Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1170
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Chỉ cần anh Cẩu dùng thêm một chút sức, thậm chí có thể bẻ gãy cổ của bọn họ một cách dễ dàng!“Anh Cẩu!”Tô Vân đã gần như muốn khóc lên.“Người không muốn sống chính là các người!”Anh Cẩu nói một cách thản nhiên: “Ngay cả huyền thoại của tỉnh Thiên Hải tôi cũng dám đụng vào à, ai cho các người lá gan này vậy?”Cánh tay của anh ta đột nhiên dùng sức, cơ bắp gần như trở nên căng phồng lên ngay lập tức, hai tiếng răng rắc vang lên, hai người bị kẹp dưới cánh tay của anh ta trực tiếp ngất đi vì thiếu oxy.Rầm!Cả bốn người nằm ở trên mặt đất không hề động đậy mà hoàn toàn ngất đi.Anh Cẩu đã nương tay rồi, nếu không thì bây giờ đã có bốn cái xác ở nơi này rồi.Tô Vân lo lắng chạy tới và trốn ở phía sau anh Cẩu, cô ấy thở gấp với vẻ mặt tái nhợt, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một người con gái, làm sao thấy được cảnh tượng như vậy.“Bọn họ là người gì vậy?”Cô ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng.Anh Cẩu liếc mắt nhìn một cái: “Suýt chút nữa là thành người chết rồi đấy.”Là người nào không quan trọng, dám đến làm bị thương những người ở bên cạnh Giang Ninh thì đừng trách bản thân anh ta không khách sáo!“Anh Cẩu, cũng may là có anh ở đây, nếu không thì chắc chắn em…sẽ bị bọn họ làm hại rồi!”Tô Vân ôm lấy cánh tay của anh Cẩu, vô cùng cẩn thận mà nhìn xuống bốn người đang nằm ở trên mặt đất một cái, suýt chút nữa thì cô ấy bị giết rồi.Anh Cẩu không hề nói một lời nào mà chỉ nhẹ nhàng võ về tay của Tô Vân, để cho cô ấy thả lỏng trở lại.Chỉ cần bản thân anh ta còn ở đây thì Tô Vân sẽ không có chuyện.Nếu như cô ấy gặp nguy hiểm, vậy thì chỉ có một khả năng, ñ chính là bản thân anh ta đã bị giết rồi Anh Cẩu tháo tấm khăn trải giường ra và xé thành từng mảnh rồi trói hết tay chân của cả bốn người lại.“Cô hãy đi đến căn phòng bên cạnh” Anh Cẩu xoay đầu, nhìn vào Tô Vân và nói.Anh ta sợ rằng Tô Vân sẽ cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy một số thủ đoạn tiếp theo.“Không! Không đi!”Tô Vân không ngừng lắc đầu, bây giờ cô ấy không hề muốn đi đến nơi nào nữa, cô ấy đã thật sự hoảng sợ rồi.“Vậy thì cô che tai lại, nhắm mắt lại” Anh Cẩu nói.Tô Vân gật đầu, cô ấy xoay người, nhằm đôi mắt lại và che lấy đôi tai của mình.Chỉ một lúc sau, một tiếng hét thảm thiết như một con heo bị giết trực tiếp xuyên qua bàn tay của cô ấy và đi vào đôi tai của cô ấy, khiến cho cả người cô ấy đều run lên một cái.Tiếng hét thảm thiết kia giống như tiếng hét của ác quỷ vậy, không biết bọn họ đã trải qua sự đau đớn như thế nào mới phát ra tiếng kêu thảm thiết đến như vậy.Tô Vân không hề dám quay đầu lại, càng không dám buông lỏng tay ra, ngược lại còn dùng thêm sức, cô ấy ước gì giờ phút này bản thân đã bị điếc rồi.May mà chất lượng của khách sạn này không thấp, hiệu quả cách âm tốt, nếu không thì e rằng chỉ riêng tiếng kêu la thảm thiết này cũng sẽ gây ra phiền phức.
