Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1052
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Tập đoàn Linh Long dính vào cả vụ này nữa sao?“Anh Cao, anh đừng không tin tưởng tôi như thế, tôi đúng thật là không có chứng cứ, nhưng hôm qua, tôi đã phân tích và hoàn toàn xác thực rồi” Triệu Toàn tiếp lời: “Anh không biết đâu, lúc tôi nói đến đồ vật ấy, mắt đối phương lập tức sáng lên, trông như chỉ hận không thể nhai tươi nuốt sống tôi, vẻ mặt đó thực sự rất dọa người!”Cao Thụ không lên tiếng.Anh ta trầm mặc một hồi, như thể vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần, nhưng vẫn vội vàng nói: “Vật, vật đó đang ở đâu? Nó đang ở chỗ nào!”“Tôi cảm thấy chúng ta nên thay đổi suy nghĩ sớm một chút, không nên giữ lại thứ này trên người, thứ này chưa chắc đã tốt lành gì” Đạo lý Hoài Bích có tội, không chỉ Triệu Toàn biết mà cả Cao Thụ cũng rất rõ.“Ở khu vực khai thác mỏ số tám” Triệu Toàn vừa nói một câu đã khiến sắc mặt Cao Thụ thay đổi rất lớn, nó sao có thể ở khu vực khai thác mỏ số tám?Đã mất rồi…“Anh nói ở đâu cơ?”Cao Thụ đứng lên, nhìn chằm chằm Triệu Toàn, lớn tiếng hỏi: “Anh nói vật đó ở đâu chứ”“Ở khu vực khai thác mỏ số tám, có vấn đề gì à” Triệu Toàn ngây ra một lúc, chuyện này có vấn đề gì sao.Toàn bộ công nghiệp khai thác khoáng sản ở Tây Sơn đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, không quan trọng nó nằm ở đâu vì dù sao nó đều là của họ cả.Hơn nữa, giấu ở chỗ như thế nhất định sẽ không bị phát hiện.Nếu không phải nhờ các công nhân trong lúc đào phá quặng mỏ phát hiện được thì quả thật là không cách nào có thể tìm ra, rằng có một ngôi mộ ẩn sâu trong quặng mỏ đó!Triệu Toàn Lập tức phong tỏa tin tức, ém nhẹm không cho bất luận kẻ nào tung tin ra ngoài.Trong quá trình khai thác, việc đào trúng phần mộ là chuyện hết sức bình thường, nên người bình thường cũng sẽ không để ý, thậm chí còn cảm thấy đen đủi và họ chỉ muốn quên đi việc này để không chọc tới mấy thứ không sạch sẽ.Anh ta nhìn Cao Thụ, thấy sắc mặt Cao Thụ ngày một khó coi, tức khắc có chút khẩn trương.“Đừng nói với tôi là đã có vấn đề gì xảy ra rồi chứ?”“Không còn nữa” Cao Thụ khẽ nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói.“Gì mà không còn nữa?”Triệu Toàn vội vàng nói.“Khu vực khai thác mỏ số tám đã không còn” Sắc mặt của Cao Thụ lập tức trắng bệch: “Không chỉ khu vực khai thác mỏ số tám đã mất, mà toàn bộ công ty khoáng sản Hắc Tinh đã không còn nữa” Triệu Toàn sững sờ nhìn Cao Thụ, còn tưởng rằng anh ta đang nói giốn.Toàn bộ công ty đã mất rồi ư?Anh ta điên rồi à!“Anh đang nói gì thế? Anh biết chính mình đang nói cái gì không hả!”Triệu Toàn rống to lên: “Có phải do cái tên khốn kiếp Tạ Trấn kia làm không?”Công ty vẫn luôn giao cho Tạ Trấn xử lý, căn bản không cần dùng đầu óc, họ chỉ cần một người ngồi một chỗ, quan sát và điều khiển công nhân làm thuê mà thôi.
