Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1041

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Thư ký Tăng Dã, nhát gan nói: “Ngài còn chỉ thị gì không?”“Chỉ thị?”Cao Thụ quay đầu trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Chỉ thị cái rắm! Hừi”“Giám đốc Thụ, đây là quyết định cuối cùng của anh Ninh” Trong tay thư ký Tăng Dã cầm một tờ giấy, có chút do dự, rốt cuộc vẫn đưa cho Cao Thụ, Cao Thụ nhận rồi nhìn một cái, lập tức nổi trận lôi đình.“Anh ta ngay cả tôi cũng muốn đuổi việc? Công ty này còn không phải là của Lâm thị anh ta nữa!”Cao Thụ cũng không nhịn nổi nữa, mạnh mẽ xé tờ giấy †hành mảnh nhỏ, ném trên đất, gắng sức giẫm vài cái, giờ đây sự nho nhã và quý ông giả tạo rất lâu tan thành mây khói!Bộ dạng nổi cơn tam bành kia của anh ta dọa thư ký la hoảng lên, bịt lỗ tai và trốn một bên, căn bản không dám lại gần.Cao Thụ trút hết một lần, anh ta thật sự sắp bị Giang Ninh làm cho tức chết, chuẩn bị nhiều như vậy, một cái không dùng được thì không nói, còn bị Giang Ninh làm nhục nhã như vậy!“Giang Ninh… Muốn lấy được công ty này à? Mày nằm mơ đi!”Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân xuống lầu, Lâm Vũ Chân không có phản ứng gì.Giang Ninh phân biệt những người đã bị đuổi và những người còn đang trong cân nhắc thế nào, làm sao mà anh phát hiện ra, những người đó đều là người được Cao Thụ sắp xếp vào công ty từ rất sớm, mục đích chính là để sau này đối phó nhà họ Lâm sao?Nghỉ vấn, trong đầu toàn là nghỉ vấn.Lâm Vũ Chân ngồi lên xe, nhìn Giang Ninh, trên mặt chỉ thiếu viết lên hai dấu chấm hỏi nữa thôi.“Muốn biết tại sao?”Giang Ninh cười nói.Lâm Vũ Chân bày vẻ mặt tìm tòi khó hiểu ra.Cô thực sự muốn biết, cô chưa từng gặp được ai có bản lĩnh nhường này.“Các cụ có câu, giấu đầu lòi đuôi, có rất nhiều thứ, em càng muốn che giấu, cố gắng không để lộ chút dấu vết và kẽ hở nào, thì càng có vấn đề” Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Lý lịch của những người đó quá sạch sẽ, được Cao Thụ xử lý vô cùng rõ ràng, vì vậy anh đoán họ có vấn đề”“Thế còn những người không có quan hệ gì với Cao Thụ thật thì sao?”Lâm Vũ Chân vội vàng hỏi.“Vậy coi như bọn họ xui xẻo” Giang Ninh nhún vai: “Đôi khi, cuộc đời cũng cần một chút may mắn” Lâm Vũ Chân không nói gì nữa, cô cảm thấy Giang Ninh nói vậy là không đúng, nhưng cô lại không tìm ra được sai sót ở đâu, dường như cái tên này nói gì cũng đúng, không phải cô bị anh tẩy não rồi đó chứ!Giang Ninh cũng không nhiều lời, xe chạy thẳng tới khu mỏ quặng số tám.Hôm nay là ngày bọn họ chính thức thành lập công đoàn, nghĩ thử thì chắc sẽ không thuận buồm xuôi gió được, với tính cách của Cao Thụ thì anh ta càng không chịu để yên.Anh ta vừa chịu thiệt ở chỗ anh, nhất định sẽ nghĩ cách âm thầm trả đũa hả? Gian lận, ngăn cản những công nhân đó, thành lập công đoàn.Cùng lúc đó, ở khu mỏ quặng số tám.Ngày hôm nay, nơi này đã trở thành khu vực điển hình của khu mỏ quặng thành phố Tây Sơn, người khu mỏ quặng khác đều nhìn chằm chằm vào xem ở đây làm gì rồi làm theo.Hôm nay là ngày chính thức thành lập công đoàn ở khu mỏ quặng số tám, Hoa Sinh làm người phụ trách, dù vết thương trên người chưa lành, anh ta cũng không để tâm.