Chỉ cần anh Cẩu dùng thêm một chút sức, thậm chí có thể bẻ gãy cổ của bọn họ một cách dễ dàng!
“Anh Cẩu!”
Tô Vân đã gần như muốn khóc lên.
“Người không muốn sống chính là các người!”
Anh Cẩu nói một cách thản nhiên: “Ngay cả huyền thoại của tỉnh Thiên Hải tôi cũng dám đụng vào à, ai cho các người lá gan này vậy?”
Cánh tay của anh ta đột nhiên dùng sức, cơ bắp gần như trở nên căng phồng lên ngay lập tức, hai tiếng răng rắc vang lên, hai người bị kẹp dưới cánh tay của anh ta trực tiếp ngất đi vì thiếu oxy.
Rầm!
Cả bốn người nằm ở trên mặt đất không hề động đậy mà hoàn toàn ngất đi.
Anh Cẩu đã nương tay rồi, nếu không thì bây giờ đã có bốn cái xác ở nơi này rồi.
Tô Vân lo lắng chạy tới và trốn ở phía sau anh Cẩu, cô ấy thở gấp với vẻ mặt tái nhợt, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một người con gái, làm sao thấy được cảnh tượng như vậy.
“Bọn họ là người gì vậy?”
Cô ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Anh Cẩu liếc mắt nhìn một cái: “Suýt chút nữa là thành người chết rồi đấy.”
Là người nào không quan trọng, dám đến làm bị thương những người ở bên cạnh Giang Ninh thì đừng trách bản thân anh ta không khách sáo!
“Anh Cẩu, cũng may là có anh ở đây, nếu không thì chắc chắn em…sẽ bị bọn họ làm hại rồi!”
Tô Vân ôm lấy cánh tay của anh Cẩu, vô cùng cẩn thận mà nhìn xuống bốn người đang nằm ở trên mặt đất một cái, suýt chút nữa thì cô ấy bị giết rồi.
Anh Cẩu không hề nói một lời nào mà chỉ nhẹ nhàng võ về tay của Tô Vân, để cho cô ấy thả lỏng trở lại.
Chỉ cần bản thân anh ta còn ở đây thì Tô Vân sẽ không có chuyện.
Nếu như cô ấy gặp nguy hiểm, vậy thì chỉ có một khả năng, ñ chính là bản thân anh ta đã bị giết rồi Anh Cẩu tháo tấm khăn trải giường ra và xé thành từng mảnh rồi trói hết tay chân của cả bốn người lại.
“Cô hãy đi đến căn phòng bên cạnh” Anh Cẩu xoay đầu, nhìn vào Tô Vân và nói.
Anh ta sợ rằng Tô Vân sẽ cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy một số thủ đoạn tiếp theo.
“Không! Không đi!”
Tô Vân không ngừng lắc đầu, bây giờ cô ấy không hề muốn đi đến nơi nào nữa, cô ấy đã thật sự hoảng sợ rồi.
“Vậy thì cô che tai lại, nhắm mắt lại” Anh Cẩu nói.
Tô Vân gật đầu, cô ấy xoay người, nhằm đôi mắt lại và che lấy đôi tai của mình.
Chỉ một lúc sau, một tiếng hét thảm thiết như một con heo bị giết trực tiếp xuyên qua bàn tay của cô ấy và đi vào đôi tai của cô ấy, khiến cho cả người cô ấy đều run lên một cái.
Tiếng hét thảm thiết kia giống như tiếng hét của ác quỷ vậy, không biết bọn họ đã trải qua sự đau đớn như thế nào mới phát ra tiếng kêu thảm thiết đến như vậy.
Tô Vân không hề dám quay đầu lại, càng không dám buông lỏng tay ra, ngược lại còn dùng thêm sức, cô ấy ước gì giờ phút này bản thân đã bị điếc rồi.