Tập đoàn Linh Long dính vào cả vụ này nữa sao?
“Anh Cao, anh đừng không tin tưởng tôi như thế, tôi đúng thật là không có chứng cứ, nhưng hôm qua, tôi đã phân tích và hoàn toàn xác thực rồi” Triệu Toàn tiếp lời: “Anh không biết đâu, lúc tôi nói đến đồ vật ấy, mắt đối phương lập tức sáng lên, trông như chỉ hận không thể nhai tươi nuốt sống tôi, vẻ mặt đó thực sự rất dọa người!”
Cao Thụ không lên tiếng.
Anh ta trầm mặc một hồi, như thể vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần, nhưng vẫn vội vàng nói: “Vật, vật đó đang ở đâu? Nó đang ở chỗ nào!”
“Tôi cảm thấy chúng ta nên thay đổi suy nghĩ sớm một chút, không nên giữ lại thứ này trên người, thứ này chưa chắc đã tốt lành gì” Đạo lý Hoài Bích có tội, không chỉ Triệu Toàn biết mà cả Cao Thụ cũng rất rõ.
“Ở khu vực khai thác mỏ số tám” Triệu Toàn vừa nói một câu đã khiến sắc mặt Cao Thụ thay đổi rất lớn, nó sao có thể ở khu vực khai thác mỏ số tám?
Đã mất rồi…
“Anh nói ở đâu cơ?”
Cao Thụ đứng lên, nhìn chằm chằm Triệu Toàn, lớn tiếng hỏi: “Anh nói vật đó ở đâu chứ”
“Ở khu vực khai thác mỏ số tám, có vấn đề gì à” Triệu Toàn ngây ra một lúc, chuyện này có vấn đề gì sao.
Toàn bộ công nghiệp khai thác khoáng sản ở Tây Sơn đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, không quan trọng nó nằm ở đâu vì dù sao nó đều là của họ cả.
Hơn nữa, giấu ở chỗ như thế nhất định sẽ không bị phát hiện.
Nếu không phải nhờ các công nhân trong lúc đào phá quặng mỏ phát hiện được thì quả thật là không cách nào có thể tìm ra, rằng có một ngôi mộ ẩn sâu trong quặng mỏ đó!
Triệu Toàn Lập tức phong tỏa tin tức, ém nhẹm không cho bất luận kẻ nào tung tin ra ngoài.
Trong quá trình khai thác, việc đào trúng phần mộ là chuyện hết sức bình thường, nên người bình thường cũng sẽ không để ý, thậm chí còn cảm thấy đen đủi và họ chỉ muốn quên đi việc này để không chọc tới mấy thứ không sạch sẽ.
Anh ta nhìn Cao Thụ, thấy sắc mặt Cao Thụ ngày một khó coi, tức khắc có chút khẩn trương.
“Đừng nói với tôi là đã có vấn đề gì xảy ra rồi chứ?”
“Không còn nữa” Cao Thụ khẽ nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói.
“Gì mà không còn nữa?”
Triệu Toàn vội vàng nói.
“Khu vực khai thác mỏ số tám đã không còn” Sắc mặt của Cao Thụ lập tức trắng bệch: “Không chỉ khu vực khai thác mỏ số tám đã mất, mà toàn bộ công ty khoáng sản Hắc Tinh đã không còn nữa” Triệu Toàn sững sờ nhìn Cao Thụ, còn tưởng rằng anh ta đang nói giốn.
Toàn bộ công ty đã mất rồi ư?
Anh ta điên rồi à!
“Anh đang nói gì thế? Anh biết chính mình đang nói cái gì không hả!”
Triệu Toàn rống to lên: “Có phải do cái tên khốn kiếp Tạ Trấn kia làm không?”
