Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1186

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Bịch!Nhanh! Quá nhanh!Hoàn toàn không thể nhìn rõ!Không một ai có thể nhìn rõ Giang Ninh tới như thế nào, anh tung năm đấm ra như thế nào, đánh như thế nào…Họ chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người ở bên cạnh mình kêu la thảm thiết rồi bay ra ngoài.Hành lang chật hẹp, tiếng la hét ở khắp mọi nơi!Đám cấp dưới của Phương Mật thậm chí còn không có cơ hội để lùi về phía sau.“Bịchl” Giang Ninh nhìn cũng không thèm nhìn giơ nắm đấm đập sang một bên trúng vào ngực của một người, răng rắc.Gãy xương? Âm thanh lanh lảnh lọt vào trong tail Những người đứng ở xung quanh chỉ cảm thấy da đầu tê đại.Con mẹ nó đây là sức mạnh quái quỷ gì thế?Nhưng mà trong nháy mắt hơn hai mươi người đã ngã xuống đất rồi co quắp ở trên mặt đất, cả người co giật!“Ngăn anh ta lại! Ngăn anh ta lại!”Giọng nói này rõ ràng là đang run rẩy, hơn nữa dường như còn đang lùi về phía sau.Ánh mắt đó giống như nhìn thấy quỷ vậy.Con mẹ nó đây là loại người gì vậy chứ?Đám người đông nghìn nghịt lao về phía phòng số sáu không bảy có tốc độ bay về còn nhanh hơn tốc độ lao tới.“Bịch!”“Bịch!”“Bịchl” Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng nắm đấm rơi vào trên da thịt truyền tới, chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người kêu la thảm thiết bay ra ngoài rồi rơi ở trên mặt đất sau đó không thể đứng dậy được nữa.Hơn một trăm người lúc này có một nửa trong số họ đã ngã xuống!Đây chỉ chưa tới hai phút!Mà một nửa còn lại thì hét lên kinh hãi rồi nhao nhao lùi về phía sau, nhưng đều bị những người ở phía sau chặn lại nên không thể nào lùi lại được.“Ngăn anh ta lại! Con mẹ nó cậu ngăn anh ta lại đi!”Người lúc nấy nói với Phương Mật rằng sẽ giải quyết đám người Giang Ninh dễ như trở bàn tay lúc này sắc mặt đều tái nhợt, ba hồn bảy vía đã sợ hãi mất một nửa rồi.Anh ta nhanh chóng ấn nút thang máy nhưng thang máy từ đầu đến cuối vẫn không đi xuống, hai chân của anh ta run rẩy dữ dội.“Nhanh tới đây! Nhanh tới đây đi!”Cầu thang đã bị người chặn hết nên anh ta không thể đi xuống được!“Ding dong——” Thang máy tới rồi!Anh ta cảm giác bản thân giống như một người rơi xuống nước rồi bất ngờ năm được một chiếc thuyền sau đó được cứu lên.

Bịch!

Nhanh! Quá nhanh!

Hoàn toàn không thể nhìn rõ!

Không một ai có thể nhìn rõ Giang Ninh tới như thế nào, anh tung năm đấm ra như thế nào, đánh như thế nào…

Họ chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người ở bên cạnh mình kêu la thảm thiết rồi bay ra ngoài.

Hành lang chật hẹp, tiếng la hét ở khắp mọi nơi!

Đám cấp dưới của Phương Mật thậm chí còn không có cơ hội để lùi về phía sau.

“Bịchl” Giang Ninh nhìn cũng không thèm nhìn giơ nắm đấm đập sang một bên trúng vào ngực của một người, răng rắc.

Gãy xương? Âm thanh lanh lảnh lọt vào trong tail Những người đứng ở xung quanh chỉ cảm thấy da đầu tê đại.

Con mẹ nó đây là sức mạnh quái quỷ gì thế?

Nhưng mà trong nháy mắt hơn hai mươi người đã ngã xuống đất rồi co quắp ở trên mặt đất, cả người co giật!

“Ngăn anh ta lại! Ngăn anh ta lại!”

Giọng nói này rõ ràng là đang run rẩy, hơn nữa dường như còn đang lùi về phía sau.

Ánh mắt đó giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Con mẹ nó đây là loại người gì vậy chứ?

Đám người đông nghìn nghịt lao về phía phòng số sáu không bảy có tốc độ bay về còn nhanh hơn tốc độ lao tới.