May mà chất lượng của khách sạn này không thấp, hiệu quả cách âm tốt, nếu không thì e rằng chỉ riêng tiếng kêu la thảm thiết này cũng sẽ gây ra phiền phức.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Chỉ cần anh Cẩu dùng thêm một chút sức, thậm chí có thể bẻ gãy cổ của bọn họ một cách dễ dàng!“Anh Cẩu!”Tô Vân đã gần như muốn khóc lên.“Người không muốn sống chính là các người!”Anh Cẩu nói một cách thản nhiên: “Ngay cả huyền thoại của tỉnh Thiên Hải tôi cũng dám đụng vào à, ai cho các người lá gan này vậy?”Cánh tay của anh ta đột nhiên dùng sức, cơ bắp gần như trở nên căng phồng lên ngay lập tức, hai tiếng răng rắc vang lên, hai người bị kẹp dưới cánh tay của anh ta trực tiếp ngất đi vì thiếu oxy.Rầm!Cả bốn người nằm ở trên mặt đất không hề động đậy mà hoàn toàn ngất đi.Anh Cẩu đã nương tay rồi, nếu không thì bây giờ đã có bốn cái xác ở nơi này rồi.Tô Vân lo lắng chạy tới và trốn ở phía sau anh Cẩu, cô ấy thở gấp với vẻ mặt tái nhợt, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một người con gái, làm sao thấy được cảnh tượng như vậy.“Bọn họ là người gì vậy?”Cô ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng.Anh Cẩu liếc mắt nhìn một cái: “Suýt chút nữa là thành người chết rồi đấy.”Là người nào không quan trọng, dám đến làm bị thương những người ở bên cạnh Giang Ninh thì đừng trách bản thân anh ta không khách sáo!“Anh Cẩu, cũng may là có anh ở đây, nếu không thì chắc chắn em…sẽ bị bọn họ làm hại rồi!”Tô Vân ôm lấy cánh tay của anh Cẩu, vô cùng cẩn thận mà nhìn xuống bốn người đang nằm ở trên mặt đất một cái, suýt chút nữa thì cô ấy bị giết rồi.Anh Cẩu không hề nói một lời nào mà chỉ nhẹ nhàng võ về tay của Tô Vân, để cho cô ấy thả lỏng trở lại.Chỉ cần bản thân anh ta còn ở đây thì Tô Vân sẽ không có chuyện.Nếu như cô ấy gặp nguy hiểm, vậy thì chỉ có một khả năng, ñ chính là bản thân anh ta đã bị giết rồi Anh Cẩu tháo tấm khăn trải giường ra và xé thành từng mảnh rồi trói hết tay chân của cả bốn người lại.“Cô hãy đi đến căn phòng bên cạnh” Anh Cẩu xoay đầu, nhìn vào Tô Vân và nói.Anh ta sợ rằng Tô Vân sẽ cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy một số thủ đoạn tiếp theo.“Không! Không đi!”Tô Vân không ngừng lắc đầu, bây giờ cô ấy không hề muốn đi đến nơi nào nữa, cô ấy đã thật sự hoảng sợ rồi.“Vậy thì cô che tai lại, nhắm mắt lại” Anh Cẩu nói.Tô Vân gật đầu, cô ấy xoay người, nhằm đôi mắt lại và che lấy đôi tai của mình.Chỉ một lúc sau, một tiếng hét thảm thiết như một con heo bị giết trực tiếp xuyên qua bàn tay của cô ấy và đi vào đôi tai của cô ấy, khiến cho cả người cô ấy đều run lên một cái.Tiếng hét thảm thiết kia giống như tiếng hét của ác quỷ vậy, không biết bọn họ đã trải qua sự đau đớn như thế nào mới phát ra tiếng kêu thảm thiết đến như vậy.Tô Vân không hề dám quay đầu lại, càng không dám buông lỏng tay ra, ngược lại còn dùng thêm sức, cô ấy ước gì giờ phút này bản thân đã bị điếc rồi.May mà chất lượng của khách sạn này không thấp, hiệu quả cách âm tốt, nếu không thì e rằng chỉ riêng tiếng kêu la thảm thiết này cũng sẽ gây ra phiền phức.