Thư ký Tăng Dã, nhát gan nói: “Ngài còn chỉ thị gì không?”

“Chỉ thị?”

Cao Thụ quay đầu trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Chỉ thị cái rắm! Hừi”

“Giám đốc Thụ, đây là quyết định cuối cùng của anh Ninh” Trong tay thư ký Tăng Dã cầm một tờ giấy, có chút do dự, rốt cuộc vẫn đưa cho Cao Thụ, Cao Thụ nhận rồi nhìn một cái, lập tức nổi trận lôi đình.

“Anh ta ngay cả tôi cũng muốn đuổi việc? Công ty này còn không phải là của Lâm thị anh ta nữa!”

Cao Thụ cũng không nhịn nổi nữa, mạnh mẽ xé tờ giấy †hành mảnh nhỏ, ném trên đất, gắng sức giẫm vài cái, giờ đây sự nho nhã và quý ông giả tạo rất lâu tan thành mây khói!

Bộ dạng nổi cơn tam bành kia của anh ta dọa thư ký la hoảng lên, bịt lỗ tai và trốn một bên, căn bản không dám lại gần.

Cao Thụ trút hết một lần, anh ta thật sự sắp bị Giang Ninh làm cho tức chết, chuẩn bị nhiều như vậy, một cái không dùng được thì không nói, còn bị Giang Ninh làm nhục nhã như vậy!

“Giang Ninh… Muốn lấy được công ty này à? Mày nằm mơ đi!”

Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân xuống lầu, Lâm Vũ Chân không có phản ứng gì.

Giang Ninh phân biệt những người đã bị đuổi và những người còn đang trong cân nhắc thế nào, làm sao mà anh phát hiện ra, những người đó đều là người được Cao Thụ sắp xếp vào công ty từ rất sớm, mục đích chính là để sau này đối phó nhà họ Lâm sao?

Nghỉ vấn, trong đầu toàn là nghỉ vấn.

Lâm Vũ Chân ngồi lên xe, nhìn Giang Ninh, trên mặt chỉ thiếu viết lên hai dấu chấm hỏi nữa thôi.

“Muốn biết tại sao?”

Giang Ninh cười nói.

Lâm Vũ Chân bày vẻ mặt tìm tòi khó hiểu ra.

Cô thực sự muốn biết, cô chưa từng gặp được ai có bản lĩnh nhường này.

“Các cụ có câu, giấu đầu lòi đuôi, có rất nhiều thứ, em càng muốn che giấu, cố gắng không để lộ chút dấu vết và kẽ hở nào, thì càng có vấn đề” Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Lý lịch của những người đó quá sạch sẽ, được Cao Thụ xử lý vô cùng rõ ràng, vì vậy anh đoán họ có vấn đề”

“Thế còn những người không có quan hệ gì với Cao Thụ thật thì sao?”

Lâm Vũ Chân vội vàng hỏi.

“Vậy coi như bọn họ xui xẻo” Giang Ninh nhún vai: “Đôi khi, cuộc đời cũng cần một chút may mắn” Lâm Vũ Chân không nói gì nữa, cô cảm thấy Giang Ninh nói vậy là không đúng, nhưng cô lại không tìm ra được sai sót ở đâu, dường như cái tên này nói gì cũng đúng, không phải cô bị anh tẩy não rồi đó chứ!

Giang Ninh cũng không nhiều lời, xe chạy thẳng tới khu mỏ quặng số tám.

Hôm nay là ngày bọn họ chính thức thành lập công đoàn, nghĩ thử thì chắc sẽ không thuận buồm xuôi gió được, với tính cách của Cao Thụ thì anh ta càng không chịu để yên.

Anh ta vừa chịu thiệt ở chỗ anh, nhất định sẽ nghĩ cách âm thầm trả đũa hả? Gian lận, ngăn cản những công nhân đó, thành lập công đoàn.

Cùng lúc đó, ở khu mỏ quặng số tám.

Ngày hôm nay, nơi này đã trở thành khu vực điển hình của khu mỏ quặng thành phố Tây Sơn, người khu mỏ quặng khác đều nhìn chằm chằm vào xem ở đây làm gì rồi làm theo.

