Giang Ninh ở đây, anh còn giúp đỡ bọn họ như vậy, nếu như bọn họ còn không làm tốt chuyện, vậy thì bọn họ còn mặt mũi nào mà đối mặt với Lâm Vũ Chân, đối mặt với Giang Ninh, đối mặt với Lâm thị? Còn có mặt mũi đâu nữa mà đi gặp người nhà của mình chứ? Quyết liều mạng!Một đám người nắm chặt tay, trong lòng thầm tự cổ vũ chính mình. Giang Ninh đứng ở đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh vừa nhìn số điện thoại, là Lâm Vũ Chân gọi đến.“Vợ à, sao thế?”Trong phút chốc, giọng điệu của anh trở nên dịu dàng, sát khí lạnh lẽo lúc nãy đã biến mất tăm hơi.“Chồng à, lúc nãy người của công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh vừa gọi điện đến hỏi chúng ta khi nào rảnh để tới làm thủ tục bàn giao” Trong giọng nói của Lâm Vũ Chân có chút bất ngờ, cô nói với đầy vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà bọn họ lại giao công ty cho chúng ta dễ dàng thế sao?”Bọn họ đương nhiên là sẽ không giao lại công ty dễ dàng như vậy.Giang Ninh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết răng đây chỉ là trò lừa bịp của bọn họ thôi.
Bộp!”
Anh Cẩu trực tiếp tát cho anh ta một cái. Ai dám ếng với Giang Ninh thì đáng bị đánh.
“Ồ, vậy tao rất muốn thử xem” Ánh mắt Giang Ninh lạnh đi, Tạ Trấn đột nhiên thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy tim mình như rơi xuống đáy vực sâu vậy.
Giang Ninh muốn làm gì? Anh muốn làm gì!
“Tạ Trấn, mọi người còn tôn kính gọi là cậu ba. Mấy năm nay ở thành phố Tây Sơn, mày làm ra không ít chuyện xấu. Tao đã điều tra sơ qua rồi. Làm chuyện phi pháp, ức ***** dân thường, tay mày cũng đã nhuốm máu đúng không?”
Cả người Tạ Trấn run lên, sao cái gì Giang Ninh cũng biết vậy?
“Cái loại rác rưởi đến tột cùng như mày còn không xứng để tao ra tay” Giang Ninh nói: “Chú Cẩu, đưa anh ta vào nhà tù, để người ở trong đó dạy bảo anh ta xem nên làm người như nào!”
“Vâng!”
Anh Gẩu lập tức đáp lời.
Anh ta kéo Tạ Trấn rời đi, hiểu rằng một khi tên khốn này đã vào tù thì cả đời này đừng mơ được ra ngoài nữa. Ở trong đó có không ít người đã bị anh ta hãm hại và đưa vào. Anh ta muốn sống sót… cũng khó!
Ánh mắt Giang Ninh quét qua, đám người ngã trên mặt đất kia đều cảm thấy cả người cứng đờ. Bị Giang Ninh nhìn một cái cứ như là bị thần chết nhìn vậy. Khủng khiếp!
“Đưa đi hết đi!”
Giang Ninh cũng lười không thèm phí lời.
Cái loại khốn nạn như loài giun dế này, anh căn bản cũng không để tâm.
Đám người của Hoa Sinh nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng đều kinh ngạc không nói nên lời. Bọn họ đều biết Giang Ninh lợi hại, nhưng không ngờ rằng vậy mà anh lại có thể lợi hại tới mức đó.
Đó là Tạ Trấn đó! Anh ta ngang ngược hoành hành bao nhiêu năm nay ở thành phố Tây Sơn, ngay đến cả trẻ con khi nghe thấy tên anh ta cũng sẽ bị dọa sợ đến òa khóc, vậy mà anh ta lại bị Giang Ninh giải quyết dễ như trở bàn tay.
“Anh Ninh… lợi hại quát”
“Mạnh quá đi! Có anh Ninh ở đây, chúng ta còn sợ cái gì?”
“Đúng! Chúng ta không cần sợ! Chỉ cần tin tưởng tổng giám đốc Lâm, tin tưởng anh Ninh, tin tưởng Lâm thị!”
Mười mấy người, cảm thấy trong lòng như có một dòng nhiệt huyết, trong phút chốc đang sôi sục lên. Có một người mạnh mẽ như Giang Ninh ở đây, anh còn giúp đỡ bọn họ như vậy, nếu như bọn họ còn không làm tốt chuyện, vậy thì bọn họ còn mặt mũi nào mà đối mặt với Lâm Vũ Chân, đối mặt với Giang Ninh, đối mặt với Lâm thị? Còn có mặt mũi đâu nữa mà đi gặp người nhà của mình chứ? Quyết liều mạng!
Một đám người nắm chặt tay, trong lòng thầm tự cổ vũ chính mình. Giang Ninh đứng ở đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh vừa nhìn số điện thoại, là Lâm Vũ Chân gọi đến.