“Bịch!”

“Bịch!”

“Bịchl” Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng nắm đấm rơi vào trên da thịt truyền tới, chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người kêu la thảm thiết bay ra ngoài rồi rơi ở trên mặt đất sau đó không thể đứng dậy được nữa.

Hơn một trăm người lúc này có một nửa trong số họ đã ngã xuống!

Đây chỉ chưa tới hai phút!

Mà một nửa còn lại thì hét lên kinh hãi rồi nhao nhao lùi về phía sau, nhưng đều bị những người ở phía sau chặn lại nên không thể nào lùi lại được.

“Ngăn anh ta lại! Con mẹ nó cậu ngăn anh ta lại đi!”

Người lúc nấy nói với Phương Mật rằng sẽ giải quyết đám người Giang Ninh dễ như trở bàn tay lúc này sắc mặt đều tái nhợt, ba hồn bảy vía đã sợ hãi mất một nửa rồi.

Anh ta nhanh chóng ấn nút thang máy nhưng thang máy từ đầu đến cuối vẫn không đi xuống, hai chân của anh ta run rẩy dữ dội.

“Nhanh tới đây! Nhanh tới đây đi!”

Cầu thang đã bị người chặn hết nên anh ta không thể đi xuống được!

“Ding dong——” Thang máy tới rồi!

Anh ta cảm giác bản thân giống như một người rơi xuống nước rồi bất ngờ năm được một chiếc thuyền sau đó được cứu lên.

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Bịch!Nhanh! Quá nhanh!Hoàn toàn không thể nhìn rõ!Không một ai có thể nhìn rõ Giang Ninh tới như thế nào, anh tung năm đấm ra như thế nào, đánh như thế nào…Họ chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người ở bên cạnh mình kêu la thảm thiết rồi bay ra ngoài.Hành lang chật hẹp, tiếng la hét ở khắp mọi nơi!Đám cấp dưới của Phương Mật thậm chí còn không có cơ hội để lùi về phía sau.“Bịchl” Giang Ninh nhìn cũng không thèm nhìn giơ nắm đấm đập sang một bên trúng vào ngực của một người, răng rắc.Gãy xương? Âm thanh lanh lảnh lọt vào trong tail Những người đứng ở xung quanh chỉ cảm thấy da đầu tê đại.Con mẹ nó đây là sức mạnh quái quỷ gì thế?Nhưng mà trong nháy mắt hơn hai mươi người đã ngã xuống đất rồi co quắp ở trên mặt đất, cả người co giật!“Ngăn anh ta lại! Ngăn anh ta lại!”Giọng nói này rõ ràng là đang run rẩy, hơn nữa dường như còn đang lùi về phía sau.Ánh mắt đó giống như nhìn thấy quỷ vậy.Con mẹ nó đây là loại người gì vậy chứ?Đám người đông nghìn nghịt lao về phía phòng số sáu không bảy có tốc độ bay về còn nhanh hơn tốc độ lao tới.“Bịch!”“Bịch!”“Bịchl” Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng nắm đấm rơi vào trên da thịt truyền tới, chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người kêu la thảm thiết bay ra ngoài rồi rơi ở trên mặt đất sau đó không thể đứng dậy được nữa.Hơn một trăm người lúc này có một nửa trong số họ đã ngã xuống!Đây chỉ chưa tới hai phút!Mà một nửa còn lại thì hét lên kinh hãi rồi nhao nhao lùi về phía sau, nhưng đều bị những người ở phía sau chặn lại nên không thể nào lùi lại được.“Ngăn anh ta lại! Con mẹ nó cậu ngăn anh ta lại đi!”Người lúc nấy nói với Phương Mật rằng sẽ giải quyết đám người Giang Ninh dễ như trở bàn tay lúc này sắc mặt đều tái nhợt, ba hồn bảy vía đã sợ hãi mất một nửa rồi.Anh ta nhanh chóng ấn nút thang máy nhưng thang máy từ đầu đến cuối vẫn không đi xuống, hai chân của anh ta run rẩy dữ dội.“Nhanh tới đây! Nhanh tới đây đi!”Cầu thang đã bị người chặn hết nên anh ta không thể đi xuống được!“Ding dong——” Thang máy tới rồi!Anh ta cảm giác bản thân giống như một người rơi xuống nước rồi bất ngờ năm được một chiếc thuyền sau đó được cứu lên.

Chương 1186