Công ty vẫn luôn giao cho Tạ Trấn xử lý, căn bản không cần dùng đầu óc, họ chỉ cần một người ngồi một chỗ, quan sát và điều khiển công nhân làm thuê mà thôi.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Tập đoàn Linh Long dính vào cả vụ này nữa sao?“Anh Cao, anh đừng không tin tưởng tôi như thế, tôi đúng thật là không có chứng cứ, nhưng hôm qua, tôi đã phân tích và hoàn toàn xác thực rồi” Triệu Toàn tiếp lời: “Anh không biết đâu, lúc tôi nói đến đồ vật ấy, mắt đối phương lập tức sáng lên, trông như chỉ hận không thể nhai tươi nuốt sống tôi, vẻ mặt đó thực sự rất dọa người!”Cao Thụ không lên tiếng.Anh ta trầm mặc một hồi, như thể vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần, nhưng vẫn vội vàng nói: “Vật, vật đó đang ở đâu? Nó đang ở chỗ nào!”“Tôi cảm thấy chúng ta nên thay đổi suy nghĩ sớm một chút, không nên giữ lại thứ này trên người, thứ này chưa chắc đã tốt lành gì” Đạo lý Hoài Bích có tội, không chỉ Triệu Toàn biết mà cả Cao Thụ cũng rất rõ.“Ở khu vực khai thác mỏ số tám” Triệu Toàn vừa nói một câu đã khiến sắc mặt Cao Thụ thay đổi rất lớn, nó sao có thể ở khu vực khai thác mỏ số tám?Đã mất rồi…“Anh nói ở đâu cơ?”Cao Thụ đứng lên, nhìn chằm chằm Triệu Toàn, lớn tiếng hỏi: “Anh nói vật đó ở đâu chứ”“Ở khu vực khai thác mỏ số tám, có vấn đề gì à” Triệu Toàn ngây ra một lúc, chuyện này có vấn đề gì sao.Toàn bộ công nghiệp khai thác khoáng sản ở Tây Sơn đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, không quan trọng nó nằm ở đâu vì dù sao nó đều là của họ cả.Hơn nữa, giấu ở chỗ như thế nhất định sẽ không bị phát hiện.Nếu không phải nhờ các công nhân trong lúc đào phá quặng mỏ phát hiện được thì quả thật là không cách nào có thể tìm ra, rằng có một ngôi mộ ẩn sâu trong quặng mỏ đó!Triệu Toàn Lập tức phong tỏa tin tức, ém nhẹm không cho bất luận kẻ nào tung tin ra ngoài.Trong quá trình khai thác, việc đào trúng phần mộ là chuyện hết sức bình thường, nên người bình thường cũng sẽ không để ý, thậm chí còn cảm thấy đen đủi và họ chỉ muốn quên đi việc này để không chọc tới mấy thứ không sạch sẽ.Anh ta nhìn Cao Thụ, thấy sắc mặt Cao Thụ ngày một khó coi, tức khắc có chút khẩn trương.“Đừng nói với tôi là đã có vấn đề gì xảy ra rồi chứ?”“Không còn nữa” Cao Thụ khẽ nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói.“Gì mà không còn nữa?”Triệu Toàn vội vàng nói.“Khu vực khai thác mỏ số tám đã không còn” Sắc mặt của Cao Thụ lập tức trắng bệch: “Không chỉ khu vực khai thác mỏ số tám đã mất, mà toàn bộ công ty khoáng sản Hắc Tinh đã không còn nữa” Triệu Toàn sững sờ nhìn Cao Thụ, còn tưởng rằng anh ta đang nói giốn.Toàn bộ công ty đã mất rồi ư?Anh ta điên rồi à!“Anh đang nói gì thế? Anh biết chính mình đang nói cái gì không hả!”Triệu Toàn rống to lên: “Có phải do cái tên khốn kiếp Tạ Trấn kia làm không?”Công ty vẫn luôn giao cho Tạ Trấn xử lý, căn bản không cần dùng đầu óc, họ chỉ cần một người ngồi một chỗ, quan sát và điều khiển công nhân làm thuê mà thôi.