“Vợ à, sao thế?”
Trong phút chốc, giọng điệu của anh trở nên dịu dàng, sát khí lạnh lẽo lúc nãy đã biến mất tăm hơi.
“Chồng à, lúc nãy người của công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh vừa gọi điện đến hỏi chúng ta khi nào rảnh để tới làm thủ tục bàn giao” Trong giọng nói của Lâm Vũ Chân có chút bất ngờ, cô nói với đầy vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà bọn họ lại giao công ty cho chúng ta dễ dàng thế sao?”
Bọn họ đương nhiên là sẽ không giao lại công ty dễ dàng như vậy.
Giang Ninh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết răng đây chỉ là trò lừa bịp của bọn họ thôi.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Bộp!”Anh Cẩu trực tiếp tát cho anh ta một cái. Ai dám ếng với Giang Ninh thì đáng bị đánh.“Ồ, vậy tao rất muốn thử xem” Ánh mắt Giang Ninh lạnh đi, Tạ Trấn đột nhiên thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy tim mình như rơi xuống đáy vực sâu vậy.Giang Ninh muốn làm gì? Anh muốn làm gì!“Tạ Trấn, mọi người còn tôn kính gọi là cậu ba. Mấy năm nay ở thành phố Tây Sơn, mày làm ra không ít chuyện xấu. Tao đã điều tra sơ qua rồi. Làm chuyện phi pháp, ức ***** dân thường, tay mày cũng đã nhuốm máu đúng không?”Cả người Tạ Trấn run lên, sao cái gì Giang Ninh cũng biết vậy?“Cái loại rác rưởi đến tột cùng như mày còn không xứng để tao ra tay” Giang Ninh nói: “Chú Cẩu, đưa anh ta vào nhà tù, để người ở trong đó dạy bảo anh ta xem nên làm người như nào!”“Vâng!”Anh Gẩu lập tức đáp lời.Anh ta kéo Tạ Trấn rời đi, hiểu rằng một khi tên khốn này đã vào tù thì cả đời này đừng mơ được ra ngoài nữa. Ở trong đó có không ít người đã bị anh ta hãm hại và đưa vào. Anh ta muốn sống sót… cũng khó!Ánh mắt Giang Ninh quét qua, đám người ngã trên mặt đất kia đều cảm thấy cả người cứng đờ. Bị Giang Ninh nhìn một cái cứ như là bị thần chết nhìn vậy. Khủng khiếp!“Đưa đi hết đi!”Giang Ninh cũng lười không thèm phí lời.Cái loại khốn nạn như loài giun dế này, anh căn bản cũng không để tâm.Đám người của Hoa Sinh nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng đều kinh ngạc không nói nên lời. Bọn họ đều biết Giang Ninh lợi hại, nhưng không ngờ rằng vậy mà anh lại có thể lợi hại tới mức đó.Đó là Tạ Trấn đó! Anh ta ngang ngược hoành hành bao nhiêu năm nay ở thành phố Tây Sơn, ngay đến cả trẻ con khi nghe thấy tên anh ta cũng sẽ bị dọa sợ đến òa khóc, vậy mà anh ta lại bị Giang Ninh giải quyết dễ như trở bàn tay.“Anh Ninh… lợi hại quát”“Mạnh quá đi! Có anh Ninh ở đây, chúng ta còn sợ cái gì?”“Đúng! Chúng ta không cần sợ! Chỉ cần tin tưởng tổng giám đốc Lâm, tin tưởng anh Ninh, tin tưởng Lâm thị!”Mười mấy người, cảm thấy trong lòng như có một dòng nhiệt huyết, trong phút chốc đang sôi sục lên. Có một người mạnh mẽ như Giang Ninh ở đây, anh còn giúp đỡ bọn họ như vậy, nếu như bọn họ còn không làm tốt chuyện, vậy thì bọn họ còn mặt mũi nào mà đối mặt với Lâm Vũ Chân, đối mặt với Giang Ninh, đối mặt với Lâm thị? Còn có mặt mũi đâu nữa mà đi gặp người nhà của mình chứ? Quyết liều mạng!Một đám người nắm chặt tay, trong lòng thầm tự cổ vũ chính mình. Giang Ninh đứng ở đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh vừa nhìn số điện thoại, là Lâm Vũ Chân gọi đến.“Vợ à, sao thế?”Trong phút chốc, giọng điệu của anh trở nên dịu dàng, sát khí lạnh lẽo lúc nãy đã biến mất tăm hơi.“Chồng à, lúc nãy người của công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh vừa gọi điện đến hỏi chúng ta khi nào rảnh để tới làm thủ tục bàn giao” Trong giọng nói của Lâm Vũ Chân có chút bất ngờ, cô nói với đầy vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà bọn họ lại giao công ty cho chúng ta dễ dàng thế sao?”Bọn họ đương nhiên là sẽ không giao lại công ty dễ dàng như vậy.Giang Ninh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết răng đây chỉ là trò lừa bịp của bọn họ thôi.