Hôm nay là ngày chính thức thành lập công đoàn ở khu mỏ quặng số tám, Hoa Sinh làm người phụ trách, dù vết thương trên người chưa lành, anh ta cũng không để tâm.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Thư ký Tăng Dã, nhát gan nói: “Ngài còn chỉ thị gì không?”“Chỉ thị?”Cao Thụ quay đầu trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Chỉ thị cái rắm! Hừi”“Giám đốc Thụ, đây là quyết định cuối cùng của anh Ninh” Trong tay thư ký Tăng Dã cầm một tờ giấy, có chút do dự, rốt cuộc vẫn đưa cho Cao Thụ, Cao Thụ nhận rồi nhìn một cái, lập tức nổi trận lôi đình.“Anh ta ngay cả tôi cũng muốn đuổi việc? Công ty này còn không phải là của Lâm thị anh ta nữa!”Cao Thụ cũng không nhịn nổi nữa, mạnh mẽ xé tờ giấy †hành mảnh nhỏ, ném trên đất, gắng sức giẫm vài cái, giờ đây sự nho nhã và quý ông giả tạo rất lâu tan thành mây khói!Bộ dạng nổi cơn tam bành kia của anh ta dọa thư ký la hoảng lên, bịt lỗ tai và trốn một bên, căn bản không dám lại gần.Cao Thụ trút hết một lần, anh ta thật sự sắp bị Giang Ninh làm cho tức chết, chuẩn bị nhiều như vậy, một cái không dùng được thì không nói, còn bị Giang Ninh làm nhục nhã như vậy!“Giang Ninh… Muốn lấy được công ty này à? Mày nằm mơ đi!”Giang Ninh dẫn Lâm Vũ Chân xuống lầu, Lâm Vũ Chân không có phản ứng gì.Giang Ninh phân biệt những người đã bị đuổi và những người còn đang trong cân nhắc thế nào, làm sao mà anh phát hiện ra, những người đó đều là người được Cao Thụ sắp xếp vào công ty từ rất sớm, mục đích chính là để sau này đối phó nhà họ Lâm sao?Nghỉ vấn, trong đầu toàn là nghỉ vấn.Lâm Vũ Chân ngồi lên xe, nhìn Giang Ninh, trên mặt chỉ thiếu viết lên hai dấu chấm hỏi nữa thôi.“Muốn biết tại sao?”Giang Ninh cười nói.Lâm Vũ Chân bày vẻ mặt tìm tòi khó hiểu ra.Cô thực sự muốn biết, cô chưa từng gặp được ai có bản lĩnh nhường này.“Các cụ có câu, giấu đầu lòi đuôi, có rất nhiều thứ, em càng muốn che giấu, cố gắng không để lộ chút dấu vết và kẽ hở nào, thì càng có vấn đề” Giang Ninh lạnh nhạt nói: “Lý lịch của những người đó quá sạch sẽ, được Cao Thụ xử lý vô cùng rõ ràng, vì vậy anh đoán họ có vấn đề”“Thế còn những người không có quan hệ gì với Cao Thụ thật thì sao?”Lâm Vũ Chân vội vàng hỏi.“Vậy coi như bọn họ xui xẻo” Giang Ninh nhún vai: “Đôi khi, cuộc đời cũng cần một chút may mắn” Lâm Vũ Chân không nói gì nữa, cô cảm thấy Giang Ninh nói vậy là không đúng, nhưng cô lại không tìm ra được sai sót ở đâu, dường như cái tên này nói gì cũng đúng, không phải cô bị anh tẩy não rồi đó chứ!Giang Ninh cũng không nhiều lời, xe chạy thẳng tới khu mỏ quặng số tám.Hôm nay là ngày bọn họ chính thức thành lập công đoàn, nghĩ thử thì chắc sẽ không thuận buồm xuôi gió được, với tính cách của Cao Thụ thì anh ta càng không chịu để yên.Anh ta vừa chịu thiệt ở chỗ anh, nhất định sẽ nghĩ cách âm thầm trả đũa hả? Gian lận, ngăn cản những công nhân đó, thành lập công đoàn.Cùng lúc đó, ở khu mỏ quặng số tám.Ngày hôm nay, nơi này đã trở thành khu vực điển hình của khu mỏ quặng thành phố Tây Sơn, người khu mỏ quặng khác đều nhìn chằm chằm vào xem ở đây làm gì rồi làm theo.Hôm nay là ngày chính thức thành lập công đoàn ở khu mỏ quặng số tám, Hoa Sinh làm người phụ trách, dù vết thương trên người chưa lành, anh ta cũng không để tâm.

Chương 1041